Dạo này Dung Tranh bị
điên.
Đã quay về Lý gia rồi mà
hắn vẫn đi thẳng vào phòng đọc sách, không thèm nhìn những nàng oanh oanh yến yến
kia một cái. Mộ Dung Xán sắp bị hắn làm cho sợ chết khiếp rồi… Nhìn con người
đó cố gắng hết sức, chỉ thiếu chưa cầm dao đâm vào cổ [1] thôi.
Ngân Tâm đã trở thành một
thủ vệ trung thành, đến một đuổi một, đến hai đuổi hai. Có điều nếu là Mộ Dung
Xán thì có thể chạy thẳng vào.
Đó còn chưa phải chuyện
thần kinh nhất. Thần kinh hơn là ngày nào hắn cũng ngủ ở phòng chính… Duy trì
“chu kỳ vận động” từ năm đến bảy ngày, dù chết cũng không chịu về phòng đọc
sách. Thế còn chưa tính, thường đến lúc nửa đêm, Mộ Dung Xán lại bị hắn sờ má
đến mức tỉnh lại.
“Chàng làm gì đó?!” Mộ
Dung Xán tỉnh dậy, tinh thần rất kém, “Chàng muốn… A? Không phải mới hôm qua
vừa…?”
“… Không phải.” Hắn thút thít,
chôn má vào xương quai của Mộ Dung Xán.
Đừng nói hắn khóc, Mộ Dung
Xán còn muốn khóc hơn. Có muốn để người ta sống không hả? Ngủ cũng không được
nữa!
“Làm sao thế?” Nàng cố
không rơi lệ, tùy tùy tiện tiện vỗ vỗ lưng Dung Tranh, “Ngoan, nói với tỷ tỷ,
vì sao nửa đêm còn chưa đi ngủ?”
“… A Xán, ta thật sự sẽ
khoác áo phượng lên vai nàng…” Tiểu thụ ngu ngốc cặn bã khóc lóc nói, “Nàng
đừng rời xa ta!”
“A?” Mộ Dung Xán càng dở
khóc dở cười, “Chàng gặp ác mộng gì vậy? Ta còn tưởng, kiếp này được rời xa bà
vợ hung dữ là ta phải là mộng đẹp mới đúng chứ…”
“Không phải!” Dung Tranh
khóc lóc, lắc vai nàng, “Nàng không được đi không được đi không được đi…”
Thấy thế này, Mộ Dung Xán
hoàn toàn tỉnh táo. Mình sơ hở ở đâu vậy? Kế hoạch mở một cửa hàng của mình có
nên tiếp tục không? Có lẽ nào nàng đã để lộ khuynh hướng muốn hòa ly hay sao…?
“… Không phải tại chàng.
Là tại ta.” Nàng thở dài. Nói với Mộ Dung Kình oai nghiêm như vậy, nhưng về Lý
gia, nhìn cái bụng ỏng của Liễu di nương… Nàng phát hiện nàng thật sự không thể
chịu được.
Vốn nàng định chờ đến
sang năm, đợi sau khi Dung Tranh thi tú tài xong, tránh làm ảnh hưởng đến tâm
lý của hắn…
Nàng cũng không dám nghĩ
tới chuyện vì sao lại không thể chịu đựng được. Nghĩ đến một lần, lòng lại thêm
một hốc máu.
“Ta không thể dùng chung
đàn ông với người khác…” Mộ Dung Xán nản lòng, “Ta tưởng ta có thể, không ngờ
thật sự là không thể. Đó đều là lỗi tại ta, không phải tại chàng. Có lẽ là ta
bị bệnh sạch sẽ quá nặng…”
“Ta biết! Ta hiểu! Trước
kia ta không biết, ta không hiểu, giờ ta hiểu rồi…” Dung Tranh khóc càng to
hơn, “Sở Vương chạm vào má nàng một cái đã làm ta nổi điên lên rồi… Dù là hắn,
ta cũng không cho phép! Nàng yêu ta đúng không? Cho nên nàng mới tức giận, đúng
không?! Ta không dám nữa, nàng đừng đi… Vương miện thì có gì tốt, ta khoác áo
phượng cho nàng… Phong hầu bái tước… Được không?”
Sau đó, Dung Tranh khóc
to đến mức chuyển thành nấc cụt.
Mộ Dung Xán im lặng vỗ về
lưng hắn, không biết nên cảm động hay nên coi thường. Ngoài Lưu Bị ra, nàng
chưa từng nghe đến chuyện một tiểu thụ ngu ngốc cặn bã lại được phong hầu bái
tước.
“… Chàng không cho ta thư
bỏ vợ, ta sẽ không đi.” Mộ Dung Xán hết sự lựa chọn rồi.
Dung Tranh vội lắc đầu.
Trong suy nghĩ của hắn, thất thiếu phu nhân là một sự tồn tại thần kì, không có
chuyện gì nàng không làm được. Trước kia hắn luôn thấy an tâm, dù sao bọn họ
cũng thành thân rồi mà.
Có điều một người lạnh
lùng như Sở Vương lại cố gắng bắt cóc A Xán của hắn!
Tiểu thụ ngu ngốc cặn bã
đáng thương, lần đầu có cảm giác nguy cơ mãnh liệt đến vậy.
“Ta thử lại một lần là
được.” Cuối cùng, Mộ Dung Xán đành cho một câu trả lời không thật sự chắc chắn.
“Nếu có áo phượng trên vai, không chừng còn đáng để ta nhịn xuống.”
Đáp án này lại càng khiến
Dung Tranh có cảm giác nguy cơ hơn. Chuyện nhà mình nhà mình biết, hắn và Sở
Vương hơn kém không phải chỉ có một, hai điểm, nói là một trời một vực cũng
không sai.
Sau khi vào đông, Mộ Dung
Xán bắt đầu hay buồn ngủ và trở nên lười biếng, không còn sức để quản lý sân
phòng ba nữa. Dung Tranh đang cố gắng học hành phát hiện chuyện đó, tiện tay
tiếp nhận công việc, khiến mấy nàng thiếp đều kinh ngạc.
Chưa bao giờ nghe thấy
chuyện lão gia quản chuyện ở sân sau đâu. Nhưng không thể nói như thế là không
đúng đúng không? Chẳng qua là các nàng thiếp đang vui vẻ, mong được nhân cơ hội
tranh cướp quyền lực thì hơi thất vọng.
Nhưng chuyện đáng ngạc
nhiên hơn còn ở phía sau.
Sau khi thất công tử tiếp
nhận công việc, liền đem mười hai thông phòng và nha hoàn tùy tùng, hoặc gả cho
người khác hoặc là bán đi, tóm lại là đuổi sạch. Tụ Phong Hiên vốn đông đúc đột
nhiên trở nên trống trơn.
Mộ Dung Xán cả ngày buồn
ngủ thì cực kì kinh ngạc, “… Vì sao vậy?”
“Quản lý nhà cửa mới biết
quý trọng củi gạo.” Dung Tranh thật thà nói, “A Xán, nàng cứ ngủ cả ngày không
phải cách hay… Tìm đại phu đến khám chút đi?”
“Cũng chẳng có chỗ nào
khó chịu mà… Có lẽ là trời lạnh quá nên lười.” Nàng mỉm cười, tinh thần không
tốt lắm, “Đuổi hết đi rồi, có đủ người không?”
“Mua người khác là được…”
Hắn cầm lấy tay Mộ Dung Xán, “A Xán… Hai nha hoàn hồi môn của nàng cũng lớn
rồi, nên gả đi thôi… Ta lại chọn người khác cho nàng.”
Hai người này cũng từng
bò qua giường của anh rồi đó… Mặc dù đến cái tiếng là thông phòng cũng không
được. Mộ Dung Xán kì quái nhìn hắn. Nhưng tinh thần của nàng thật sự không tốt,
vừa híp mắt lại vừa nói, “Chàng tự xem đi… Không thì hỏi chị dâu cả…” Còn chưa
nói hết câu đã chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng nàng bị người
đang kích động là Dung Tranh đánh thức. Nàng khó hiểu mở mắt ra nhìn, thấy tiểu
thụ ngu ngốc cặn bã đang nhảy lên nhảy xuống, “Sao thế?”
“A Xán! Nương tử! Người
ta yêu nhất!” Hắn hét lên một đống cái tên kì quái, hưng phấn đến mức nói năng
lộn xộn, “Nàng, nàng có rồi…”
“Có gì?” Thật ra nàng còn
chưa tỉnh hẳn.
“Có tin vui!” Dung Tranh
òa khóc, tiến lên ôm nàng vào lòng, “Có con! Chúng ta có con rồi!”
Ặc… Chuyện này xem như
tin tốt sao?
Lỡ như con trai thì giống
tiểu thụ ngu ngốc cặn bã, con gái lại giống Bá vương Hoa Hồng… Vậy thì tính
sao?
Di truyền là một vấn đề
lớn không thể đối đầu. Sau này liệu có thể giáo dục hoàn toàn được không…? Nàng
nhìn ông chồng kiêm học trò của mình, đột nhiên cảm thấy khả năng chắc chắn
thật sự…
Không lớn lắm.
Ít nhất vấn đề yêu khóc
này cũng rất khó giải quyết.
- Chú thích:
[1] Cầm dao đâm vào cổ:
điển tích kể về một học trò chăm học, một lần buồn ngủ liền lấy dao đâm vào cổ
mình cho tỉnh táo (cá nhân Lót thấy đó là thần kinh thì đúng hơn).