Tiểu thụ rất cặn bã ngu
ngốc là Lý thất công tử, từ một lý do mà chính hắn cũng không hiểu, tin tưởng
thất thiếu phu nhân một cách cực kì mù quáng.
Hắn chính xác là thuộc
kiểu người tốt nhưng ngu ngốc, rất cả tin, có điều nếu lời của người khác xung
đột với thất thiếu phu nhân thì thánh dụ của thất thiếu phu nhân là tiêu chuẩn
cao hơn hết thảy.
Thẳng thắn mà nói, chính
hắn cũng thắc mắc. Rốt cuộc là vì sợ nàng mà sùng bái, hay là vì yêu nàng nên
sợ nàng… Thậm chí hắn cũng không biết, hắn coi nàng là “nương tử” hay là “đại
tỷ”.
Nhưng mà khi hắn gặp phải
những chuyện khó giải quyết, hỏi nàng là sẽ xong.
Mọi người xem, chính nàng
nói nàng không phải đại phu, không có cách. Không phải vẫn tìm được đại phu
giỏi nhất, cứu sống Sở vương đang trọng thương gần chết hay sao? Đại sự có thể
rơi đầu, nàng cũng không mắng hắn, trái lại còn ủng hộ.
Nàng còn không chịu quay
về Mộ Dung phủ nữa…
Có đúng không, có đúng
không… Nàng không phải chỉ là thất thiếu phu nhân, mà còn là A Xán đặc biệt của
ta đúng không?
Suy nghĩ này làm hắn đỏ
mặt, tim đập thình thịch, không dám nghĩ tiếp.
“Đang nghĩ gì vậy?” Mộ
Dung Xán khinh thường mắng một tiếng, “Đi uống chút nước nóng đi. Sau đó ngoan
ngoãn đọc sách… Có lẽ dạo này cha sẽ kiểm tra chàng.”
“A?” Dung Tranh nhảy dựng
lên, “Sao cha lại muốn kiểm tra ta? Sao nàng biết?”
“Không phải chàng nói
muốn tĩnh tâm đọc sách thi tú tài sao?” Mộ Dung Xán thêm chút than vào lò nấu
thuốc, “Chàng muốn sống ở thôn trang này, tính mạng của Sở… Sở công tử sẽ như
thế nào, đều dựa vào thành tích của chàng.” Nàng chớp chớp đôi mi thanh tú, “Thất
công tử, chàng có thể làm đến nơi đến chốn không?”
“… Đương nhiên!” Hắn ưỡn
ngực ra, “Đừng coi thường ta!”
“Ta chưa từng coi thường
chàng.” Cơ thể Mộ Dung Xán hồn sĩ quan huấn luyện trả lời, “Dù ta làm chàng khổ
sở như vậy, chàng vẫn kiên trì được. Ta biết chàng có khả năng… Ta còn đợi
chàng khoác áo phượng [1] lên người ta đó.”
… Nàng nói thật sao? Dung
Tranh kinh ngạc nhìn nàng, mắt dần đỏ lên.
Thật ra hắn từng thi tú
tài, lại rớt. Năm đó hắn mười ba tuổi. Đại khái là mong chờ càng nhiều, thất vọng
càng lớn. Qua lần đả kích đó, mọi người đều thất vọng vì hắn, dần dần rơi vào
tuyệt vọng.
Người khiến hắn kính
trọng và ngưỡng mộ là nương tử lại tin tưởng hắn.
“Nhỡ thi không đậu thì
sao?” Hắn nói nhỏ.
“Chàng mới 17 tuổi!” Mộ
Dung Xán mỉm cười, đứng dậy, “Hơn nữa thi cử cũng không phải công bằng, bốn
phần là dựa vào dòng dõi. Trước kia chàng thất bại, đại khái là dòng dõi bị
thua kém. Bây giờ… dòng dõi nhất định không phải vấn đề, cho nên chàng phải cố
gắng, học được là không thành vấn đề rồi.”
Nương tử nói không thành
vấn đề thì nhất định là không thành vấn đề.
Hắn dâng trào nhiệt
huyết, hôn lên má Mộ Dung Xán nhẹ như chuồn chuồn rồi lập tức xoay người, chạy
trối chết.
Vỗ vỗ má của mình, Mộ
Dung Xán ngẩn người một lát. Nàng hắng giọng một cái, vỗ vỗ má bản thân, vội
tập trung vào nghiệp lớn hiện tại là làm y tá.
Sau ba ngày, Sở vương mới
tỉnh lại.
Vận may của hắn không tệ,
hai đùi bị thương nặng như vậy mà không làm vỡ xương. Tay phải bị sai khớp,
cũng nhanh chóng khôi phục. Chẳng qua là vết thương ở tay trái khá phiền phức,
nếu không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy tháng thì sẽ không thể khỏi hoàn toàn.
Dung Tranh là người tốt
đến ngu xuẩn, nhưng hắn thật sự không thiên phú làm y tá. Để tránh cho hắn mưu
sát người bệnh, Mộ Dung Xán hoàn toàn chịu trách nhiệm chăm sóc, tất cả chuyện
trong ngoài đều giao cho Dung Tranh. Hắn vừa phải đọc sách vừa phải đưa đón Hòa
chưởng quầy, quản lý trong ngoài.
Không thể không nói, “tin
cậy” là một loại năng lực rất mạnh. Chỉ bởi vì Mộ Dung Xán tin Dung Tranh, nên
dù Dung Tranh hơi ngốc nhưng lại thật sự không khiến họ đói ăn đói mặc, thậm
chí còn quản được cả chuyện ở cửa hàng, thậm chí còn đọc sách đến khuya.
Bởi vì sự tồn tại của Sở
vương thật sự là một loại cấm kị, đến giờ trong thôn trang cũng chỉ có những nô
bộc và người được tin cậy là Hòa chưởng quầy. Nhưng vì lo xa, Sở vương do chính
tay Mộ Dung Xán chăm sóc.
Người con trai có làn da
màu đồng, dung nhan tựa như bức tượng đá đó có sức khôi phục kinh người. Vị
hoàng tử chỉ lớn hơn Dung Tranh độ năm, sáu tuổi này bị ném vào quân doanh từ
để tôi luyện khi còn rất nhỏ. Tước vị của hắn không phải vì địa vị, mà là vì
hắn có thể dùng một đao một thương, khiến xương cốt, máu me của kẻ địch chất
thành từng đống.
Ánh mắt của hắn rất lạnh,
như thể được đúc ra từ vàng, bên trong không có chút tình cảm nào. Rất ít nói,
yên lặng nhận sự chăm sóc của Mộ Dung Xán, gần như không chút biểu lộ.
Mộ Dung Xán cũng hoang
mang.
Cho dù đã sống hai kiếp
người, thậm chí từng học trường quân đội, nhưng nàng vẫn sinh ra trong thời
bình, chưa từng thấy người lính phải trải qua khói lửa máu đạn.
Cuối cùng cũng được lĩnh
giáo rồi.
Nhưng Sở vương và Dung
Tranh căn bản là trời nam đất bắc, bắc 800 cái gậy tre cũng không đến… Sao có
thể nói chuyện với nhau thân thiết đến vậy?
Từ sau khi Dung Tranh đến
dò xét Sở vương, đồng tử như làm bằng vàng đã ấm áp hơn rất nhiều, gần như là
tình bằng hữu mất rồi. Là một vị công tử bột tuấn mỹ đến yêu nghiệt, có lúc hắn
chín chắn, có lúc lại ngây thơ. Hắn lải nhải, ân cần hỏi han, vừa tự hỏi tự trả
lời tự chọc cười, thỉnh thoảng lại kể mấy chuyện vui và thơ ca.
Nhưng cũng cẩn thận săn
sóc, tuyệt không hỏi vì sao người kia bị truy nã, chỉ đảm bảo rằng lúc này
người đó rất an toàn, an tâm dưỡng thương là được.
Chờ lúc chưởng quỹ của
cửa hàng đến đưa sổ, hắn mới nhanh chóng chạy trốn. Mộ Dung Xán thề rằng, dù
biên độ rất nhỏ, Sở vương đại nhân thật sự đã mỉm cười.
“… Nàng có một tướng công
rất tốt.” Sở vương khàn khàn nói. Đó lại là câu dài nhất hắn nói trong đoạn
thời gian này.
Mộ Dung Xán bê chén thuốc
lên, im lặng một lát rồi nói hàm hồ, “Ở phương diện nào đó mà nói thì thật sự
không tệ…” Nàng chậm rãi múc một thìa thuốc, nhìn nét mặt dần cứng lại của Sở
vương, mỉm cười, “Khiến người khác rất hâm mộ, phải không?”
Sở vương nhìn nàng rất ác
liệt, không ngờ tiểu nương tử trông yêu kiều yếu đuối này lại vẫn thản nhiên,
không hề sợ hãi.
Giằng co một lát, hắn mở
miệng, uống thìa thuốc cực kì đắng kia.
“Đúng.” Hắn nói.
- Chú thích:
[1] Áo phượng: ý là mong
thất công tử đỗ đạt.