Sau bài phát biểu hết sức hùng hồn của chủ tịch tập đoàn Mục Thị, đã có hàng tá bài báo không ngừng ca tụng cảm thán, tâng bốc lên một bước lên trời.
Trong khi đó cánh truyền thông không ngừng dùng vụ lùm xùm của Tang Thị làm bệ đạp cho Mục Thị.
Tang Noãn xem xong phát trực tiếp của cuộc họp báo không khỏi cười khẩy lạnh lùng.
Lão ta mà cũng trái tim thiện nguyện sao? Nói mà mắc cười dễ sợ quá đi.
Vậy mấy cái bằng chứng lão cáo già Mục Thiệu này là giả chắc?
Tang Noãn không vội vàng ra tay, để cho dư luận hết sức tâng bốc cho lão ta được hô hấp chút khí trời.
Dù sao thì trèo càng cao, té càng đau mà.
Cầm chiếc phi tiêu sắc nhọn trên tay, một tiếng vù lạnh lẽo rít lên một tiếng.
Phập, chiếc phi tiêu kia nhanh chóng cắm vào hồng tâm đằng trước.
Tang Noãn nhìn vào đó, ánh mắt sắc lạnh cười nhàn nhạt mà nhấn một nút Enter.
Cô nhanh chóng ấn nút xác nhận với dòng chữ là tổ chức họp báo ở khách sạn Hoàng Thiên, lúc 8 giờ để làm rõ vụ lùm xùm của tập đoàn Tang Thị.
Tin tức này nhanh chóng thu hút truyền thông, ngay cả đài truyền hình quốc gia cũng đăng ký ghế mời để tham dự buổi họp báo này.
Dù sao đầy là sự kiện không hề nhỏ chút nào cả.
Các tờ báo cũng cố gắng chen chân được chiếc ghế mời này nhưng chỉ có thể tiếc nuối ra về vì Tang Noãn chỉ ấn định 500 ghế mời từ trước đó.
Bên này, tập đoàn Mục Thị.
Mục Thiệu cực kỳ hả hê với làn sóng dư luận lúc này của cộng đồng mạng.
Nhờ chuyện này tập đoàn W&Y có ý muốn hợp tác đầu tư với tập đoàn lão ta, trong khi bọn họ đã đánh tiếng muốn hợp tác với Tang Thị.
Điều ngu xuẩn này sẽ khiến tập đoàn W&Y bội ước hợp tác với Tang Thị, sau này hối hận cũng đã muộn màng rồi.
Tang Noãn không quan tâm với mối hợp tác với W&Y lắm, nói cho cùng thì tập đoàn này không thể hợp tác phát triển lâu bền.
Cái mà cô muốn nhắm đến là đối thủ một mất một còn của W&Y là TH.
Bởi vì TH tuy là một đế chế trẻ vừa phát triển nhưng mà nguồn lực phát triển vô cùng hùng hậu.
Điều này là điều kiện cần của Tang Thị lúc này.
Tuy TH biết được Tang Thị cũng có ý định hợp tác với đối thủ mình nhưng lại quay sang hợp tác với họ.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt mà, trong vòng hai giờ đàm phán cả hai bên đã ấn định hiệp nghị ký kết hợp đồng với nhau.
Bên Tang Noãn yêu cầu giữ kín việc ký kết khiến cho TH có chút tò mò nhưng không nói gì.
Dù sao đây là chuyện nội bộ của Tang Thị, TH xen vào cũng không hay lắm.
Và lúc này chưa đầy mười hai tiếng nữa buổi họp báo sẽ được diễn ra, Tang Noãn ra lệnh xuống yêu cầu chuẩn bị kỹ càng công tác bảo an nghiêm ngặt.
Chuyện côn đồ đập phá công ty vừa rồi đã khiến cho cô không tin tưởng nghiệp vụ bảo an của tập đoàn nữa, liền tự mình tuyển chọn bảo vệ cho công ty luôn.
Tang Noãn đang nhắm mắt dưỡng thần thì có một tin nhắn ẩn được gửi tới được bảo mật kỹ càng.
Cô biết rằng thủ hạ của mình chắc chắn nhận được tin tức mới nên mới gửi trước giờ hẹn như vậy.
Cô nhanh chóng giải mã, giải nén tệp tài liệu.
Sa khi đọc xong, Tang Noãn không khỏi chết sững ra đó.
Không ngờ lại là hắn ta?
Kiềm nén tâm trạng của mình ngay lúc này, nếu không Tang Noãn sẽ nổi điên lên mất.
Nắm chặt hai tay lại, gân xanh nổi lên từng đoạn rõ ràng trên làn da trắng nõn.
Đôi mắt hạnh loé lên tia sát khí nhàn nhạt bên trong, ẩn chứa máu tanh bên trong đó.
Anh đã bất nhân thì đừng tôi bất nghĩa!
…
7h30 sáng, hội trường khách sạn Hoàng Thiên.
Tuy chưa đến giờ tổ chức họp báo nhưng cánh truyền thông đã đến đây đông đủ để dánh lấy vị trí tốt nhất.
Bọn họ đã chuẩn bị mọi dụng cụ chuyên dụng hành nghề của bản thân.
Cả hội trường ồn ào náo động cực kỳ, máy quay máy tác nghiệp đã chờ chực sẵn đó từ trước.
Đúng 8h sáng, một chiếc Audi màu xám bạc từ từ chậm bánh, dừng lại hẳn trước đại sảnh.
Cánh nhà báo đang định vây kín chiếc xe để thu thập thông tin trước thì đã bị đội bảo an của tập đoàn đã ngăn cản lại, tạm thời khống chế cục diện bây giờ.
Nhưng khi cánh cửa màu xám bạc vừa mở ra, một đôi gót đen bóng loáng đặt chân bước ra thì cánh báo chí không ngừng hỗn loạn chen lấn tới trước như ông vỡ tổ.
Điều này gây cực kỳ khó khăn cho tổ bảo an của họ lúc này.
Bọn họ không ngừng bấm máy lia vào chỗ của Tang Noãn, xô đẩy muốn tiến về phía trước đưa máy ghi âm.
“Chủ tịch Tang Thị, bà hôm nay có phải đến đây làm sáng tỏ vụ việc quý công ty đã mua hàng giả, hàng kém chất lượng để cứu tế cho cư dân miền xuôi đúng không?”
“Tôi vừa ghi nhận được bà đã còn cố gắng bao che điều này để PR cho tập đoàn mình đúng không?”
“Thưa bà, vui lòng bà trả lời cho chúng tôi.”
Cả hiện trường gần như nhốn nháo dồn tiến về một chỗ của Tang Noãn khiến cho việc tiến về đại sảnh sân khẫu cực kỳ khó khăn.
Cô đang cố gắng kiên nhẫn không trả lời trước khi tiến lên phía trước mà bọn báo chí này không biết điều, liên tục oanh tạc sai nghĩa từng câu nói khiến cho Tang Noãn phát bực bội.
“Nếu các người còn tiếp tục chen lấn như vậy, vui lòng rời khỏi đây ngay lập tức cho tôi còn tiến hành công việc đằng sau.”
Một giọng lạnh lẽo buốt lưng lên tiếng khiến cho cả hội trường đột nhiên im bặt hẳn đi.
Có một vài phóng viên định nhào nháo tiến lên thì bị một ánh mắt sắc lạnh của Tang Noãn quét qua mà ngoan ngoãn rụt đầu lại.
Nhờ vậy bọn người Tang Noãn mới có thể tiến về đại sảnh được.
Khi thấy bọn người Tang Noãn đã an vị trên đó, từng tia flast nhấp nháy không ngừng về phía trước.
Một giám đốc phòng công chúng, đứng dậy cầm mic phát biểu.
“Mong quý vị yên lặng, sau đây là câu trả lời của chúng tôi về vấn đề lùm xùm dạo gần đây.”
Màn hình đằng sau nhanh chóng phát lên một đoạn phim và nhân vật chính trong đó là Mục chủ tịch đã hùng hồn phát biểu ngày hôm qua cùng với một số giám đốc cấp cao của Mục Thị.
“Cái hạng mục cứu tế gì đó cứ truyền ra ngoài rằng con số cực lớn vào.
Dù sao liên hệ bên kia đống hàng kia dù sao cũng là phế thải, cho bọn cư dân miền xuôi kia ăn cũng mang tiếng thơm đấy.
Đừng có ngu như tập đoàn Tang Thị ngốn ra một đống tiền đi đổ vào thứ gì đâu không?”
“Chà chà, ngài chủ tịch quả thật sáng suốt.
Nhưng mà Tang Thị dạo này chèn ép quá đáng bên mình quá, ngài nghĩ sao chơi cho chúng một vố chứ?”
“Đúng đó, nếu như Tang Thị ngã xuống thì chẳng phải thị trường phía nam và tây chẳng phải thuộc về ta sao? Không chỉ vậy, mảnh bánh béo bở thị trường nước ngoài Tang Thi giữ khư khư trong người hơi bị lâu rồi đấy.”
“Giả dụ như lấy vụ cứu tế này chẳng hạn?”
Sau đó là tiếng cười rôm rả của đám người bẩn thỉu đó, tiếp đó là một đoạn phim con heo phiên bản full HD được phát sóng trực tiếp.
Đoạn phim không dừng lại ở đó, tiếp đó là cảnh quay ở một kho hàng dự trữ cứu tế thực phẩm cho cư dân miền xuôi đang gặp khó khăn.
Trong khung hình là quản lý của kho hàng cùng với một giám đốc phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Mục Thị.
Lão giám đốc này đưa cho ông quản lý một cộc thật dày, nhàn nhạt mở miệng.
“Đống hàng hoá của Tang Thị thì cho ông muốn xử lý thế nào thì tuỳ, cứ thay đồ của chúng tôi vào cho chúng nó đi.”
“Nhưng mà, nhưng mà làm chuyện đó lỡ Tang Thị biết thì sao?”
“Ông không nói, tôi cũng không nói thì làm sao bọn Tang Thị ngu ngốc kia biết được chứ?”
Đoạn phim nhanh chóng kết thúc, giám đốc phòng quan hệ công chúng của tập đoàn Tang Thị lại cầm mic đứng lên một lần nữa.
“Rồi, xin mời mọi người đặt câu hỏi.”
Đám phóng viên ở dưới xem xong đoạn ghi hình liền như chết sững hàng loạt dưới đại sảnh.
Đã như thế thì con mẹ nó còn hỏi cái quái gì nữa? Đã lật bàn đột ngột thế thì bọn này làm sao bắt kịp tần số nữa chứ?
Một phóng viên nhân lúc đám người kia đang sốt sắng khó xử thì nhào lên trước, hướng máy tác nghiệp về thẳng Tang Noãn.
Và một ngón tay chỉ thẳng vào cô mà nói ra những điều cực kỳ khó nghe.
“Đoạn phim này cũng không thể chứng minh chuyện tập đoàn của cô cứu tế hàng hoá kém chất lượng gaya cư dân ngộ độc hàng loạt được.
Nhỡ như cô ra tay chỉnh sửa hay dựng để vụ oan giá hoạ cho tập đoàn Mục Thị thì sao?”
Tang Noãn nhàn nhạt kéo môi lạnh lùng nhìn tên phóng viên này.
Cô thừa biết hắn ta là con chó sủa rông của Mục Thị tới đây để phá đám mà.
Tang Noãn lập tức đứng dậy, cầm lấy mic trước mặt mình mà hướng thẳng về cái tên phóng viên vừa nói kia.
“Này anh kia, anh có biết rằng anh đưa tay chỉ thẳng vào mặt người khác là bất lịch sự lắm không? Còn nữa, tôi đang cực kỳ hoài nghi chỉ số trí tuệ của anh đấy.”
Tên phóng viên nghe vậy liền nổi điên lên, hùng hổ sấn tới đằng trước mà hét lên.
“Cô nói vậy là có ý gì hả?”
“Ý trên mặt chữ thôi, tôi nghĩ trí tuệ anh không những có vấn đề mà cả nhân cách cũng vấn đề theo luôn đó nha.
Bên tôi cũng không nói đích danh là ai, thế quái gì anh nói chúng tôi giá hoạ cho Mục Thị? Anh bị ngu hay là mắt có vấn đề về năng lực thị giác? Không thấy camera chiết suất sao? Không lẽ bên tôi đủ tiền để mời chủ tịch lẫy lừng danh tiếng của tập đoàn Mục Thị đi làm diễn viên phim AV? Nói chuyện ngày càng nực cười quá đi mất.”
Phóng viên bị câu hỏi tới tấp của Tang Thị thì lập tức bị cứng họng ngay lập tức, hắn ta xoắn xuýt muốn tìm cớ phản bác thì một giọng nói lạnh lùng ở phía đại sảnh kia thu hút mọi sự chú ý lúc này.
“Nếu tôi nói những bằng chứng kia hoàn toàn là sự thật thì sao?”
Tang Noãn cực kỳ bất ngờ với sự hiện diện của Tô Nhạc đến đây.
Cục diện bây giờ Tang Noãn đã có vài phần nắm chắc, lúc này có thêm Tô Nhạc thì điều đó càng chắc chắn hơn.
Tô Nhạc nhanh chóng tiến vào, phóng viên nhanh chóng nhường đường để cho vị luật sư danh tiếng lẫy lừng trên đấu trường quốc tế này tiếng vào.
Ban đầu bọn họ có chút nghi hoặc nhưng có sự xuất hiện của Tô Nhạc thì sự nghi ngờ đó hoàn toàn bị phá vỡ hoàn toàn.
Trên đại sảnh, Tô Nhạc cầm lên một tờ giấy xác nhận bằng chứng từ sở công an đưa tới cho đám phóng viên xem thì khiến cho bọn họ hoàn toàn tin tưởng vào.
Cái con dấu đỏ chót xác nhận kia thì họ còn có gan nào nghi hoặc nữa chứ?
Tang Noãn thấy mọi thứ đã hoàn toàn giải quyết xong, đứng dậy tiến về phía của Tô Nhạc đang đứng.
Ánh mắt nhàn nhạt quét ngang cả đại sảnh lúc này mà vang lên lời thách thức.
“Câu trả lời của tôi đã hợp ý của ông chưa, chủ tịch Mục?".