Tất nhiên là Phó Gia Bảo không biết những toan tính trong lòng người nha hoàn kia, trời còn chưa sáng hắn đã thức dậy chép bài, cũng vì muốn sớm ngày chép xong, sau đó học hành kiếm tiền để sớm ngày thực hiện cái tự do động phòng!Vì thế khi Lâm Thiện Vũ tìm hắn đến chính viện dùng bữa thì hắn đã xua xua tay nói không đi, hắn phải tranh thủ thời gian chép bài.
Lâm Thiện Vũ ừ một tiếng, sau đó bèn quay lưng đi ra ngoài.
Phó Gia Bảo tiếp tục chép bài, càng chép hắn càng cảm thấy không ổn lắm, hắn sờ sờ tấm vải trên đầu mình rồi lại lấy xuống xem thật kỹ, đúng là mình không có dán ngược, chữ cũng không hề viết sao, tại sao nương tử lại như không trông thấy thế nhỉ?Hắn có chút ủ rũ, cuối cùng chỉ còn cách quy cho tính cách của Lâm Thiện Vũ thôi.
Trong lúc Phó Gia Bảo đang chăm chỉ mày mò đèn sách thì Lâm Thiện Vũ đã ngồi trước bàn ăn ở phòng khách nơi chính viện.
Tân Thị sau khi nhìn phía sau nàng bèn hỏi: “Gia Bảo hôm nay vẫn chưa dậy sao?”Phó Lão Gia và Phó Châu cũng có cách nghĩ này, nào ngờ một câu nói của Lâm Thiện Vũ đã khiến khuôn mặt họ trông rất thất kinh.
Phó Lão Gia nói: “Con nói cái gì? Gia Bảo đang chép bài sao?”Lâm Thiện Vũ khẽ mỉm cười và vẫn như cũ giả vờ ra vẻ mình là người vợ dịu dàng hiền thục trước mặt mọi người rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, phu quân nói viết qua một lần rồi đọc sẽ có thể ghi nhớ lâu hơn một chút, còn bảo con đừng làm phiền chàng ấy nữa.
”Phó Châu cảm thấy có chút khó tin: “Đại ca thật sự muốn thi khoa cử sao?”Cho dù trước đây Phó Gia Bảo nói mình muốn học hành thi cử nhưng người nhà họ Phó thấy hắn không tích cực với chuyện này cho lắm nên cũng không ôm hy vọng gì cả, lúc này lại nghe nói Phó Gia Bảo trời vừa sáng đã thức dậy chép bài thì làm sao có thể không kinh ngạc được cơ chứ?Lâm Thiện Vũ nói: “Phu quân còn nói tháng hai năm sau nhất định sẽ tham gia huyện khảo, tới lúc đó nhờ chú út hãy giúp đỡ thật nhiều.
”Huyện khảo cần phải có sự bảo lãnh của bốn người đồng hương và một vị tú tài, Phó Châu vừa nghe thế bèn lập tức gật đầu đồng ý nói: “Tẩu yên tâm, đại ca thật sự rất thông minh, nhất định huynh ấy sẽ vượt qua kỳ thi đồng sinh”Phó Lão Gia vuốt râu cười nói: “Gia Bảo chịu cố gắng là một chuyện tốt, huyện chúng ta có một tiên sinh cũng khá danh tiếng, bây giờ đã cáo lão từ quan rồi, tầm một thời gian nữa sẽ trở về huyện, tới lúc đó ta sẽ đưa Gia Bảo đến nhà thăm viếng, có khi lại khiến ông ấy chịu nhận Gia Bảo làm học trò.
”Lâm Thiện Vũ lập tức nói: “Nếu thật thế thì quá tốt, con thay mặt phu quân đa tạ cha.
”Phó Lão Gia bèn xua tay: “Trước đó chẳng phải đã nói rồi sao, người một nhà không cần phải đa tạ.
”Sau đó bèn cùng Tân Thị nhắc đến chuyện Phó Châu quay về thư viện, thì ra hôm nay chính là ngày Phó Châu quay về thư viện, Phó Gia Bảo không quan tâm đến chuyện của Phó Châu, Lâm Thiện Vũ lại bận trông coi cửa tiệm nên đến hôm nay mới biết chuyện này.
Lâm Thiện Vũ vốn còn ngỡ Phó Gia Bảo không đến đưa tiễn thì Tân Thị và Phó Châu ít nhiều cũng sẽ cảm thấy bất mãn, nào ngờ khi biết Phó Gia Bảo đang chép bài ở Đông Viện không thể ra ngoài thì hai người họ ngược lại còn thở phào nhẹ nhõm.
Phó Châu còn nói với Lâm Thiện Vũ rằng năm sau hắn không có tự tin trúng cử, hy vọng nàng hãy đốc thúc đại ca học hành nhiều hơn, còn nói đại ca là con trai trưởng, tương lai của Phó Gia đều nhờ cả vào hắn đấy.
Lâm Thiện Vũ gật đầu, sau khi nhìn thấy xe ngựa của Phó Châu đã đi xa thì nàng đã chào Phó Lão Gia và Tân Thị, sau đó quay trở về Đông Viện, trên đường về nàng còn nghĩ cho dù là Tân Thị hay Phó Châu thì trông cũng không giống là loại người có tâm tư bất chính, việc Phó Châu nói hy vọng Phó Gia Bảo trúng cử trông có vẻ là thật lòng đấy.
Hai mẹ con họ cho dù nhìn thế nào thì cũng không giống với những gì Phó Gia Bảo đã hình dung, hoặc là hai người họ ngụy trang quá tốt đến Lâm Thiện Vũ cũng bị lừa gạt, hoặc là chuyện năm xưa còn có ẩn tình gì đó.
Nhưng những chuyện này không phải nói hỏi là có thể có câu trả lời rõ ràng, Lâm Thiện Vũ cũng không để tâm quá lâu mà vẫn tiếp tục tập trung sự chú ý của mình lên cửa tiệm.
.