Khi Tang Noãn rời khỏi hội trường đại sảnh khác sạn Hoàng Thiên thì Tô Nhạc không vội vàng theo sau.
Cô bước nhanh đến cầm một mic, giọng nói lạnh lẽo lấn át cả hội trường đang ồn ào lục tục chuẩn bị ra về.
“Các vị, hình như các vị đã quên gì đó phải không?”
Những phóng viên quay lại với một vẻ mặt cực kỳ ngờ nghệch ra tại chỗ.
Chẳng phải họp báo đã xong rồi sao? Nhân vật chính cũng đã đi rồi thì bọn họ ở lại làm cái gì nữa chứ?
Tô Nhạc ra hiệu cho máy trình chiếu về những đoạn bài viết mà các bài báo của họ viết nhằm mục đích bôi đen, lăng mạ cùng với xúc phạm toàn bộ tập đoàn Tang Thị vừa qua.
Và những đoạn bài viết trên cũng nêu ra đích danh ra ai là người viết.
“Mọi người nghĩ xem với những đoạn bài viết này, tôi có nên tố cáo các người tội phỉ báng và xúc phạm danh dự, gây ảnh hưởng nghiêm trọng cho người khác không? Tôi hiện tại các người phải có thái độ thành khẩn xin lỗi cho những lời các người đã viết về tập đoàn Tang Thị vừa qua.
Nếu không, vui lòng chờ giấy triệu tập từ toà án đi.”
Tiếng nói của Tô Nhạc vừa dứt khiến cho cả hội trường hầu như đen mặt lại hẳn đi.
Trong số những bài viết đó thì hầu như tác giả của chúng là bọn họ.
Điều này dễ dàng liên tưởng được buổi họp báo chỉ có số lượng có hạn ghế mời thôi, làm sao bọn người vô danh như bọn họ được mời tới dự chứ? Thì ra mọi chuyện là thế.
Một loạt tiếng xin lỗi ào ào vang lên, ai cũng muốn bản thân chỉ vì một bài báo mà nhận án bóc lịch nhà đá.
Như vậy chẳng khác gì tương lai của bọn họ hoàn toàn bị phá huỷ sao? Dứt khoát xấu mặt một lần còn hơn phải vướng vào rắc rối sau này.
Tưởng rằng xin lỗi đã yên chuyện với Tô Nhạc, nhưng bọn họ đã lầm to rồi.
Tô Nhạc lại một lần nữa đứng dậy, cầm mic đứng giữa đại sảnh mà thâm trầm nói thêm một câu.
“Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì cần gì có pháp luật và cảnh sát nữa đúng không? Những ai đã có bài viết nói xấu, lăng mạ tập đoàn Tang Thị thì yêu cầu người đó có một bài viết thanh minh cùng với lời xin lỗi đề tựa trên đó.
Mấy vị đừng nghĩ số lượng nhiều mà tập đoàn Tang Thị chúng tôi không thể rà soát ra được.
Bản thân tôi là luật sư, tôi hi vọng không muốn gặp các người trong các vụ án tới đây của tôi với các vị vai trò là bị cáo.”
Nói xong, Tô Nhạc liền rời đi không để lại một sắc mặt nể nang gì.
Những phóng viên ở đây đều sợ xanh mặt ra, không ngờ chỉ vào lời mua vui trên mạng thế nhưng lại mang tới hậu hoạ khôn lường đến thế.
Nếu không giải quyết ổn thoả thì đoán chừng nhà giam của thành phố sẽ đón nhận nhiều phóng viên được cử đi cải tạo mất.
…
Làn sóng dư luận lại nổ ra rầm rộ một lần nữa, drama giữa hai tập đoàn Mục Thị và Tang Thị nhanh chóng thu mọi sự chú ý của mọi người.
Mà mức độ ảnh hưởng của Tang Thị lại được đẩy cao hơn một bậc so với bậc cha chú như Mục Thị.
Bên Tang Thị không chỉ hạn định số ghế mời cho những nhà đài có tiếng, có lưu lượng truy cập cao mà còn mời đến đài truyền hình quốc gia nên vụ hàng giả, hàng kém chất lượng cùng với vụ trái tim thiện lương của Mục Thị bị phanh phui triệt để.
Hành loạt các bình luận, các hagtag trên mạng xã hội cùng với các blogger như gió chiều nào thì ngả theo chiều đó mà không ngừng lên tiếng mắng chửi Mục Thị mà trước đó bọn họ làm điều tương tự với bên Tang Thị.
Những phóng viên trước kia buông lời nhục mạ đối với Tang Thị liền đằng bài viết thanh mình cùng với lời đề xin lỗi gửi đến phòng quan hệ công chúng của tâp đoàn.
Kết quả không mấy ngạc nhiên khi mà các phóng viên này liền bị toà soạn mình sa thải bởi vì chủ biên hiểu được mức độ nghiêm trọng mà mình ngu xuẩn làm ra.
Nguyên nhân còn lại là muốn có một kẻ thế mạng cho bản thân chứ đâu phải là hạng người tốt lành gì chứ.
Nếu trước đây thì Mục Thị sẽ được tâng bốc bởi những bài viết ca ngợi bay bỏng thì giờ đây ngập tràn chửi bới cùng với sự khing thường của mọi người.
Thậm chí có người bới móc lại lời phát biểu của Mục chủ tịch Mục Thiệu hôm họp báo với một bài phân tích cực kỳ cặn kẽ.
Trên trang của một blogger với tựa danh là Vua bát quái có bào viết như sau:
“Với tư cách là một người lãnh đạo, bản thân tôi không cho bản thân mình lại làm chuyện đại nghịch bất đạo kia.
Đã không làm thì thôi, nếu đã làm thì hãy đặt cái tâm mình vào trong đó.
Bọn họ cũng là con người, là đồng bào cùng chung sống trong một đất nước thì chúng ta cần phải vươn tay giúp đỡ cho bọn họ chứ?”dường như lời phát biểu này cứ tưởng bản thân mình hay ho nhưng thật tế lại là một con quỷ đội lốt hai chứ thiện nguyện trên đó.
Nghe có vẻ hay ho, chung một nước phải giúp đỡ lẫn nhau? Thật muốn cười khinh quá đi mất nha.
Miệng thì oang oang bên ngoài thì ta đây lương thiện nhưng bên trong lại một bồ dao găm.
Tưởng chừng cư dân miền xuôi có thể sử dụng những thực phẩm tiếp tế an toàn chất lượng nhưng thực tế lại đằng khác chứ? Đã vậy còn lại tỏ vẻ ta đây cười khinh với cách làm của Tang Thị nhưng trong khi là kẻ đầu tiêu thực hiện vụ việc.
“Chẳng như ai đó, vì cái danh tiếng tiểu tiết mà làm ra cái chuyện táng tận lương tâm.
Thử hỏi giả sử đặt bản thân mình vào cư dân miền xuôi kia, có cực kì phẫn nộ với hành vi trên hay không?”
“Và còn hơn thế nữa, việc nhân đạo thiện nguyện là việc phải đặt trái tim ra hàng đầu.
Tôi đây cực kỳ ghét những đám người dùng việc thiện nguyện để mà PR cho bản thân mình cả.”
Thật mắc cười quá đi mất!!!
Bản thân tôi cực kỳ thoả dạ khi mà chủ tịch tập đoàn Tang Thị cứ im im cho bọn chó của tập đoàn Mục Thị sủa rông trên toàn mạng xã hội, ra tay một phát ăn luôn khiến cho bọn chúng câm nín không biết phản bác.
Há há thật mắc cười.
Bản thân thì làm việc ô uế, đáng xấu hổ đến nỗi khiến cho tập đoàn đối phương vả mặt mình đau một cách triệt để.
Ôi thôi tôi đây cũng cảm thấy đau mặt dùng cho Mục Thị, nhất kà chủ tịch tập đoàn Mục Thiệu nha.
“Ý trên mặt chữ thôi, tôi nghĩ trí tuệ anh không những có vấn đề mà cả nhân cách cũng vấn đề theo luôn đó nha.
Bên tôi cũng không nói đích danh là ai, thế quái gì anh nói chúng tôi giá hoạ cho Mục Thị? Anh bị ngu hay là mắt có vấn đề về năng lực thị giác? Không thấy camera chiết suất sao? Không lẽ bên tôi đủ tiền để mời chủ tịch lẫy lừng danh tiếng của tập đoàn Mục Thị đi làm diễn viên phim AV? Nói chuyện ngày càng nực cười quá đi mất.”
Lời văn hùng hồn đến từ Vua bát quái này nhanh chóng được mọi người chia sẻ rầm rộ bởi vì bản thân blogger này có gần một triệu người theo dõi thì cứ bình quân một người chia sẻ thì mức độ tin tức này bị oanh tạc đến độ như thế nào.
Điều đáng ghi điểm cộng cho blogger này luôn đăng tin tức xác thực, chính xác từng chi tiếc một nên khá được nhiều người tin tưởng về độ chính xác của bài viết này.
Truyền thông quốc gia cũng phát trực tiếp buổi họp báo này trên kênh truyền hình khiến cho Mục Thị muốn đổ bao nhiêu tiền lấp liếm cũng không được nữa vì sức mạnh truyền thông cực kỳ lớn mà.
Bây giờ cộng đồng không còn quan tâm điều đó đúng hay sai, chỉ cần vụ việc đó hot, nổi như cồn và có các yếu tố chủ quan khác nữa.
Với thể chế của đất nước là tự do, bình đẳng quyền tự do ngôn luận bây giờ đã bị thoái hoá đi khiến cho mọi người tự do bàn luận.
Bây giờ Mục Thị có gom hết tất cả các miệng mình nói không ngừng điều đó không phải sự thật thì cũng bằng thừa thôi.
Huống hồ đây là chuyện của bọn chúng khơi mào trước mà.
Gieo nhân nào ắt gặp quả ấy!Đúng là luật nhân quả không chừa một ai mà!
Vụ việc này nhanh chóng thu hút sự chú ý của công an thị trường cùng với các thanh tra cảnh sát bộ ngành liên quan đến đây điều tra.
Và kết quả không mấy ngạc nhiên khi mà bảng thông báo của công an thành phố đã công bố kết quả, việc Mục Thị phải đền bù cho Tang Thị hơn 1,2 tỷ đồng cùng với nộp phạt liên quan khác là 500 triệu.
Vô này khiến cho Mục Thị thảm hại cực kỳ ê chề.
Lúc này, tập đoàn Lục Thị.
Dường như cả tập đoàn này chìm vào ảm đạm khi mà bị lệnh triệu tập của công an thanh tra viên cùng với nộp phạt số tiền nói trên.
Điều này khiến cho Mục Thiệu ở tầng cao phòng chủ tịch cực kỳ phẫn nộ gay gắt mà hất toàn bộ tài liệu ở trên bàn làm việc của mình xuống đất.
“Tại sao? Tại sao lại xảy ra chuyện ngu xuẩn này chứ hả?”
Những vị giám đốc điều hành công ty cũng dính líu vào vụ việc nói trên nên sắc mặt không khỏi âm trầm hẳn đi.
Nếu như lộ vụ hãm hại Tang Thị không đáng nói gì mà đây còn lộ chuyện bọn họ đóng phim AV được phát sóng toàn truyền thông thì mới khốn chư.
Bây giờ thật sự bọn họ không dám chường cái mặt ra đường một bước nưã rồi.
Và đặc biệt là các bà vợ ở nhà cũng không yên cho bọn lão ta, nhào nháo nhất quyết đòi ly hôn nữa.
Chuyện xấu mặt càng lúc càng dày đặc thêm nữa mà.
Mục Thiệu ánh mắt phẫn nộ lướt qua hết những gương mặt giám đốc một lượt này, ông ta đay nghiến răng kèn kẹt phát ra tiếng.
“Không phải các người nói mọi chuyện thành công tốt đẹp sao? Nhìn cái đống bùi nhùi đó đi.
Thật tức cái mình mà.
Tôi đây bỏ tiền túi của mình ra không phải để nuôi đám lợn ngu ngốc các người.Thành sự thì ích, bại sự có thừa mà.”
Các vị giám đốc ở đây không ai mở miệng một tiếng, trong lòng bọn họ cực kỳ bất mãn với thái độ này của Mục Thiệu.
Khi thành công thì ôm một mình hưởng lợi, còn khi thất bại liền đổ lên đầu của tụi này.
Ha ha ha.
Mục Thiệu trong cơn phẫn nộ nào quan tâm đến những ánh mắt trào phúng của người dưới trướng mình chứ.
Bây giờ lão ta đang cố gắng tìm mọi cách có thể hạ nhiệt được vấn đề này nếu không Mục Thị sẽ sụp đổ mất nếu như đà cổ phiếu vẫn tiếp tục giảm xuống như thế này.
Dù cho có món lợi thu được từ buôn bán ma tuý lỏng kia thì cũng phải qua một quá trình lâu dài để hợp thức hoá cẩn thận không thì bọn mèo đen bên ngoài đánh hơi được thì coi như mọi cố gắng đổ sông đổ biển cả mất.
Nhưng lão ta nào ngờ rằng đây chỉ là mới khởi đầu cho những thất bại thảm hại mà lão ta gây ra.
Quả thật là tham quá thành thâm mà!
Đột nhiên ánh mắt thâm trầm loé lên một tia lệ khí, Mục Thiệu nhanh chóng nhớ ra được rằng tập đoàn Mục Thị vừa mới ký kết được với W&Y.
Đây là cơ hội cuối cùng để cho lão ta bù vào thâm hụt công quỹ do vừa phải nộp phạt nói trên.
Nếu không thì vốn lưu động cộng với tài sản kết toán không đủ xoay để trả nợ được ngân hàng này.
Mấy vị giám đốc trong phòng thấy Mục Thiệu nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng với W&Y thì không khỏi nghĩ ra đường đi nước bước tiếp theo.
Mong không mắc phải sai lầm ngu ngốc này thêm một lần nữa..