Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

"Hoa quả, rau củ tươi mới, giá rẻ hữu nghị đây."

"Uy, vị đại hán này, đội công trình chúng ta thiếu người, bao cơm tháng, đãi ngộ ưu tuyệt, tới hay không."

"Uy, bánh mì mới ra lò, mua một tặng một, vị kỵ sĩ đại ca kia, kỵ sĩ giảm nửa giá, mua hay không? Tốt, hai đồng tệ."

"Tamm? Cả nhà ngươi trở về! Quá tốt rồi, trở về là tốt, trở về là tốt! Lần này không có ý định đi nữa sao?"

Dạo bước tại Đông Lam thành, ta nhìn thấy dòng người bận rộn, đội xe lui tới, công trường các nơi đang thi công, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười từ đáy lòng.

Thành Rome không phải một ngày xây xong, dù cho đầu tư lượng lớn tài chính không cần hồi báo, hiện tại tốc độ cải tạo thành thị cải còn đang dừng ở mức thanh lý công trình cũ kỹ, cung cấp vật tư cũng chỉ hơi đề cao mức sinh hoạt của dân chúng lên một chút, tuy mức độ gia tăng không lớn, nhưng đủ để ta vui vẻ, quan trọng nhất là người dân đang dần dần cải thiện được tinh thần.

Đông Lam công quốc một đường Bắc hành, chịu đủ các loại khổ sở, bất hạnh, tâm tình càng ngày càng kém.

Sau khi trải qua bất hạnh, trên mặt mọi người luôn có vẻ sầu khổ, hai con ngươi lộ rõ sự chết lặng cùng mờ mịt, ta biết, lúc một người không có kỳ vọng gì với tương lai, khi ngươi vững tin thời gian tới sẽ ngày càng bết bát hơn, mặc kệ ngươi kiên cường như thế nào, tinh thần vẫn sẽ càng ngày càng kém, ngay cả tương lai của mình mà còn bó tay rồi, tự nhiên đối xử người khác cũng thêm phần thờ ơ.

Nguyên nhân? Hiển nhiên là quốc gia vừa trải qua mấy đợt tai nạn, sau đó lại tao ngộ hạo kiếp mới.

Năm đó, nước Lam bị lật đổ, bọn họ không ngã xuống, trăm năm mất đi cố thổ, bọn họ không ly tán, chừng hai trăm năm trước, Đông Lam bị các nước lân cận dần dần từng bước xâm chiếm, bọn họ vẫn kiên trì, hơn hai mươi năm trước, thời điểm mất đi khu mỏ quặng cuối cùng để sinh tồn, bọn họ còn tiếp tục phấn đấu, một năm trước, lúc tiên hoàng tử trận, bọn họ đánh bạc tính mệnh đi theo vị công chúa mới mười bốn tuổi, rốt cuộc lấy được thắng lợi kỳ tích.

Bọn họ không phải là siêu nhân ý chí sắt thép, chỉ là họ nhớ nhung cố thổ, ở trong mắt người ngoài, có lẽ khối hoang phế bắc địa này rất vô dụng, nhưng đối với người đã đời đời kiếp kiếp sinh hoạt tại đây, mảnh đất này lưu giữ quá nhiều ký ức cùng quyết tâm không buông bỏ.

Người ngoài không thể nào hiểu được người phương bắc nhớ nhung gia viên nhường nào, có lẽ, bọn họ cũng giống như sông băng bắc cực, cũng rắn chắc suốt ngàn năm không thay đổi, bởi vì gốc rễ ở chỗ này, cho nên linh hồn cố chấp của người phương bắc chính luôn luôn kỳ vọng giữ được quê hương do lịch đại tiên tổ khai sáng.

"Chỉ cần chưa đói chết, chỉ cần lá cờ kia chưa đổ xuống, chúng ta vẫn có thể cắn răng chịu đựng."

Nhưng trước đây không lâu, bọn họ rốt cục chịu không được nữa, đó là khoảng thời gian một năm từ lúc tiên hoàng tử trận đến trước khi công chúa Renee mang tiếp tế về.

Rất nhiều người rốt cuộc lựa chọn bất đắc dĩ rời đi.

Ta biết không thể trách bọn họ, không phải bọn họ vi phạm lời thề của mình.

Người dân nước Lam chưa từng e ngại hi sinh và chiến tranh, bọn họ chỉ sợ hãi không nhìn thấy tương lai.

Lúc bóng ma chiến tranh rút đi, cảnh đồng ruộng hoàng tàn khắp nơi, thôn trang hóa thành tuyệt cảnh, đông dài sắp tới, đàn sói đói lăm le chực chờ, mà trong nhà lại chẳng có nổi hạt thóc để cầm hơi. Lúc hàng xóm chết đói, chết cóng trên đường phố, khi năm lương thực cứu mạng mùa đông còn không có tin tức, ngay cả người lạc quan cũng sẽ cân nhắc đường lui cho mình.

"Ta chết không quan trọng, nhưng con của ta, nó không làm gì sai."

Không ai có thể nhìn con của mình chết đói trước mặt. Hoàn toàn không thể trách cứ người dân nước Lam, dù biết lần này rời đi chỉ sợ không còn cách nào trở về, hơn nữa đường xá nguy hiểm có thể mất mạng bất cứ lúc nào, bọn họ vẫn buộc phải quay đầu lựa chọn rời đi.

Tàn khốc và châm chọc hơn nữa chính là lượng người này rời đi, làm lương thực cứu tế chẳng mấy dư dả hơi có chút tác dụng, làm mùa đông năm ngoái trái lại có ít người chết nhất.

Hiện thực tàn khốc, cho nên không thể quở trách bất kỳ ai, nếu quả thực muốn tìm người gánh trách nhiệm, e rằng phải đổ lỗi cho vương thất không làm tốt chức trách thủ hộ, nếu tính lên trên nữa, thậm chí phải nhắc đến tai họa xảy ra ở thế hệ của ta năm xưa.

Thế nên, dù cho đã đoán được Oran quá nửa là không có ý tốt, nhưng thân là con cháu nước Lam, Renee vẫn cắn răng bước lên lữ trình, thậm chí ngay cả nghi thức đăng cơ nữ vương chưa không kịp cử hành, dù sao cũng tốt hơn ngồi chờ chết, chỉ cần còn một tia kỳ vọng, vậy phải cố hết sức đi tranh thủ.

Nên nói trời không tuyệt đường người... Nếu ta trở về mặt đất chậm thêm một năm, chỉ sợ đến lúc đó đã không còn Đông Lam công quốc, nếu không phải vì tức giận Oran đế quốc hùng hổ dọa người, ta cũng không có khả năng gặp được Renee.

Vào ngày trở về náo nhiệt, rất nhiều chuyện đã xảy ra, chí ít, ánh mắt mờ mịt của mọi người đã thay đổi, kỳ vọng hơn vào tương lai tốt đẹp.

"Nhìn thấy không? Bên khu thành tây cũ đã cải tạo thành doanh trại của quân đoàn Roland điện hạ."

"Lúc đó, ta là người đầu tiên chạy tới địa điểm chiêu binh, đáng tiếc còn kém một chút mới được nhận."

"Chém gió, ai chẳng biết mặc dù quân đoàn đã bắt đầu chiêu binh, chiến đoàn không ít, nhưng trên thực tế điều kiện yêu cầu phi thường cao, cửa thứ nhất kiểm tra thể năng, xem ngươi có thể khiêng được mấy bao cát, loại gầy ròm như ngươi chỉ mới cửa thứ nhất đã bị đá ra, còn dám chém gió kém một chút?"

"Biết rõ ràng như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng....."

"Ta chí ít chịu đến cửa thứ ba! Hơn nữa ta còn chưa định từ bỏ, chỉ cần lại có quân đoàn được thành lập, ta sẽ thử thêm lần nữa, nếu thực sự không được, vào quân giữ thành nhận chức đội trưởng cũng được! Đúng, còn có luật pháp giáo hội, bọn họ cũng nhận người. Nghe nói còn truyền thụ kỹ xảo chiến đấu."

Rõ ràng kết quả đều là bị loại, thế mà tên tráng hán kia lại có mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo khoe khoang, hơn nữa quần chúng chung quanh đồng loạt kinh hô, phảng phất như đang thấy cường giả vô địch vậy.

Nước yếu người nguy, nước yếu dân tiện, không có dân tộc nào hiểu được đạo lý này hơn người nước Lam. Từ khi lập luật pháp thành quốc giáo, trên một loại ý nghĩa nào đó, Đông Lam đã trở thành nước trung lập vĩnh cửu, thế nhưng ai cũng hiểu hiện thực khắc nghiệt, thú nhân phương bắc có thể xuôi nam bất cứ lúc nào, các nước láng giềng ngo ngoe muốn động, ngươi không đánh người khác, người khác sẽ tới đánh ngươi.

Tại thế giới mạnh được yếu thua này, muốn đạt tới trung lập đúng nghĩa, nhất định phải có được lực lượng cường đại trong thời loạn.

Hiện tại, mỗi lần một quân đoàn thành lập đều sẽ trở thành lý do cho tất cả người dân vui vẻ nhảy cẫng, bởi vì điều này nói rõ chiến sĩ thủ hộ quốc gia càng thêm cường đại, hơn nữa những quân đoàn mới này có thể tạo cơ hội cho người trẻ tuổi phát triển.

Tuyết Băng Phòng Ngự Giả, Trường Phong Kỵ Sĩ, từng cái tên và chức nghiệp từ trong lịch sử nhảy ra ngoài, sự tích của những anh hùng truyền kỳ đang hấp dẫn tất cả người trẻ tuổi. Bọn họ đều chờ đợi cơ hội dùng đôi tay của mình sáng tạo lịch sử.

Trong dĩ vãng, tuy tình cảnh tham gia quân ngũ rất nô nức tấp nập, nhưng lại chỉ có thể nói là kiếm miếng cơm ăn, mà bây giờ vừa để thủ hộ quốc gia vừa để mưu cầu tiền đồ, hai trạng thái khác biệt quá rõ ràng hoàn toàn không cân xứng.

Toàn dân lấy tòng quân làm vinh đủ để đã chứng minh lòng tin của bọn họ đối với quốc gia, đương nhiên, đây cũng là lòng tin đối với ta, đối với vương tử Roland Thánh kỵ sĩ trong truyền thuyết.

Chuyện ấn tượng nhất chính là những người dân nước Lam đã rời đi hiện đang bắt đầu trở về cố quốc.

Khi tin tức vương tử Roland truyền kỳ mang theo quân đoàn trở về được truyền ra, cố thổ lại lần nữa toả ra sự sống, dù cho tình thế vẫn chưa rõ ràng, người dân nước Lam vẫn lựa chọn trở về, mỗi ngày đều có đội xe hay cá nhân trở về gia viên của mình.

Người ngựa ngoài cửa thành chật ních, đường phố nội thành tràn ngập tiếng cười.

"Mọi người còn tốt chứ, ta cuối cùng đã trở về."

"Trở về rồi? Trở về là tốt. Trở về là tốt."

Âm thanh nói cười liên tiếp vang lên, những người trở về vô cùng hiếu kỳ với những thay đổi, không ít người chỉ trỏ cờ xí của các quân đoàn, tranh thủ tìm kiếm người quen để hỏi thăm.

Đây mới chỉ là bắt đầu, đây chỉ là những người chạy qua các nước láng giềng gần, theo tin tức truyền ra, chỉ sợ người dân nước Lam đã di dân từ hai, ba mươi năm trước cũng sẽ cân nhắc trở về, theo chiến kỳ nước Lam lại lần nữa giơ lên, người dân nước Lam đã phân liệt chắc sẽ được đoàn tụ.

Cách ta không xa, một đám lữ giả vừa mới trở về, có người mang theo mũ vải dày cộm, có người mặc quần áo nhẹ nhàng. Từ cách ăn mặc khác biệt của họ, rất dễ nhận thấy bọn họ trở về từ các quốc gia khác nhau.

Lúc đầu chỉ là người mới về nhà tâm sự cảm thụ tha hương, cuối cùng không hiểu sao lại thành đại hội tố khổ.

"... Dù cho may mắn không có gặp được dã thú hay cường đạo, hoàn thành chuyến đi đường dài, nhưng nếu không bị buộc đến cực hạn, ai lại nguyện ý rời bỏ quê hương. Tại dị quốc, dùng ngôn ngữ không quen, sinh hoạt hoàn toàn xa lạ rất dễ chịu sao? Mỗi lần thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của người bản địa nhìn mình, cảm giác đó nào phải dễ chịu. Mỗi khi phóng tầm mắt nhìn tới toàn là người ngoại tộc, lại thêm ngôn ngữ ngăn cách, có đôi khi thật sự làm cho bản thân mờ mịt, khiến cho ta rất muốn tự sát."

Người nói chuyện là một thanh niên, nhưng khóe mắt đen thui, khuôn mặt uể oải, làn da thô ráp đầy vết chai của hắn lại giống như là ông lão năm mươi, quá vất vả và cảm xúc sa sút khiến hắn dường như già trước tuổi.

"Bởi vì khẩu âm ngoại quốc nên bị kỳ thị, lúc bị khi phụ thậm chí còn chẳng dám lý luận, cảm giác biệt khuất đến cực điểm đó, mấy ai có thể trải nghiệm? Hàng ngày cố gắng mưu sinh, ban đêm cô độc, nỗi nhớ nhà, cố thổ và người nhà bằng hữu khiến mỗi đêm đều không thể say giấc, ai có thể hiểu cảm giác nội tâm bị xé nát đó? Mà chỉ cần ngươi biểu hiện ra ngoài, vậy chẳng khác nào chứng minh mình là dị loại."

"Thật vất vả kết giao với bạn mới, trong lúc tán gẫu bất cẩn thốt ra ‘Đông Lam’, sau đó liền nghe thấy đối phương hét lên ‘A a, ta biết, chính là cái bộ lạc dã man sắp diệt quốc kia, chẳng lẽ ngươi chính là dã nhân công chúa trong truyền thuyết?", người bên cạnh đều cười, vì không muốn bị cô lập, rõ ràng phẫn nộ muốn liều mạng với đối phương, nhưng buộc phải gượn ép cười làm lành, giả bộ như không thèm để ý. Quá oan uổng, quá khó tiếp thu rồi!"

Một nữ hài căm phẫn chia sẻ, nhìn bộ dáng thở phì phò kia, dường như nàng đã chịu không ít ủy khuất.

Sau phàn nàn là trầm mặc, tất cả mọi người tố khổ xong đều đồng loạt yên tĩnh, tiếp theo không biết là ai dẫn đầu giơ chén rượu lên, mặt hướng thành tây, đó là phương hướng quân doanh.

"Cảm tạ công chúa điện hạ đã dựng lên lá cờ này suốt nhiều năm... Chí ít, khi chúng ta muốn trở về, lá cờ đó sẽ dẫn chúng ta đến đây. Cho nên, mọi người cao hứng lên đi, vì cuộc sống tốt đẹp sau này, cạn ly nào."

Dù cho gánh nặng sinh hoạt đã làm còng lưng hắn, nhưng tâm của người tuổi trẻ còn chưa chết, hắn còn đang kỳ vọng vào ngày mai tốt đẹp.

"Cảm tạ Roland điện hạ cho chúng ta lý do trở về.... Mặc kệ tương lai như thế nào, chí ít ta có thể chết trên tổ địa. Có lẽ nên nói, chúng ta vốn chỉ cần một lý do để trở về nhà."

"Cảm tạ..."

Rõ ràng là nói lời cảm ân, vậy mà lại có cảm giác càng nói càng thương tâm, thế là có người bắt đầu nhắm mắt lại.

"Uy uy. Đừng nói như sắp chịu tra tấn vậy chứ, các ngươi không nhìn thấy ngày tế điển, Roland điện hạ dẫn quân đoàn siêu cường hãn trở về, những vị vong linh kỵ sĩ kia đều là tinh binh bách chiến sống ở hơn ba trăm năm. Bọn họ là anh linh của nước Lam! Lấy bọn họ làm hạch tâm tạo dựng quân đoàn mới, chắc chắn chiến vô bất thắng, quốc gia của chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng mạnh, cuộc sống của chúng ta cũng càng ngày càng tốt."

Người đột nhiên xen vào chính là tên vừa rồi còn đang nổ mình quá quan trảm tướng nhưng xui xẻo bị loại.

"Các ngươi nghĩ quá nhiều. Ha ha, các ngươi không biết, thủ hộ giả của chúng ta mạnh đến mức nào. Nhìn vị Long kỵ sĩ cưỡi cốt long khổng lồ hơn cả tường thành kia kìa, ngươi biết đó là ai không? Đó chính là Long kỵ sĩ cuối cùng của nước Lam chúng ta, thuộc hạ đã cường đại như vậy, bản thân Roland điện hạ..."

Tráng hán bắt đầu khoe khoang về ngày khánh điển. Thậm chí còn đắc ý như đó là vinh quang của hắn, qua các loại tình báo hỗn loạn, các loại truyền kỳ cố sự râu ông nọ cắm cằm bà kia, không bao lâu, ta dường như biến thành vòng eo chín thước, chín đầu hai cánh, miệng có thể phun lửa, quái vật Bán Thần.

Những người vừa trở về vốn rất hiếu kỳ về những chuyện xảy ra, cho nên dù lời nói của tráng hán lộ rõ sự bất thường cùng mê sảng, bọn họ vẫn càng nghe càng hăng hái.

Liên tục có người hỏi này hỏi nọ, tráng hán càng nói càng hắn, khi hắn nói qua một chuyện khác, lập tức có người xen vào uốn nắn, ngươi một câu, ta một câu. Bầu không khí trong tửu quán càng phát ra khí thế ngất trời.

"Các ngươi nói! Cơ hội này khó khăn cỡ nào đâu, những vương bài kỵ sĩ tổ kiến quân đoàn, thậm chí trực tiếp cầm tay chỉ dạy, ngươi không biết lúc kiểm tra, kể cả các lão gia quý tộc cũng tới chen chân. Nhưng kết quả vẫn là bị loại. Ta Aiken kỳ thật chỉ còn kém một chút, nói không chừng lần tới vượt qua cái cửa ải này liền có thể trở thành kỵ sĩ của Roland. Đó không chỉ là vinh quang cá nhân ta, mà còn là vinh quang mấy đời của gia tộc Addis, nếu có thể nghe được tin tức này, chỉ sợ lão ba đã chết của ta sẽ cao hứng đến bật dậy!"

"Đi đi, nhiều lần như vậy vẫn chưa qua được mà có mặt mũi nổ. Ta thấy ngươi không có hy vọng rồi, tham gia quân giữ thành lấy chức đội trưởng đi."

"Hừ, các ngươi chờ coi, ta không làm kỵ sĩ thề không bỏ qua! Chờ uống hết chén này, ta liền đến Ngân Thập Tự chiến đoàn mới xây dựng thử một chút, ngươi dám cùng tới không?"

"Có gì không dám! Cùng đi!"

Mấy tên này mặt đỏ tới mang tai, càng ngày càng kích động, khoa tay múa chân, chỉ kém chút nữa là lập tức lao đi báo danh khảo nghiệm.

"... Ngân Thập Tự chiến đoàn cần học tập sử dụng lực lượng nguyên tố. Thằng này trí lực chưa đến chín, tuyệt đối không có khả năng thông qua."

Ngân Thập Tự chiến đoàn chính là quân đoàn gồm ma kiếm và ma xạ thủ mà Fenduck cùng Lainie đang trù hoạch kiến lập, sau khi cái tên Ngân Kiếm chiến đoàn của ta bị đám người vô tình bác bỏ, biểu tượng trường kiếm và pháp trượng giao nhau trên huy hiệu nhanh chóng trở thành tên chiến đoàn.

Ta đã sớm biết tiêu chuẩn tuyển người của chiến đoàn kia, nhìn qua tráng hán còn đang khoác lác giữa đám đông, lắc đầu, ta không cho rằng hắn có thể trúng tuyển, sau khi để lại ba đồng tệ trên bàn, ta chuẩn bị tính tiền rời đi.

"Aiken đúng không? Nghe đây, mồm mép ngươi rất lanh lẹ, có thể hỏi xem bên Kelly còn thiếu nhân tài tuyên truyền hay không."

Ta nghênh ngang tùy ý đi lại, căn bản không cần lo lắng bị nhận ra.

"Đại thúc, một chén rượu trái cây chỉ hai đồng tệ a."

"Tiền boa cho ngươi, hôm nay ta cao hứng."

Đúng vậy, đứa nhóc chỉ mười mấy tuổi thế mà gọi ta đại ca, đơn giản là vì bề ngoài của ta bây giờ là một trung niên đại thúc.

Nhẫn thời gian vặn vẹo là thứ để ngụy trang tuổi tác rất tốt, thay đổi tuổi tác, mang tóc giả, dán thêm râu, ta không tin có người nhìn ra trung niên râu ria xồm xòm có chỗ nào giống với Roland vương tử.

Ta đương nhiên cao hứng, nhìn người dân nước Lam đáng yêu trước mắt, sao ta lại không cao hứng cho được.

Dạo bước trên đường phố, mặc dù thể nghiệm và quan sát dân tình không phải nhiệm vụ của ta, nhưng tình cảnh dân chúng vui vẻ phồn vinh, khuôn mặt tươi rói, tinh thần tích cực hướng lên, làm cho ta cũng cảm thấy có thêm chút tự tin.

Dù cho vẫn còn chịu đựng gian khổ, dù cho tương lai rất có thể phải đối mặt với chiến tranh, nhưng chỉ cần dân chúng tin tưởng tương lai tốt đẹp, quốc gia này sẽ trở nên ngày càng tốt hơn, chỉ cần bọn họ tín nhiệm ta, ta ắt có niềm tin mang theo bọn họ ra khỏi vũng bùn.

"Ừm, tiếp tục cải trang vi hành đi. Tuyệt đối không phải là vì trốn tránh núi văn thư kia. Công việc hành chính đáng chết, quân đoàn hậu cần ghê tởm, kế hoạch năm sau làm nông cũng đưa ta xem, định làm ta mệt chết sao?"

Tính toán thời gian. Hiện tại hoàng cung hẳn là đã phát hiện được ta bỏ trốn, nhớ tới Kelly thường xuyên tạo cho người ta "Kinh hỉ" hơn phân nửa đang thay thế ta xử lý vô số công vụ.

Cân nhắc cõi lòng đầy oán hận của Kelly và khả năng chôn thân bể khổ, ta chắc chắn sẽ chủ động tìm vài "Việc vui", hiện tại ta đang cân nhắc khả năng đêm nay không về ngủ.

"Ừm, ta không phải vung tay làm chưởng quỹ, mà là tín nhiệm thuộc hạ, chủ động uỷ quyền, trở về cứ nói như vậy... Vì lý do an toàn, vẫn nên mang vài món điểm tâm ngọt để dỗ dành, ta nhớ được kề bên này có tiệm bánh gato khá ngon."

Cân nhắc đến tính tình hố người không đền mạng kia, ta cảm thấy vẫn nên an ủi nàng một chút mới tốt. Mà dựa theo ghi chép, nàng hẳn là rất thích ăn đồ ngọt.

Nhưng tiếp đó, kế bên tiệm bánh, nhìn cái chiêu bài trước mắt, tâm tình vốn đang rất tốt của ta đột nhiên rơi xuống âm độ.

【 Đoàn lính đánh thuê Liên Minh Tuyệt Đối Thân Sĩ lệ thuộc trực tiếp Roland điện hạ đang nhận người, muốn cống hiến sức lực cho Roland điện hạ sao? Muốn đạt được cơ hội lấy vị trí dự bị Hoàng gia kỵ sĩ đoàn sao? Hoan nghênh đi vào liên minh thân sĩ! Chúng ta là thuộc hạ mà điện hạ tín nhiệm nhất, chúng ta có thể trực tiếp đối thoại với điện hạ! 】

Lúc trước hào hứng thành lập dong binh đoàn, khi đến Defender ta liền mặc kệ, mà một khi ta bỏ mặt không quản lý, như vậy tự nhiên là do phó đoàn trưởng Mening tiếp quản. Nhìn dòng người tấp nập phủ kín ba tầng lầu bản bộ kia, hiển nhiên cái dong binh đoàn này không hiểu sao đã lớn mạnh!

Về phần đánh lấy cờ hiệu của ta để chiêu mộ, thật ra ta không có ý kiến gì, dù sao tính đi tính lại, cái dong binh đoàn này hoàn toàn chính xác còn nằm trong tay ta, nhưng ta vẫn không yên lòng. Chủ yếu là vì...

【 Chỉ cần ngươi có thể chứng minh ngươi cũng là tuyệt đối thân sĩ đã lĩnh ngộ chân ái, ngươi sẽ có thể không cần qua khảo sát, trực tiếp trở thành một thành viên trong chúng ta. 】

Ta không biết nên nôn hay không, chẳng lẽ bọn họ còn ngại quái thai và thân sĩ chưa đủ nhiều sao, mà khi ta lòng đầy căm phẫn đi tới, bất cẩn nghe được tiếng khóc lóc kể lể.

"Vì sao, vì sao lại từ chối ta gia nhập? Ta rõ ràng là yêu ngực to chân chính!! Ta cũng không bị thế nhân dung thân mà."

"Hừ, nông cạn, vẻn vẹn yêu quý chỉ vì một điểm đặc thù? Như vậy không phải là tất cả những người có đặc điểm đó đều là người yêu của ngươi sao? Ngươi cho rằng thân sĩ chân chính là hạng người nông cạn thế sao? Ngươi lý giải chân ái quá mức nông cạn!"

Mặc dù đang bừng bừng phẫn nộ xông đến, nhưng nghe đến đây, ta lại nổi lên xúc động quay đầu bỏ chạy.

"Như ta nghe: Phàm tất cả tướng, đều là hư ảo. Như gặp chư tướng không phải tướng, tức gặp Như Lai. Người trẻ tuổi, ngươi nhập ma, lấy tướng, chân chính thân sĩ, yêu là kia hư giả xác ngoài bên trong mỹ hảo, chúng ta từ bỏ hư tượng thẳng đến chân thực. Ngươi lại vì đặc thù mà mất đi bản tâm, rơi xuống tầm thường."

Nghe lời nói phảng phất như cao tăng đắc đạo này, ta chợt ngẩn ra, nửa ngày mới xem như hiểu được, lời giải thích Casio rất nhanh chóng liền truyền đến.

"Ý của đại ca là, ngươi chỉ là hạng giả thân sĩ. Nếu là thân sĩ chân chính yêu một vật, vật phải yêu thích phát ra từ đáy lòng, mà không phải vẻn vẹn vì đặc thù nào đó. Chân ái xuất phát từ nội tâm, không phải do bề ngoài."

Đừng nói người trong phòng, ngay cả ta cũng phải sửng sốt một chút.

"Người ở trong ái dục, độc lai độc vãng, đơn độc mà chết, khổ vui tự nhiên, vô hữu đại giả. Đi thôi, đạo ta khác biệt!"

"Ý của đại ca là, chúng ta sống ở thế giới này, nội tâm vốn cô độc, chúng ta khát vọng quá mức đặc thù, chúng ta thường chỉ có thể tâm sự lẫn nhau, rất khó tìm được tri giao có thể để cho chúng ta thổ lộ hết, nhưng ngươi lại không phải người đồng đạo, cho nên mời đi đi."

Rốt cục, ta chịu không nổi nữa, cái quái quỷ gì đây? Sắp thành thân sĩ triết học rồi? Tiếp tục như vậy có phải còn muốn làm hẳn một cái Mening tà giáo không?

"Nói tiếng người cho ta!"

Nhưng vừa mới rống giận xông vào, ta liền hối hận, cửa vừa mở ra, người đã sớm chờ hồi lâu lập tức ôm lấy ta.

"A a, tiểu Lala, ta biết ngươi ở ngoài cửa! Chờ ngươi thật lâu rồi."

Ta vừa chống đỡ cái con ám tinh linh kỵ sĩ đang quấn tới, vừa nghe được bên kia vẫn còn tiếp tục giảng đạo.

"Hết thảy hữu vi pháp, như mộng huyễn bọt nước. Như lộ cũng như điện, ứng tác như là xem! Thiện, ta đạo không cô!"

"Ý của đại ca là, ngươi đừng nhìn bên ngoài, nàng căn bản không cần dùng mắt thường, vẻn vẹn dựa vào trực giác liền phá hết thảy hư tượng, tuy bộ dáng ngươi là trung niên nhưng thật ra nàng là shotacon (người cuồng bé trai)! Đây mới là thân sĩ chân chính. Đợi chút..... Momo đại tỷ yêu thích bé trai, vậy đó chính là..... Roland điện hạ!"

"Không xong, chạy mau!"

"Ý của đại ca là, chạy mau!"

Nhìn đám thân sĩ chột dạ tan tác như chim muông này, ta vậy mà không có khả năng đuổi tận giết tuyệt, ngoại trừ cái đứa tinh linh đang cuốn lấy ta như bạch tuộc, còn thêm cả bóng dáng quen thuộc kia.

"Roland!! Đã lâu không gặp!"

"Ameera!"

"Chư pháp nhân duyên sinh, chư pháp nhân duyên diệt, Roland điện hạ, vị nữ đồng đạo này tùy duyên mà tới đã lâu, mà ngươi quả bị duyên dẫn tới. Đại thiện!"

"Ý của đại ca là, ngươi phiền phức lớn rồi..."

Lần này, Casio đang giải thích rốt cục bị chặn họng.

"Ngậm miệng!"

"Ngậm miệng!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui