Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Năm Ad1897, mùa hạ, hoàng đế thứ hai mươi chín của đế quốc Oran Dasos đệ I sắp đăng vị, bộ lạc Bạch Kình chuẩn bị tập kích, tin tức này không hiểu sao lại bị rò rỉ ra ngoài.

Biết được chuyện, hoàng đế tức giận, một đêm biếm tội ba mươi bảy vị đại quý tộc, triệt chức điều tra hơn hai trăm quan quân cao cấp của ba quân khu, số người bị treo cổ giăng đầy bờ sông, kéo dài vài cây số, trong lịch sử xưng đây là ‘đêm máu Bạch Kình’.

Cùng ngày, hạm đội số ba đóng tại thượng du và hạm đội số một đóng tại hạ du dòng sông chảy qua thành Kagoshi tiến vào trung tâm thủ đô, bắt đầu tiến hành áp chế bộ lạc Bạch Kình.

Ngày đó, dòng sông ngọc bích biến thành màu đỏ, tiếng pháo nổ vang một góc trời, suốt vài khu vực biến thành bãi chiến trường.

Hai hạm đội chủ lực giáp công, chiến tranh tiến hành rất thuận lợi. Sau đó, bán thần rồng biển chín đầu Hadaraa dẫn đầu vô số hải tộc và hải quái gia nhập chiến cuộc, anh hùng hộ quốc ‘Thú long xạ thủ’ Damus của Oran phải tử trận, quốc sư ‘pháp hoàng’ Masorite bị đánh trọng thương, hạm đội số một toàn bộ bị diệt, hạm đội số ba bị đánh tan một nửa.

Trong lúc chiến tranh, nước sông cũng bắt đầu dâng lên, chìm ngập các khu chợ đầu mối, khu ổ chuột và bình dân, lượng lớn thuỷ nguyên tố lên bờ, mưa hạ liên miên, chiến tranh lâm vào thời kì cầm cự.

Sau hai tuần, mười chín thành thị gần biển gần sông của Oran bị tập kích, thành Sosoran và chín thành thị khác bị công phá, trong đó thành Sosoran bị đồ thành.

Kèn lệnh cho cuộc chiến vĩnh hằng đã được thổi, thuỷ nguyên tố thần và nữ vương phong bạo dẫn đầu hải tộc trở thành quân tiên phong cho phe hỗn độn, quét sạch chiến trường.

Nhờ công chúa Renee báo tin, Oran tránh khỏi tuyệt cảnh bị tập kích mà không phòng bị. Cảm ân công chúa và công quốc Đông Lam, hoàng đế hứa rằng ‘công quốc Đông Lam và Oran vĩnh viễn là nước anh em’, sau đó một lần nữa đưa ra lời cầu hôn. Đáng tiếc, nàng lấy lý do thời cuộc hỗn loạn, lo lắng cố quốc để uyển chuyển cự tuyệt.

Nhưng lại có người đồn rằng, tại buổi lễ Renee nổi giận mắng Dasos hoang đường, thậm chí còn cởi hai chiếc giày cao gót ném thẳng vào hoàng đế và đại thần Hemet đứng bên khiến Hemet bất tỉnh, toàn trường náo loạn.

“Quốc gia đến mức này mà còn bị t*ng trùng lên não, chưa bao giờ thấy tên hoàng đế nào ngu như vậy. Lão nương đã nói rồi, ta không có hứng thú với nữ nhân. Muốn ta gả cho ngươi? Được, tìm đai lưng Advena đội lên, sau đó mặc váy vào.”

Còn tại trong mắt một số ít những người biết chuyện, Dasos là đang giở chiêu đục nước mò cá. Hắn gắn danh ‘nước anh em’ khiến Đông Lam được đưa ra khỏi danh sách nước phụ thuộc. Sau đó, một đống chuyện đồn nhảm, bóng đen của chiến tranh, đại lượng nhân vật phe đối nghịch bị tống ngục, bị treo cổ… giờ việc hắn bị ô danh đã không còn quan trong, chỉ cần hắn có thể lãnh đạo quốc dân vượt ải khó, tất cả những thứ còn lại chỉ là mây bay.

Mặt khác, tuy dân gian có nhiều điều chê trách hoàng đế, nhưng hướng dư luận dần dần chú ý đến vị công chúa khiến hoàng đế si mê đến mất lý trí kia, hàng loạt lời đồn khiến Renee được tôn vinh như ‘đoá hoa thánh khiết trên đỉnh núi băng giá’, mỹ danh vạn dặm.

Nghe nói nàng thanh thuần non nớt lại có vẻ diễm mị đặc thù, hấp dẫn tất cả sức chú ý của hoàng đế.

Nghe được mấy lời đồn nhảm này, ‘đoá hoa’ kia lập tức phát điên.

“Dasos, ngươi nhớ đó cho lão phu. Thù này lão phu nhớ kĩ, đừng để ta bắt được nhược điểm của ngươi.”

Đáng tiếc, hiện tại ta không có đủ thời gian đi tính toán chuyện này, còn vô số sự việc khác quan trọng hơn đang áp trên người ta.

Bởi Dasos lấy cớ ân tình và danh nghĩa nước anh em để gia tăng viện trợ cùng tài nguyên, thời gian ta nắm giữ chìa khoá đã không còn nhiều. Ta phải nắm chặt cơ hội.

Còn chiến tranh với hải tộc. Dù đối phương có cường giả như rồng biển chín đầu Hadaraa cũng không ai nghĩ Oran sẽ thua. Bởi lẽ Hadaraa tuy mạnh, nhưng nó không phải vô địch. Nó là quyến thuộc của nữ vương phong bạo, sự xuất hiện của nó là dấu hiệu cho tà thần tham chiến, các chính thần vì vậy không thể ngồi yên. Nói không chừng vị thần sứ nào đó đã trên đường đến để đồ long.

Dasos nóng lòng thực hiện khế ước như vậy bởi vì hắn rất kì vọng vào thứ có trong căn cứ, nếu một hạm đội phù không giết ra từ lòng nước, cải biến chiến trường, đảo ngược thế cục thì tất cả đều hoàn mĩ. Tất nhiên, hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho trường hợp không có thu hoạch gì lớn.

“Tìm được Traxex sao?”

Sau khi ta chuẩn bị đủ chiến lực, Traxex đột nhiên mất tích, thật là phiền phức.

“Ả đột nhiên trở lại đoàn xiếc, trong tay còn mang theo một cái rương với một phong ấn đặc thù bên trên. Mặt ngoài của chiến rương có kí hiệu thuẫn và kiếm giao nhau, hình như là cống phẩm của vương thất nào đó.”

Cống phẩm? Ta nhìn Heloise, miệng cười khẽ. Cá đã đớp câu, đến giờ thu cần rồi.

“Bình hải dương Stonvera, thần khí của Hải thần viễn cổ. Nghe nói tại thời xa xưa nó có thể cuộn lên sóng lớn vô tân. Tuy nhiên, vì Hải thần đã tử vong, thần khí bị trôi mất đại bộ phận thần lực. Đương nhiên, nếu nó trở lại trong tay thuỷ nguyên tố thần hoặc nữ vương phong bạo, nó vô cùng có khả năng khôi phục lại như xưa.”

Sau khi biết được trong đám cống phẩm bị mất có một kiện kì trân như vậy, lại biết được rằng Traxex đang tìm kiếm một thứ cống phẩm nào đó. Ta ‘hoảng nhiên đại ngộ’.

“Không quan tâm tại sao ả lại tiết lộ bí mật của hải tộc, chỉ cần ả cầm đến thần khí, tuyệt đối không thể để ả trở về biển.”

Cống phẩm của liên bang Solo bị Tháp Chiêm Tinh đoạt lấy, Traxex trước đây lại có liên hệ với tổ chức này. Nếu nàng cố ý, rất có khả năng biết được nơi giấu cống phẩm ở đâu. Quả nhiên, như chúng ta mong đợi, ả quả là kẻ duy nhất có thể tìm tới nó khi toàn bộ thành viên của Tháp Chiêm Tinh trở thành tội phạm truy nã.

Thế là, khi Traxex vừa về đến trướng bồng của mình trong đoàn xiếc, khách không mời đã tìm tới cửa.

“Mở cửa, thợ sửa ống nước tới. Sao? Không có ống nước trong nhà? Không thể nào, mở cửa ra để chúng ta kiểm tra! Thôi khỏi, không mở cũng không sao, nhà ngươi sau này cũng không cần cửa.”

Dưới đợt xung phong của thánh kị sĩ truyền kì, dưới phép thuật triệu hoán bão táp và lôi điện của druid truyền kì, cả căn trướng bồng của Traxex biến hỏng.

Còn Traxex thì kinh hãi đầy mặt, ả vừa mới mở ra cái hộp chứa thần khí liền bị người ta phá nhà xông đến.

“Ha ha, không ngờ tới chứ. Chúng ta đã sớm chờ tới ngày hôm nay, giao thần khí ra đây…”

Ta vô cùng đắc ý, nhưng sau đó liền lập tức trợn tròn mắt.

“Đây là cái gì? ‘Thần khí’?”

Thứ trong hộp chả có tí liên quan gì tới bình lọ cả, nó là một vật điêu khắc từ bạch ngọc, đại thể có chút giống quả chuối, trừ hai viên cầu tròn tròn được khắc tại một đầu, rất giống loại khí quan nào đó, ừm, càng nhìn càng giống….

“Đây là dương cụ nhân tạo khắc từ noãn ngọc đặc cấp, có thể mô phỏng độ ấm của thân thể. Xem, màu sắc này, trình độ điêu khắc này, nó tuyệt đối là tinh phẩm trong tinh phẩm, không phải bậc đại sư không thể nào tạo ra được tác phẩm như vậy. Nó là thứ có một không hai, chắc chắn là thần khí!”

Má nó, sao ta lại ấm đầu mang theo Mening, hắn cứ thế nói toạc ra điều mà chúng ta đang cố lảng tránh.

“Đây là cống phẩm?”

Traxex vẫn chưa hồi thần, đờ đẫn gật đầu.

“Đây là cung phẩm, các cung tần thường hay dùng nó…”

Ra là cung phẩm, khó trách thể phân liệt của tham lam lại nghe nhầm thành cống phẩm.

“Nếu các ngươi phát hiện thì ta cũng chẳng giấu làm gì. Kì thật mục đích chính của ta khi đến thế giới nhân loại là nghiên cứu mấy đồ chơi này. Các ngươi biết đấy, đại bộ phận hải yêu là nữ, lại là sinh vật máu lạnh, đã thế còn sinh hoạt một mình trong biển, rất khó đụng phải đồng loại. Đêm dài khó nhin, không ít thành viên trong chúng ta đều có thói quen này…”

“…Bởi vậy ta định mở một tiệm bán vật phẩm tình dục trên lục địa, ta nghĩ nó sẽ rất nhiều nữ hải tộc hoan nghênh. Mà muốn mở cửa hàng thì bước đầu tiên phải tới thế giới loài người tìm hiểu hàng hoá. Đáng tiếc, càng nghiên cứu sâu ta mới biết mình trước kia nông cạn thế nào, ta cũng vì sự nông cạn này hối hận không thôi. Ta dự định tiêu tốn khoảng trăm năm chuyên tâm học tập, đợi đến khi trở thành đại sư mới trở về mở tiệm.”

Vị mĩ nữ này nói ra toàn những từ mất sạch tiết tháo, nhưng trong đôi mắt lại tràn đầy nhiệt tình và vẻ giác ngộ của kẻ tuẫn đạo. Nàng quả thực nghĩ đem tinh lực suốt đời mình đầu nhập vào đây.

Ta đã biết vì sao mình lại thấy nàng thân thiết đến vậy ngay từ lần đầu gặp mặt, đây không phải món đặc sản của thành Sulfur – thân sĩ – sao?

“Có lẽ do giống loài bất đồng, tại sao tất cả nhân loại không cách nào lý giải quan niệm của chúng ta. Mỗi khi ai đó nghe ta nói như vậy đều dùng ánh mắt rất kì quái nhìn ta, tên bá tước mập kia còn quấn lấy ta không ngớt. Hừ, đối với chúng ta, đồ chơi chỉ là đồ chơi, đó là vật chết, bạn đời là người đi theo cả đời sống chết có nhau. Hai việc hoàn toàn khác biệt mà. Haizz, khó thấy tri âm a.”

Lúc này, khi nữ hải yêu còn đang cảm thán tại sao mình không được thế nhân thông hiểu, tên nam nhân kia đã đứng ra, trên mặt hắn cũng tràn đầy giác ngộ giống Traxex.

“Quá thần kì! Quá cảm động! Đồng chí, ta hiểu ngươi! Ta cũng đang truy tìm con đường của chính mình, ta cũng không được thế nhân thấu hiểu, ta có thể giúp ngươi! Nếu ngươi cần trắc thí gì đó, cứ tìm đến ta…Á!”

Mọi người đã không nghe nổi nữa, bỏ mặc vị hải yêu còn đang vui mừng vì tìm thấy đồng chí kia, bắt đầu hành động ngày thường – quần ẩu Mening.

Ta dùng hai tay ôm đầu, không biết phải nói gì nưa. Nàng hải yêu trước mắt làm ta nhớ lại đám gia hoả ở thành Sulfur, chẳng lẽ cơn ác mộng chưa kết thúc.

“Còn đám cống phẩm kia đâu? Bình Stonvera đâu? Chẳng phải nó bị Tháp Chiêm Tinh cướp đi sao?”

Traxex lắc đầu, nói.

“Lúc ấy bọn họ liên thủ với công hội đạo tặc cướp đoạt, đương nhiên đạo tặc công hội chỉ là kẻ bị dùng làm vỏ bọc, kẻ động thủ chính vẫn là bọn họ. Một công hội đạo tặc bé tí sao đánh cướp nổi đoàn sứ giả của đại quốc. Sau đó, chiến lợi phẩm chắc bị coi như thù lao vứt hết cho công hội kia.”

“Hội đạo tặc đó tên là gì?”

“Cái gì đó huyết ấy, à, kí hiệu của bọn họ là một bàn tay máu, chắc là hội Huyết thủ huynh đệ.”

Lại một cái tên quen thuộc, kí ức về nó phảng phất mới hôm qua. Lệ bất giác chảy trên khoé mi, lần nay ta quả thực tự làm tự chịu, lại phí công bận bịu một hồi.

“Ta biết cái bình kia ở đâu rồi. Heloise, trả ta cái bình sữa ta đưa ngươi lần trước!!!”

Hồi mới đến toà thành thị này, ta có lần vì rèn luyện kĩ sao chạy tới sào huyệt của một hội đạo tặc luyện tay, sau đó còn tìm thấy mấy cái hộp trong mật thất, trong cái hộp này có một chiếc bình cổ, nhìn qua có vẻ giá trị không thấp. Có điều lúc đó nàng mèo đen kia đang vòi ta một cái bình uống sữa mới, bản thân nàng cũng cảm thấy cái bình này rất có giá trị nghệ thuật, vì vậy lấy luôn.

Trách thế nào được, một tí dấu vết ma pháp cũng không, ai nghĩ được nó từng là thần khí…

“Meo, đừng mơ, thần khí mới hợp với sự cao quý của ta. Muốn cầm về đem đồ đồng giá tới đổi.”

Trong khi ta cùng con mèo chết đang tranh cái, trong đầu ‘Đinh’ một tiếng. Đáng chết, cái hệ thống quỷ quái kia lại tới bỏ đá xuống giếng?

[Tốt, đáp đúng, đáng tiếc không có thưởng. Chúc mừng đoàn thân sĩ ngươi xây dựng tìm thấy một vị thành viên mới. Đó là nữ sĩ Traxex mĩ lệ với mục tiêu cống hiến cả đời cho đồ chơi người lớn. Khi đoàn thân sĩ của ngươi đạt tới mười người, ngươi sẽ giành được xưng hiệu cấp sử thi - - vua thân sĩ. Hiệu quả cực kì tuyệt vời nha…]

[Số lượng thân sĩ đã phát hiện đến hiện tại là chín, còn kém một, xin mời cố gắng thêm. Kì thực trước mắt có một ứng cửa viên, đó là Orge hai đầu thích tả hữu hỗ bác Cavendish. Tuy độ thân sĩ của hắn hơi thấp, nhưng thôi, hệ thống giúp ngươi lần này, tính hắn hợp cách.]

[Số lượng thân sĩ trong đoàn hiện là tám, bao gồm: Momo – cuồng chính thái, Diana – loạn tín ngưỡng, Casio – lạc lối nhân sinh, Mening - … (hắn không cần thuyết minh, hắn là Mening, hắn là truyền thuyết), Galting – tạc xuyên lục địa, Klose – mĩ nhân biến tính, Renee – tổ gia gia khống, thánh kị sĩ Roland – có vẻ thích mặc váy…]

“Mặc váy cái beep, ngươi mới thích mặc váy, cả nhà ngươi đều thích mặc váy! Ngươi mới là thân sĩ, cả nhà ngươi đều là thân sĩ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui