Nhật Ký Thực Nghiệm Của Tên Vu Yêu Điên Khùng

Núi văn kiện cao hơn một mét chất đầy ba cái bàn làm việc, trong phòng lại nóng bức khó chịu, ấy thế nhưng tiểu nha đầu và hai trợ thủ của nàng vẫn phải đi đi lại lại bận rộn không ngừng.

Núi văn kiện che hết tầm mắt nên trong gian phòng chỉ nghe được tiếng bước chân chứ không thấy được bóng người nào, đó cũng là cảm giác đầu tiên của ta khi đi vào văn phòng thành chủ.

Tại một bên tường, các loại đồ chơi như kiếm trúc, chuồn chuồn tre, bàn cờ caro… rơi vãi đầy đất, bên trên đã phủ một lớp bụi xám, có vẻ lâu lắm rồi Adam chưa trở lại đây lần nào.

Nói thật, có thể đem phủ thành chủ biến thành phòng trưng bày nghệ thuật và gian hàng đồ chơi như thế, hắn cũng đã tạo đủ sự khác biệt với tất cả các thành chủ khác ở địa hạ thành.

Annie đã cao đến mét bảy, đã thuộc loại rất cao trong nữ tính loài người, tuy nhiên lúc này nàng hệt như một đứa nhóc Gnome còn đi học tiểu học bị khoá cứng tại trên mặt bàn toàn sách với vở, nhìn từ chiều ngang căn bản không thấy người đâu.

Hai mắt của tiểu nha đầu đã hiện lên hai quầng đen như con gấu trúng nhưng vẫn miệt mài chiến đấu cùng đống văn kiện, chăm chú tới nỗi ‘cốt đầu thúc’ đến rồi mà cũng không biết.

‘Phương án tu sửa đoạn đường từ đại lộ thứ bảy đến đại lộ thứ chín bị hư hao trong rối loạn’, ‘Ba kiến nghị về việc hoàn thành hệ thống thoát nước trước mùa mưa’, ‘Dự thảo tạm thiết lập khu cư trú cho bốn chủng tộc mới xin vào thành’…

“Vô Miên giả đại nhân, đây là ý của Margareth đại nhân, đem tất cả văn kiện từ cấp B trở lên đưa cho Annie tiểu thư xem qua và đề lên ý kiến, sau đó Margareth đại nhân lại đề ý kiến cho ý kiến của nàng, cuối cùng lại đưa cho Annie để nàng định đoạt.”

Nói cách khác, mỗi một phần văn kiện trước khi hoàn thành, Annie đều phải xử lí một lần, sau đó Margareth viết lên ý kiến của mình đối với phương thức xử lí, cuối cùng lại đem về cho Annie quyết định, đi đi lại lại hai lần.

Đây đúng là cách dạy kiểu bón cơm tận miệng, ta lặng lẽ thởi dài một hơi, xem ra Margareth thực sự định bỏ gánh nên mới dùng phương pháp nhồi vịt dạy Annie, tính toán giúp nàng cấp tốc trưởng thành, một mình đảm đương sự vụ hành chính.

“Viện hành chính của các ngươi xử lí văn kiện vẫn luôn như vậy sao? Tất cả các văn kiện đều do Margareth tự thân xem xét và kí duyệt? Một người quyết định tất cả sự vụ?”

Nhận được câu trả lời đương nhiên của đối phương, lại nhìn đến số văn kiện khiến người tuyệt vọng trước mặt, ta nghẹn họng. Thành Sulfur có gần ba triệu nhân khẩu, số chính vụ mỗi ngày sinh ra là con số khổng lồ, thế mà còn từng cái đều xem? Ta đã hiểu vì sao suốt ngày đều không thấy Margareth đi ra ngoài, may mà nàng là bất hủ giả, có thể vĩnh viễn bảo trì tỉnh táo nên có thể chống đỡ được, thế nhưng…

“Không ai cảm thấy phương pháp xử lí chính vụ như vậy quá nguyên thuỷ sao, giống hệt mấy vị vua cổ đại, luôn luôn dựa vào kinh nghiệm và trí tuệ đưa ra phán đoán. Margareth là bất hủ giả còn có thể làm được, con người thì…”

Nhiều văn kiện như vậy chắc phải xét duyệt hai ngày may ra mới xong, nếu sau này toàn bộ mọi việc đều đưa cho thành chủ xử lí, e rằng Annie không còn thời gian tự do.

Ta muốn bồi dưỡng một thành chủ hợp lệ chứ không phải một nô lệ bị chính vụ đè sập, thế là, ta ho nhẹ một tiếng thông báo sự có mặt của mình.

“Annie, ngươi biết hành chính thực chất là cái gì không?”

Hành chính là cái gì? Để mọi người an cư lạc nghiệp? Để xã hội lý tưởng trở thành hiện thực? Để mọi chủng tộc chung sống hoà bình???

Không, không phức tạp đến thế, hành chính chỉ có thể dựa trên dàn giáo đã có sẵn liên tục vận hành, giấc mơ lý tưởng gì gì đó, đơn thuần dựa vào hành chính, cơ bản là không thể.


Nhưng hành chính cũng không đơn giản, một thiếu sót nhỏ cũng có thể khiến toàn bộ thành thị tê liệt, hiệu suất thấp kém sẽ khiến nhân dân cực kì bất mãn. Hành chính, luôn là thứ mà mọi thành trấn không thể khuyết thiếu.

“Làm thành chủ, ta… ta sẽ nỗ lực để tất cả mọi người sống thật tốt!”

“Tiểu nha đầu, đừng nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ hỏi ngươi hành chính thực chất là cái gì! Thôi quên đi, ta nói trực tiếp cho ngươi là được rồi, ngươi cũng cần nghỉ ngơi một chút!”

Ta kéo tiểu nha đầu sang một bên ngồi, gọi trợ lí mang trà đến.

Nét mặt tiểu nha đầu có chút uể oải, mái tóc đỏ lửa đã thiếu đi ánh sáng, cả người đều thiếu hụt tinh khí, ánh mắt thì né né tránh tránh tựa như đang lo ta mắng nàng.

Lắc lắc đầu, ta đã đoán được mọi chuyện là như thế nào, Margareth là một người nôn nóng lại có chủ nghĩa hoàn mĩ, nàng luôn dựa theo năng lực của mình để bố trí nhiệm vụ cho cấp dưới.

“Ta làm được thì sao ngươi không làm được?”, “Đừng viện lí do, ‘nếu như’ và ‘giả sử’ đều là vô nghĩa!”, những lời vừa rồi luôn treo ở cửa miệng của nàng, thế nhưng nàng lại không thử suy xét một chút, người thường có thể so sánh với một thư viện di động kiêm bất hủ giả vĩnh viễn không cần nghỉ ngơi sao?

Là đệ tử của Adam, thiên phú ‘ẩu đả’ của Annie rất xuất sắc, tuy nhiên xét phương diện trí lực… ai chả biết, chơi chiến sĩ ngươi thêm trí lực cao làm cái gì, tên tiểu tử Adam kia trí lực mới có 9, kém cả người bình thường (trí lực trung bình của nhân loại là 10), hắn không phải sống rất vui vẻ sao. Annie so với nghĩa phụ của mình mạnh hơn nhiều, trí lực lên đến 11, dù thế nếu Margareth cứ bắt nàng làm theo tiêu chuẩn trí lực 26 thì sao làm nổi, thậm chí cắt một nửa xuống thành tiêu chuẩn trí lực 13 đã đủ bức tử con người ta rồi.

Không hiểu sao, ta có vẻ đã hiểu vì sao viện hành chính trở thành ‘cơ quan một người’, có lẽ nàng không nhìn được những thủ hạ cấp dưới ‘trí lực kém’ và ‘tay chân trì độn’, đem tất cả công việc tự làm, sau đó quen rồi, dứt khoát không để người khác động vào.

Loại người như vậy tại viễn cổ đảm bảo có danh hiền vương, thế nhưng chỉ cần bọn hắn chết, gánh nặng sẽ khiến kẻ thừa kế rất khó chịu đựng, ngươi không thể hi vọng con cái cháu chắt chút chít tất cả đều là hiền vương trí tuệ kinh người đi…

“Haizz, không hổ là bất hủ giả, làm đến thế mà vẫn không mệt chết. Annie, Margareth chắc vừa giáo huấn ngươi chứ gì? Đừng lo, yên tâm đi, những phương thức dạy dỗ của nàng đều không đáng tin, đến Eliza và Culler đều suýt bị nàng chỉnh chết, pháp sư còn như vậy nữa là.”

Nghe lời an ủi của ta, thiếu nữ ngược lại bắt đầu khóc nức nở, gắng sức lắc lắc đầu:

“Margareth tỷ tỷ không mắng ta, nàng chỉ rất thất vọng, Annie thật vô dụng, Annie không có lòng tin mình sẽ làm được thành chủ tốt.”

Nhìn dòng nước mắt tí tách rơi trên khuôn mặt thiếu nữ, xem ra, đôi mắt băng lãnh thất vọng và bộ dang lắc đầu lặng lẽ rời đi của Margareth đã gây đủ thương hại cho tâm linh non nớt của Annie.

Loại lặng lẽ rời đi này, loại thất vọng phát ra từ đáy lòng này khiến đối phương khó chịu hơn tất cả những lời châm chọc bén nhọn nhất, lại càng khiến đối phương hoài nghi năng lực và trí lực của mình…

Vì sao ta biết rõ như vậy? Trước kia, những lúc tiến độ học tập không lý tưởng, Eliza vẫn vì vậy mà buồn bực muốn chết, thậm chí còn lén lôi ta ra phát tiết oán khí… Tuy đích thực bộ dạng đó là ta áp dụng với Margareth đầu tiên, thế nhưng sao trách được ta, có trách phải trách vì sao sức cờ của nàng quá kém, tư tưởng quá cứng nhắc, đã thế còn dây dưa người không tha….

Được rồi, cởi chuông cần người buộc chuông, ta đã hiểu vì sao Margareth mời ta tới xem Annie, khẳng định nàng ý thức được mình đem nàng doạ khóc, lại không biết xử lí thế nào.


“Cáp, đừng khóc, để cốt đầu thúc tới dạy ngươi. Kỳ thực Margareth dạy sai hết, ngươi không học được là bình thường, ngươi học được mới là phiền toái lớn.”

Annie trừng mắt thật lớn, bên trong tràn ngập dấu hỏi chấm.

“Hành chính kì thực cũng không thần bí như vậy, bản chất của nó là ‘giải quyết vấn đề’. Đúng vậy, hành chính chỉ là thủ đoạn để giải quyết phiền toái và vấn đề thôi.”

“Công việc này không nằm trong chức năng nhiệm vụ của ta, mời chuyển lên cơ quan cấp trên.” ~ ~ “Huynh đệ, phiền toái này hơi lớn, ta không giúp được, gọi đến chỗ lão đại bọn ta đi.”

“Phương án công tác quả thực đáng thực hiện, thế nhưng giá thành quá cao, điều kiện hiện tại không các nào hoàn thành, hoãn thực thi.” ~ ~ “Anh em, không tốt lắm đâu, ngươi nói rất hay, chúng ta cũng muốn làm, thế nhưng tiền không có, trước để đấy đi.”

“Chúng ta có thể hiểu được khó khăn của các ngươi, thế nhưng việc này liên quan đến tự do cá nhân, bộ môn của chúng ta không thích hợp can dự, mời tự hành quyết nghị.” ~ ~ “Lũ ngu, chuyện nhỏ như vậy đừng lãng phí nhân lực của chúng ta, tự mình giải quyết nốt.”

Nói phức tạp và thần thánh thế làm gì? Mục tiêu của hành chính là giải quyết các vấn đề tất yếu nảy sinh trong quá trình sinh hoạt và phát triển, để đại bộ phận mọi người sinh hoạt ổn định bình thường… ta từng biên soạn cuốn [Nghệ thuật ngôn ngữ - chỉ dẫn cách ứng đối trách cứ, hoá giải mâu thuẫn (hay có thể gọi là sổ tay tiếng lóng chốn quan trường)], cuốn sách này nhận được rất nhiều lời khen, tăng mạnh năng lực hành chính của cơ quan tư pháp, các thị dân sau khi đến chỗ ta đều đánh giá: “Tuy nghe không hiểu lắm nhưng có vẻ rất lợi hại, ý kiến của mình có vẻ rất được tôn trọng.”. Chỉ có chút di chứng như mỗi lần nghe ta nói, ánh mắt của mọi người đều rất kì quái, có người còn vừa nghe vừa lật sổ tay tra cứu….

“Trên thực tế, các ngươi đều đánh giá thấp tên khốn kiếp chỉ có trí lực 9 kia. Trong mắt ta, hắn là một thành chủ rất hợp cách.”

Annie kinh ngạc ngẩng đầu, tỏ vẻ không thể tin được, mấy ngày nay, nàng nghe không ít lời ôm oán đối với dưỡng phụ mình.

“Chính là… mọi người đều cho rằng có sự giúp đỡ của Margareth tỷ tỷ nên hắn mới có thể làm thành chủ tốt, nếu hắn có thể đảm đương trách nhiệm của mình, mọi người đều sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, sinh hoạt tốt hơn một chút…”

“Nếu thực là thế thì thành Sulfur cũng cách ngày tàn lụi không xa. Đúng là hắn phải dựa vào Margareth mới hoàn thành chính vụ, thế nhưng dù không có Margareth, hắn vẫn có thể tìm người khác tới thay, tuy rằng hiệu suất thấp một chút. Ưu điểm lớn nhất của hắn là biết nhìn người, hắn tin tưởng cấp dưới của mình, giao việc cho đối phương là giao đứt, tuyệt đối không thêm loạn.”

“Ngươi là thành chủ, không phải viện trưởng viện hành chính, việc ngươi cần làm là tìm một người có thể giải quyết vấn đề, sau đó đem toàn bộ phiền toái vứt lên đầu hắn chứ không phải chính mình gánh lấy.”

Annie định nói thêm gì đó, thế nhưng lại bị ta đánh gãy:

“Ngươi xem, hắn đem tư pháp giao cho ta, đem hành chính giao cho Margareth, đem vấn đề dân sinh giao cho nghị hội, không quan tâm cụ thể làm sao, chí ít toà thành này chính la nơi phát triển nhanh nhất địa hạ thế giới, xưa nay không ai sẽ đi chỉ trích kẻ thắng lợi. Với cả, thành chủ cũng có chức trách của mình, chức trách đó quan trọng hơn nhiều những chính vụ nhàm chán kia.”

‘Chức trách của thành chủ?”

“Đúng, ngươi biết vì sao rõ ràng Adam nhàn chảy nước, ngày ngày lêu lổng nhưng vẫn được các thị dân cực kì tôn kính không? Chính bởi vì hắn làm rất tốt chức trách của mình.”


“Chức trách của thành chủ!”, tinh tế thưởng thức từ ngữ này, nhớ lại những gì dưỡng phụ của mình làm hằng ngày, đột nhiên, đôi mắt đỏ rực ánh lên hoa lửa, thiếu nữ lại bùng phát ánh sáng:

“Bảo hộ mọi người, là bảo hộ mọi người đúng không? Khiến mọi người có thể an tâm sinh sống tại nơi hỗn loạn như địa hạ thế giới!”

Ta gật đầu cười:

“Đúng, che chở mọi người, chỉ dẫn phương hướng tương lai cho mọi người, để tất cả đều có kì vong tốt đẹp vào tương lai, đó mới là chức trách trọng yếu nhất của thành chủ, còn mấy sự việc lẻ tẻ kia, tìm mấy gia hoả đầu óc không sai rồi vứt cho hắn là được. Nếu bọn họ làm hỏng, thay người là xong, kiểu gì cũng có người thích hợp.”

“Tại nơi này, vũ lực là tất yếu, ngươi cực kì có thiên phú ở phương diện này, ở thành Sulfur, không, ở tất cả địa hạ thế giới, ngươi hẳn phải là chuẩn truyền kì trẻ tuổi nhất.”

Tựa hồ đã tìm lại được chỗ mạnh của chính mình, Annie gật đầu thật mạnh. Trong mắt ta, nàng giờ giống như một con cún nhỏ đáng yêu đang vẫy đuôi không ngừng vì được chủ khen hữu dụng…

“Nghĩa phụ nói ta cách truyền kì chỉ nửa bước chân, chỉ cần tiếp thụ truyền thừa trái tim phượng hoàng liền có thể trực tiếp trở thành truyền kì bậc trung, sau ba năm có thể tiến vào cảnh giới thánh giả.”

“Oạch, tốc độ này quá dị thường.”, cho dù là ta cũng vì tốc độ ấy hù sợ, bình quân truyền kì đều phải hơn trăm tuổi, Annie còn chưa đến 20, ta lần đầu đạt đến thánh vực cũng đã hơn trăm tuổi. Chẳng qua, nếu nàng có thể cười vui vẻ như vậy thì chắc vẫn không biết trái tim phượng hoàng có ý nghĩa gì.

Lắc lắc đầu, đây là chuyện nhà của cha con bọn họ, ta không có lập trường để xen vào. Muốn nói cũng không phải ta tới nói. Hiện tại, mục tiêu của ta chỉ là hoàn thành nhiệm vụ cấp sử thi này, đem Annie bồi dưỡng thành một thành chủ xuất sắc…

“Ân, hai ngày sau, ngươi và ta cùng nhau đi đến tổng bộ của liên quân minh ước, trên đường ta sẽ dạy ngươi những chức trách còn lại khi làm thành chủ. Tỷ như ‘làm cách nào sử dụng các phương pháp cứng và mềm để giành lấy càng nhiều ích lợi trong quan hệ ngoại giao’, chẳng qua ở đây là địa hạ thành, chắc ta chỉ cần dạy ngươi phương pháp cứng là đủ rồi.”

“Dù sao lần này chúng ta muốn cường thế thị uy, trên đường có rất nhiều cơ hội để ngươi ra tay, tranh thủ hấp thụ kinh nghiệm trong chiến đấu, trực tiếp lên cấp truyền kì. Lần này tiểu Hồng cũng đi, ta còn mang theo những kẻ càn quấy nhất thành: anh em nhà Belha, Stormeagle, mấy tên thủ hạ dở hơi của ta. Ngươi phụ trách việc thị uy ngoài sáng, việc còn lại để chúng ta, nhất định phải náo tổng bộ minh ước đến lật trời, chơi một vố lớn.”

“Linh hồn lạc ấn của Adam là phượng hoàng bất diệt, nếu không thể giải quyết hắn nhanh gọn, hắn sẽ dần dần hấp thu thương hại, càng đánh càng mạnh, cuối cùng bạo phát một hơi. Thế nhưng, ta cảm thấy đường này không thích hợp với ngươi, thích hợp ngươi nhất hẳn phải là phong cách toàn diện áp chế kẻ địch, phong cách này cần rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu, vậy nên ngươi cố gắng tìm người mà đánh nhau ở chỗ liên quân minh ước.”

Quả nhiên vẫn là tiểu thiếu nữ, đối mặt chính vụ đáng ghét chỉ có thể một mặt khóc tang một mặt cố nhẫn mà làm, đến khi nhắc đến việc mình thích, lập tức nhảy tưng tưng, cao hứng đến hỏng…

“Chính vụ, đơn giản! Tìm mấy tên thương nhân biết quản lí, để bọn họ quản trướng, ân, thành lập một cơ quan cấp dưới của viện hành chính đi, cứ gọi… sở tài vụ.”

“Việc kiến thiết thành thị thì tìm mấy người làm nghề kiến trúc đục đá gì đó đi, chẳng qua cần tách rời công vụ và lợi ích riêng của bọn chúng, lập thêm một cái… sở kiến thiết.”

“Đừng học bộ dáng của Margareth, quá mệt. Ngươi dựng một cái bộ khung, sau đó đem người thích hợp điền vào là được, không tốt thì đổi người. Vì bảo vệ tương lai của toà thành này, ngươi cần đem thời gian chủ yếu dùng để tu luyện, ha ha, ta rất muốn nghe truyền kì về Hồng Liên dũng giả đời thứ hai nha.”

“Đừng vội, ngươi mạnh hơn tên đần kia nhiều, hồi đó Adam ngu lắm, lần đầu xử lí tranh chấp việc nhà, cư nhiên đem chính mình…”

Chầm chậm, chầm chậm, những việc chính vụ lặp đi lặp lại đã hao mòn tinh lực của Annie đến tận đáy, trực tiếp coi chuyện ta kể như hát ru, nhắm mắt ngủ say.

Nhìn thiếu nữ gối đầu sa vào giấc ngủ sâu, ta không khỏi hồi tưởng quá khứ.

“Nhân loại thực sự là những sinh mạng thần kì, hôm qua còn là đứa bé nước mắt nước mũi đầy mặt, chỉ chớp mắt đã trở thành người.”


Lúc trước khi Adam mang Annie về, nàng còn đêm đêm đái dầm. Giờ lại đã sắp sửa thành niên, còn chuẩn bị gánh trách nhiệm của tiền bối lên vai.

Nhìn vành mắt đen thâm quầng của Annie, ta có chút oán niệm đối với Margareth:

“Thật là, bỏ mặc tên bổn đản như Adam, thế mà lại nghiêm khắc với Annie như vậy. Adam cũng thế, trái tim phượng hoàng, trái tim nha, gánh nặng như vậy, ngươi xác định nếu nàng biết chân tướng nàng có thể tiếp thụ ư?”

“Cốt đầu thúc, Margareth tỷ tỷ, phụ thân…” Đột nhiên, thiếu nữ đang ngủ lại lặng lẽ chảy nước mắt, gọi tên chúng ta.

“…Đừng đii! Đừng bỏ Annie một mình! Annie sẽ rất ngoan mà!!”

Lời mê sảng nức nở khiến đôi tay vươn ra lau nước mắt cho nàng dừng lại giữa không trung…

Ta chưa từng nói sẽ rời đi, dấu hiệu tử vong của thành chủ cũng chưa từng được truyền đi ra… thế nhưng có vẻ chúng ta đã đánh giá thấp trực giác của đứa bé mới nhìn tưởng tuỳ tuỳ tiện tiện này.

Lúc lâu sau, ta mới tiếp tục dùng tay áo lau sạch giọt lệ trên mi mắt, nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc của nàng, một mình thì thầm nỉ non, tiếng nhỏ đến mức ngay cả chính ta cũng không nghe rõ:

“Xin lỗi, Annie, người lớn chúng ta đều là một lũ ích kỉ… chúng ta đều là một lũ khốn nạn ích kỉ.”

Nhưng ta không biết, lúc này tại phủ thành chủ cũng có hai người nói giống hệt ta.

“Ta biết, để Roland tới mọi việc đều có thể giải quyết. Đừng tự trách, Margareth, Annie kiên cường hơn chúng ta nghĩ nhiều.”

“,,,”

“…Đừng khóc, Margareth, thế này không giống ngươi bình thường, nếu thực sự không bỏ được, ngươi có thể ở lại mà.”

Đúng vậy, nữ hài đứng lặng lẽ khóc ở góc tường chính là Margareth, do không cẩn thận làm Annie thương tâm nên mới nhờ ta đến giúp, sau đó còn không tuân thủ nguyên tắc đến nghe lén. Chao ôi còn đâu vị hiền giả vĩnh viễn lãnh tĩnh lạnh như băng….

Nghe lời châm chọc của tên đầu đất vô tâm vô phế ấy, khoé mắt còn vương lệ của Margareth loé lên vẻ giận dữ.

“Ngươi không phải có thể không chết sao? Khi đó chẳng phải mọi việc đều có thể giải quyết!? Tên khốn kiếp tự tư ích kỉ nhà ngươi!!”, nếu ánh mắt có thể giết người, Adam sợ rằng đã bị tên bắn thành con nhím.

“Đúng vậy, ai bảo chúng ta đều là một đám người lớn ích kỉ. Thật sự xin lỗi Annie, với cả… ha ha, đừng lo lắng quá sớm.”

“Ngươi đang cười? Ngươi còn cười được…”

“Yên tâm đi, ta dù gì vẫn là cha của nàng, nàng muốn làm gì, cần nhất cái gì ta sao không biết. Ta đã an bài hết rồi, kết thúc nhất định là hài kịch, đại hài kịch.”

“Ta lại tin ngươi một lần, một lần cuối cùng! Tên ích kỉ khốn kiếp!”, đây là lời rống giận của vị hiền giả đại nhân khi cắn răng nghiến lợi vứt bỏ hình tượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận