Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ Xuyên Sách


Cuối cùng Họa Thúy vẫn được ở lại Phó gia.

Lúc A Hồng dẫn nàng ra khỏi đó thấy nàng vẫn ảo não lo lắng không thôi, thầm nghĩ thật ra nha đầu kia cũng rất đáng thương, vì vậy có lòng tốt khuyên nhủ, an ủi vài câu.

Nàng nói: "Thiếu gia đã cứu cô, cô muốn báo ơn tôi cũng hiểu được, nhưng dù là vậy cô cũng không thể ra ngoài ăn nói lung tung bịa chuyện như thế được!!"
Họa Thúy vội vàng lắc đầu, đôi mắt vẫn còn đỏ bừng bừng sụt sịt nói: "Tôi không có, từ ngày bước chân vào Phó gia, tôi chưa từng bước chân ra khỏi cửa phủ bao giờ, làm sao có thể đi bịa chuyện, ăn nói lung tung ở bên ngoài chứ?"
A Hồng ngẫm nghĩ lại cảm thấy cũng đúng, vốn dĩ trong phủ cũng không nhiều nha hoàn, tính tình của nha đầu Họa Thúy này lại nhát gan, trước giờ cũng chưa từng lôi kéo kể lể với đám nha hoàn khác cái gì, nói chi đến chuyện dám to gan lớn mật chạy ra bên ngoài ăn nói bậy bạ, đồn đãi nhảm nhí như thế, nàng cũng không rõ mấy lời đồn này xuất phát từ đâu nữa, hơn nữa: "Vậy sao cô còn dám nói xấu Thiếu nãi nãi trước mặt thiếu gia? Gan của nha đầu cô cũng thật là lớn, cứ muốn tự tìm đường chết!"
Đôi mắt sưng đỏ còn chưa khô nước mắt, Họa Thúy nhỏ giọng: "Tôi...!tôi nhìn thấy Thiếu nãi nãi đánh thiếu gia, còn...!còn bắt thiếu gia phải ngủ trên đất nữa."
"Chỉ có vậy?" A Hồng kinh ngạc nhìn nàng, "Cho nên cô vì muốn báo ơn, muốn giúp thiếu gia hòa ly?" A Hồng không biết nên nói gì với cô gái này, suy nghĩ một chút rồi cẩn thận dạy bảo: "Đó là chuyện riêng của phu thê người ta, có mắc mớ liên quan gì với cô đâu? Cô cũng không nhìn lại xem thân phận của mình là gì nữa? Phu thê người ta tranh cãi ầm ĩ gì đó với nhau cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi, đừng nói Thiếu nãi nãi chỉ bắt thiếu gia ngủ trên đất thôi, mà cho dù Thiếu nãi nãi có bắt thiếu gia quỳ ván giặt đồ cả đêm thì cũng không liên quan gì đến cô cả? Cô lấy tư cách gì mà xen vào?"
Họa Thúy mờ mịt nhìn nàng.

A Hồng thở dài, cố làm ra dáng vẻ già dặn lõi đời nói: "Nhớ năm đó, cha mẹ của tôi cứ dăm ba bữa lại náo loạn đánh nhau một trận, cha tôi tức giận ồn ào nói nhất định phải hưu bỏ mẹ tôi, mẹ tôi thì lại giận dữ hô hào muốn xách đao chém chết cha tôi.

Kết quả thế nào cô đoán thử xem?"
Họa Thúy không nghĩ tới giữ phu thê còn có thể nháo loạn thành như vậy nữa, cô trợn to mắt trừng trừng nhìn A Hồng.

A Hồng chậm rãi nói: "Kết quả mới qua hai ngày, hai người bọn họ đã lại hòa hảo, ngọt ngào dính nhau như một đôi phu thê mới cưới.

Cho nên cô thấy đó, Thiếu nãi nãi đánh thiếu gia, thiếu gia kêu la thê thảm thế đó, thật ra cũng không phải là đánh thật, thiếu gia cũng không phải thật lòng muốn hòa ly đâu, hôm nay thiếu gia còn đặc biệt đi ra ngoài chọn lựa mua cho Thiếu nãi nãi một hộp trang sức tràn đầy và mấy sấp tơ lụa đấy thôi!"
Họa Thúy là một cô gái mồ côi, ngay từ nhỏ đã sống cùng với bà nội, do bà một tay nuôi lớn, nàng chưa từng được gặp cha mẹ, đôi phu thê duy nhất nàng quen thuộc chính là nhà tú tài ở đối diện, nhìn bọn họ yêu thương, tôn trọng lẫn nhau, vì vậy nàng luôn cho rằng tất cả các đôi phu thê trên đời này đều là như vậy, giờ phút này nghe A Hồng nói thế, nàng giống như vừa được mở ra một thế giới mới, cả đầu óc còn mờ mịt choáng váng suốt cả đoạn đường quay trở về.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, Lâm Thiện Vũ đến đây.

Nhìn thấy Thiếu nãi nãi tự mình đến chỗ ở của đám người hầu bọn họ, cả đám đều cực kỳ kinh ngạc, vừa mừng vừa lo, A Hồng tự nhận là đại nha hoàn của Thiếu nãi nãi cho nên lập tức bước ra nhận nhiệm vụ dẫn đường cho Thiếu nãi nãi: "Thiếu nãi nãi, ngài muốn tìm Họa Thúy sao? Để nô tỳ gọi nàng ta đến cho ngài."
Lâm Thiện Vũ nhìn nàng mỉm cười, "Xem ra ngươi thật tinh ý." Vừa lúc cửa hàng mới của nàng sắp khai trương, nha đầu A Hồng này tinh ý nhanh nhạy như vậy nếu cứ để nàng ở đây làm một nha hoàn chạy chân trong phủ thì quả là quá lãng phí nhân tài rồi.

A Hồng được khích lệ, vô cùng sung sướng, lập tức cười tít mắt lại.

Chỉ một lát sau, Họa Thúy đã tới rồi, vừa rồi nàng đang giặt quần áo ở sân sau, giờ phút này trông thấy Lâm Thiện Vũ, hai tay lập tức khẩn trương không ngừng chà xát vạt áo.

Lâm Thiện Vũ nhìn một vòng chung quanh đánh giá, tuy rằng đây là nơi ở của người hầu kẻ hạ, nhưng Phó gia đối đãi với người ở cũng không hề tệ, bọn nha hoàn đều ở trong một sân viện nhỏ, cứ bốn người được xếp ở chung một căn phòng lớn, bởi vì có nha hoàn phải gác đêm, cho nên lúc này vẫn còn ở trong phòng tranh thủ nghỉ ngơi, còn những nha hoàn phụ trách làm việc ban ngày, đều đã ăn cơm chiều, đang giặt giũ quần áo y phục cho các chủ tử trong sân viện.

Bởi vì Họa Thúy là theo Phó Gia Bảo về mà không giống các nha hoàn khác đã ký khế ước bán mình cho Phó gia, cho nên có thể một mình ở một gian phòng nhỏ, tuy rằng không rộng rãi sáng sủa bằng phòng lớn, nhưng ở cũng rất là thoải mái.

Họa Thúy thật cẩn thận rót cho nàng một chén nước ấm, nhìn thấy Thiếu nãi nãi không chút ghét bò, thoải mái uống hết, lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Trước đây nàng vẫn nghĩ Thiếu nãi nãi luôn ngược đãi thiếu gia, trong lòng nàng luôn mang thành kiến với Thiếu nãi nãi, nhưng mà từ lúc Thiếu nãi nãi ngăn cản thiếu gia đuổi mình khỏi Phó gia, nàng lại cảm thấy nữ tử trước mắt mình xinh đẹp, ôn nhu dịu dàng, cao quý hơn mình biết bao nhiêu lần, bản thân mình chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu quê mùa nơi sơn cốc, cũng khó trách thiếu gia lại coi trọng Thiếu nãi nãi đến như vậy.

Nghĩ đến đây, Họa Thúy tự biết xấu hổ mất mặt cúi gằm mặt xuống đất, lại nghe Thiếu nãi nãi nói: "Họa Thúy, sau này ngươi tính thế nào?"
Họa Thúy có chút mờ mịt, nàng đã như vậy rồi, còn có thể có tính toán gì nữa?
Lâm Thiện Vũ nói tiếp: "Chẳng lẽ ngươi muốn làm nha hoàn ở Phó gia cả đời sao? Ngươi không muốn gả chồng sinh con sao?"
Họa Thúy kinh ngạc nhìn Thiếu nãi nãi, nhưng vừa nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình, đôi mắt lại dần ảm đạm xuống, "Thiếu nãi nãi đừng chê cười nô tỳ, một người như nô tỳ, còn có người nào chịu bằng lòng lấy nữa." Nàng vốn nghĩ, thiếu gia đã cứu nàng, vì vậy nàng sẽ làm nha hoàn hầu hạ thiếu gia cả đời để báo đáp, nhưng mà hiện giờ thiếu gia đã chán ghét nàng đến như vậy rồi, cho nên dù chỉ là một ước nguyện nhỏ nhoi như thế, nàng cũng không cách nào làm được.

Ngay sau đó, lại nghe Lâm Thiện Vũ đáp lại: "Ngươi là cô nương tốt lành, đàng hoàng, trong sạch, sao lại không có người nào bằng lòng chứ?"
Họa Thúy giật phắt đầu lên, ngơ ngác nhìn người đang đứng trước mắt mình, mãi cho đến mặt trời đã ngả bóng, người kia cũng đã rời khỏi từ lúc nào rồi những lời nói của người ấy lại như vẫn đang quanh quẩn bên tai nàng.

"Đúng là ngươi là bị sơn tặc bắt lên núi, nhưng mà ngoài kia những cô nương đáng thương, số phận khổ cực hơn ngươi cũng không hề ít, chẳng phải các nàng vẫn đang tiếp tục sống vô cùng tốt sao? Ngươi vẫn còn rất trẻ, bộ dáng lại rất tốt, chẳng lẽ lại cam tâm tình nguyện làm một tiểu nha hoàn cả đời sao?"
"Phu quân không khinh thường ngươi, ta cũng không hề, nhưng nếu ngay cả chính bản thân ngươi lại tự coi thường chính mình, vậy thì cũng không thể trách người khác không chịu coi trọng ngươi."
"Ngươi trốn tránh ở Phó gia, thì những lời đồn đại bịa đặt bên ngoài sẽ biến mất sao? Sẽ không.

Những người đó sẽ tiếp tục lan truyền ra khắp nơi, bởi vì cả đời bọn họ chỉ có thể sống dựa vào việc tung tin đồn, nhưng ngươi thì khác, lòng dạ của ngươi không xấu, vẫn còn trẻ tuổi, tháng ngày sau này vẫn là tự mình tiếp tục sống, vậy cô còn thật sự muốn vì mấy lời đồn đãi nhảm nhí này mà cúi đầu cam chịu hay sao?"
Họa Thúy ngơ ngác ngồi trong phòng, không ngừng hồi tưởng lại những gì Thiếu nãi nãi đã nói một lần lại một lần, nước mắt lã chã tuôn rơi từ lúc nào không biết.

Chưa từng có người nào nói với nàng những điều như vậy, chưa từng có.

Từ lúc được cứu từ trên núi về, sau đó bước vào Phó gia, nàng đã nghe được thật nhiều nhóm người hầu kẻ hạ khác của Phó gia thì thầm to nhỏ, bọn họ đều nói nàng đã không còn trong sạch, sau này chỉ có thể ở lại Phó gia làm nha hoàn cả đời mà thôi, đây cũng đã xem như là chủ nhân khoan dung có lòng tốt mà chấp nhận nàng, nói nàng tốt nhất đừng bao giờ bước chân ra bên ngoài, ngoại trừ Phó gia, cũng chẳng còn ai không chịu chấp nhận một nữ tử đã bị bọn sơn tạc nhúng chàm làm dấy bẩn rồi đâu.

Thế mà bây giờ Thiếu nãi nãi lại nói với nàng rằng, nàng là một cô nương trong sạch, đàng hoàng, nói sau này nàng cũng có thể tự thu xếp cuộc sống của mình, nói nàng không cần phải làm nha hoàn cả đời ở nơi này...!
Họa Thúy yên lặng ngồi gục trong phòng cúi đầu khóc nức nở, hai mắt đẫm lệ mờ mịt suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng rút ra một cái kết luận: A Hồng tỷ nói rất đúng, phải nghe lời Thiếu nãi nãi!
*****
Sau khi rời khỏi phòng của Họa Thúy, Lâm Thiện Vũ chậm rãi trở về Đông viện.

A Hồng và Phó Gia Bảo đều nghĩ cho dù nàng có rộng lượng đến mấy, thì cũng nhất định sẽ không ưa thích nàng ta, cho dù có giữ nàng ta lại, cũng sẽ tống đến một chỗ xa nhất có thể, rồi nhắm mắt làm ngơ, không bận tâm đến nữa.

Nhưng nàng lại không làm như vậy, kỳ thật ở trong mắt nàng, ngoại trừ chuyện sống chết ra, không có chuyện gì là to tát cả, lại nói thật ra Họa Thúy cũng không có ý xấu gì, mà cho dù là có, nàng cũng cũng không vì chút chuyện nhỏ nhặt như vậy mà đi thù hằn một tiểu cô nương mới mười lăm tuổi.

Ai mà không có lúc phạm sai lầm, chỉ cần biết sai chịu sửa là được rồi.

Lại nghĩ đến chuyện ngày hôm qua Họa Thúy bị Phó Gia Bảo mắng chửi một trận không chút lưu tình, nàng cũng lo lắng nha đầu kia sẽ sinh ra bóng ma tâm lý, còn cẩn thận đi an ủi một chút.

Nàng lo lắng nha đầu kia trải qua tổn thương lần này sẽ chịu không nổi mà lãng phí bản thân, cũng còn may nhìn vẻ mặt lúc nàng rời khỏi của Họa Thúy, mấy lời kia của nàng hẳn là cũng có hiệu quả.

Tối ngày hôm đó, Lâm Thiện Vũ vẫn đôn đốc thúc giục Phó Gia Bảo luyện tập đến tận nửa đêm, làm cho hắn vừa mới ngả ra giường đã ngủ say như lợn chết, mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Mắt vừa nhắm lại, nàng đã mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy quyển truyện kia.

Thật vất vả mới có cơ hội nhìn thấy tương lai, đương nhiên Lâm Thiện Vũ sẽ không bỏ qua, nàng mở sách ra đọc nhanh như gió.

Cuối cùng cũng biết vì sao lúc trước lại cảm thấy Họa Thúy nhìn thật nhìn quen mắt.

Hóa ra ở trong quyển sách này, Họa Thúy cũng là một nữ phụ có phần diễn quan trọng không hề ít.

Trong nội dung quyển truyện, bởi vì không có sự tham gia của Phó Gia Bảo, đợi đến lúc nam chính Việt Bách Xuyên dẫn quan binh lên tiêu diệt hang ổ của bọn cướp kia, Họa Thúy đã bị đám sơn tặc kia giày vò, tàn phá.

Nhưng cũng vừa lúc bởi vì quần áo rách nát không chỉnh tề bị nam Chính nhìn thấy, mới làm cho hắn phát hiện ra vết bớt bên trên cánh tay của nàng, nhận ra được đó là thứ nữ của vương phủ đã thất lạc nhiều năm.

Nam chính vì bảo vệ thanh danh của nàng, mà đưa nàng đến khu vực lân cận thôn Nhạc Bình, tìm một đôi phu thê già thu xếp nhận nuôi nàng, dự định đợi qua vài tháng, chuyện về đám sơn tạc kia đã dần lắng xuống, hắn lại ra vẻ như vừa mới tìm được thứ muội, sau đó đón người đưa về vương phủ.

Sau khi Họa Thúy gặp phải một kiếp này, cả ngày sợ hãi hoảng hốt, năm lần bảy lượt muốn tự sát, có một lần lúc nàng nhảy sông tự tử đã được nữ chính cứu, Lâm Thiện Lãi đoán được nàng đã gặp phải chuyện gì thương tâm, cũng kiên nhẫn khuyên bảo nàng, dần dần làm nàng khôi phục tự tin.

Nam chính cũng vì vậy mà coi trọng Lâm Thiện Lãi thêm mấy phần, cũng nhân cơ hội này, nhét nàng vào vương phủ.

Từ đó về sau, Lâm Thiện Lãi một mình vào sống ở trong vương phủ, mấy lần gặp phải âm mưu hãm hại từ nhóm nữ nhân ở vương phủ, cũng nhờ có Họa Thúy một lòng nhớ ơn, tận tâm giúp đỡ nàng hết lòng, mà Họa Thúy này bên trong truyện cũng chính là một trong những chất xúc tác thúc đẩy cho tuyến tình cảm của nam chính nữ chính.

Nhưng mà hiện tại, do hoàn cảnh đưa đẩy, chất xúc tác náy đã bị Phó Gia Bảo đưa về nhà.

Vậy câu hỏi lúc này là, tuyến tình cảm của nam nữ chính phải làm sao đây? Nếu chỉ dựa vào một lần ân cứu mạng kia, cũng không thể làm cho nam chính thực sự nhận ra được những sự tốt đẹp của Lâm Thiện Lãi được.

Hiệu ứng cánh bướm này của nàng, chẳng lẽ còn quạt bay cả tương lai vinh hoa phú quý, có nam chính kề bên của Lâm Thiện Lãi rồi?
Vấn đề này, mãi cho đến tỉnh lại, Lâm Thiện Vũ đều băn khoăn tự hỏi.

Đến cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể kí thác hy vọng vào sức mạnh của nội dung kịch tình mà thôi.

Nàng lại không biết, sức mạnh của nội dung kịch tình mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì nàng suy nghĩ, trong lúc nàng đang lo lắng mình sẽ làm ảnh hưởng đến vận mệnh của Lâm Thiện Lãi, thì nam chính trong số mệnh của nàng ta cũng đang một đường đến Phó gia...!
- ------------------------
Cả chương Bảo Bảo kute không được mở miệng xíu xiu nào~~~~~~~~~~~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui