“Nhân tiện đây, tôi cũng muốn uỷ quyền số cổ phần của mình sang chó đối tượng thụ hưởng là ông Hoắc Thiên đây.
Đối với việc ông Hoắc Thiên đang nắm giữ năm mươi lăm phần trăm cổ phần tập đoàn, cũng là người nắm quyền lực cao nhất.
Do thế mọi quyết định của Bạch chủ tịch đương nhiệm không có chút nặng nhẹ gì hết.”
“Cái gì?”
Mọi người kinh ngạc đến độ đứng dậy ngay lập tức, Lâm Việt Bân nhìn nghe thấy những lời của Tang Noãn không khỏi âm trầm hẳn đi.
Ánh mắt khô khốc từng cơn, lại có cảm giác bị vẻ hững hờ của Tang Noãn đục khoét mạnh mẽ đi.
Dường như cô đã coi khinh sự tồn tại của anh ta hiện tại.
Thấy vậy anh không khỏi cười khổ một tiếng.
Nhìn bộ dạng tự tin không ngừng toả sáng thế kia, Lâm Việt Bân có chút cảm khái.
Nhưng mà bộ dáng hào quang toả sáng kia không phải cô dành cho anh, mà dành cho người đàn ông khác.
Dư vị chua xót nồng đậm cổ họng nghẹn lại không nói thành lời nào.
Bạch Nhược đứng dậy chống hai tay lên bàn, khuôn mặt không ngừng vặn vẹo đến đáng sợ.
Ả ta bấu chặt móng tay, miệng đay nghiến từng tiếng một.
“Dù cô có chuyển bây giờ thì cũng đã muộn mất rồi, bây giờ biểu quyết được thông qua.
Nếu như cô chuyển thì phải chờ đợi cuộc họp lần sau mới có hiệu lực.
Theo quy chế quy định của luật bầu cử hiện hành đã rõ ràng, không thể nào thay đổi.”
Kẻ phường trộm cướp mà cũng biết làm công dân tốt sao?
Nghĩ đến đây, Tang Noãn không khỏi cười lạnh một tiếng.
Nhưng mà đối thủ lần này cũng thông minh đây, biết cách xoay mình.
Không hổ danh nữ chính ngôn tình của tiểu thuyết cẩu huyết ba xu này.
Nhưng mà chỉ là lý thuyết suông trên miệng, không lẽ người thật giá thật như Tang Noãn cô đây lại thua cái người giấy được nhào nặn này sao?
Ha ha, quá coi thường lão nương đây rồi đấy.
Thích thú nhìn Bạch Nhược không ngừng lấy lý do lý trấu để thanh minh cho mình, Tang Noãn từ tốn nhấm nháp tách trà nóng.
Khi thấy ả ta dừng lại thở hồng hộc vì uất nghẹn, Tang Noãn nhướng mày một cái.
“Xong rồi sao? Tôi còn tưởng phải ngồi hơi lâu nữa đấy.
Còn tình kêu trợ lý đặt ít phần cơm để vừa ăn vừa nghe Bạch Tổng nói.”
Tang Noãn vừa nói, vừa nhấn mạnh hai từ Bạch Tổng khiến cho Bạch Nhược không khỏi đen mặt từng trận.
Hoắc Thiên giống vật họp theo đàn, thấy vợ mình nhàn nhã vờn đống người ngu xuẩn này, là người chồng đây cũng không ngăn cản mà ngồi xem kịch.
Tuy rất kinh ngạc khi mà bản thân Tang Noãn nắm trong tay hai mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn mình, nhưng mà đây không phải trọng điểm.
Nếu như với đống đồ chơi trong tay anh thì cũng có thể nguy hiểm mà dành lấy lại.
Nhưng mà lúc này lại có sự trợ lực của Tang Noãn thì thành công là điều hiển nhiên.
Tang Noãn ngồi tựa lưng vuốt lại áo quần của mình, lại ra hiệu cho trợ lý mình đọc cái tờ giấy chuyển nhượng.
“Đơn xin chuyển nhượng cổ phần.
Kính gửi hội đồng tập đoàn HT.
Tôi tên là Tang Noãn.
….
Hiện nay đang sở hữu hai mươi phần trăm cổ phần.
Nay tôi xin chuyển nhượng cho ông: Hoắc Thiên.
Số: xxxxxx.
Số cổ phần chuyển nhượng là hai mươi phần trăm cổ phần.
Giá trị cổ phần được niêm yết theo giá trị thụ hưởng vốn điều lệ thuộc quy chế giá trị của luật kinh tế ban hành.
Ông: Hoắc Thiên được thụ hưởng tất cả số cổ phần trên kể từ ngày 1x/0x/ 201x.
Lý do chuyển nhượng: Không đủ khả năng quản lý.
Người chuyển nhượng: Đã ký.”
Đọc xong tờ giấy chuyển nhượng, trợ lý nhanh chóng trình chiếu tờ giấy đó lên màn hình chiếu.
Nhìn ngày tháng được ghi ở trên, mọi người không khỏi ngỡ ngàng khi nhìn thấy nó.
Ngày 1x/0x/201x, chẳng phải là hai tháng trước sao?
Ngẫm lại mọi chuyện vừa xảy ra, các cổ đông không khỏi đau đầu.
Vậy nãy giờ Bạch Nhược chả khác gì con khỉ đeo múa mua vui nãy giờ?
Tang Noãn thích thú thu nhặt rối rắm hiện rõ trên đám lão già ăn cây táo rào cây sung này, Hoắc Thiên ngồi bên cạnh không lên tiếng gì.
Hầu như nhường toàn bộ sân khấu cho Tang Noãn muốn tự tung tự tác.
Ngón tay mảnh khảnh không ngừng quay chiếc bút không ngừng, câu môi cười nhẹ một tiếng.
“À nhân tiện đây tôi cũng cho mọi người xem một đoạn phim không phù hợp với trẻ em nhé.
Mà may quá, ở đây không có trẻ vị thành niên nào.
Trợ lý Trần, anh nhanh cho mọi người thưởng thức đoạn phim đặc sắc ấy đi.”
Khoảng khắc trợ lý Trần vừa bật một đoạn phim lên thì cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề của đôi nam nữ xen lẫn vài tiếng động chạm thân thể, nghe không ai nấy đều không khỏi đỏ mặt tía tai.
Dù chỉ mới nghe được âm thanh, chưa kịp nhìn lên màn hình full HD trên.
Nhưng đối với tất cả mọi người ở đây đều đã trưởng thành thì chỉ thoáng qua đã biết nhân vật chính trong đoạn phim đang làm gì.
Bạch Nhược nhíu mày muốn tỏ ra bình tĩnh xem Tang Noãn bày trò gì, nhưng mà máy quay nhanh chóng quay cận cảnh gương mặt của ai đó.
Thoáng chốc, sắc mặt liền thay đổi lập tức, không tin nổi mà nhìn lão Phương không ngừng mặt mày trắng bệt nhìn lên màn ảnh.
Trên màn hình hai nhân vật chính không ngừng trần trụi nhấp nhô điên cuồng, sau cú trở mình thì gương mặt cả hai hiện rõ trước mặt mọi người.
Thần trí của Bạch Nhược và lão Vương như hung hăng bị dẫm đạp mạnh mẽ xuống đất.
“A… nhanh lên…nhanh hơn chút nữa…đừng có ngừng mà…Phương Tổng…anh giỏi quá…Tuy có tuổi nhưng mà…chuyện này…thật sướng…nha…a..a…ưm.”
“Đồ dâm đãng, sao cô lại dâm đãng thế hả? Hả?”
“Thế thì…anh có thích… người ta như…thế …không…a…ưm…”
“Đương nhiên thích rồi, xoay người lại tiều yêu tinh dẫm đãng.
Tôi muốn uống sữa.”
Kèm theo hành động xoay người của Bạch Nhược là một tiếng bốp vang lên thâm thuỷ, đôi gò bồng trắng nõn nà nhanh chóng bị một vố đỏ ửng lên, tiếng ngâm nga của người phụ nữ lại xen lẫn tiếng thở dốc không ngừng nói thô tục của gã đàn ông bên trong.
“Ưm…ưm…a…a…nhẹ thôi…đau người ta…anh xót cho mà xem…Em và… bà vợ già béo kia…ưm …a..
anh sẽ thích ai hơn.”
“Cái này còn phải hỏi sao? Đương nhiên tiểu yêu tinh dâm đãng dưới thân, đang dạng chân ra cho tôi rồi.”
“Vậy còn số phần đó sao? Khi nào anh chuyển cho em?”
“Đợi tôi thoả mãn đã rồi tính.
Ui, đồ dâm đãng em kẹp tôi chặt quá.”
Cảnh tượng đặc sắc này nhanh chóng chuyển sang một căn phòng xa hoa khác, tuy địa điểm và nam chính khác nhưng mà nữ chính duy chỉ một người.
Có điều lại cảnh tượng bạo dạng hơn, cực kỳ phong phú.
Hoắc Thiên ngồi bên cạnh không khỏi nhíu mày, vội vàng che mắt của Tang Noãn lại.
“Anh làm gì thế?”
“Không được nhìn, anh chỉ cho phép em nhìn anh thôi.”
“Đồ tư bản độc ác.”
“Ngoan.”
Trái hẳn bộ dạng không ngừng chim chuột của hai con người nào đó, Bạch Nhược nhìn thấy cảnh tượng trên màn hình không khỏi sụp đổ, ả ta không tin mọi chuyện đang xảy ra ngày hôm nay.
Ngay lập tức, cô ta đem một bình trà ném thẳng vào màn hình chiếu đó.
Một tiếng choang mạnh vang lên, màn hình đang sáng theo màu nước trà thấm mà tắt phụt hẳn đi.
Mùi trà nồng nặc trong căn phòng họp, sắc mặt ai nấy trong đây đều tệ đi trong thấy.
Những người xem bộ phim vừa rồi không khỏi choáng tỉnh lại, những gương mặt co rúm vặn vẹo lại thêm xuất hiện nữa.
Mấy lão ta biết rằng nếu Bạch Nhược không hành động vừa nãy thì mấy ông ta sẽ chết chắc chắn với mấy con cọp mẹ mang tên vợ mình ở nhà mất.
Hừ, có gan chơi nhưng lại không có gan nhận.
Đúng là cái đồ nhát cấy!
Lúc này, Bạch Nhược không quan tâm vẻ bề ngoài của mình nữa mà lao tới chanh chua như một ả điên tới chỗ Tang Noãn đang ngồi ở đó.
Nhưng đã bị thủ hạ của Tang Noãn nhanh chóng ra tay.
“Con điếm này, mày sao lại hại tao như thế hả? Tao không để cho mày sống yên thân đâu.
Buông tao ra, mấy thằng khốn.
Tao phải giết mày, Tang Noãn.”
Tang Noãn nghe lời hăm doạ, mắng nhiếc của Bạch Nhược có chút khinh thường ra mặt.
Cô đứng dậy, tiến lại gần nhàn nhã ngoáy ngoáy tai mình.
“Mắng đủ chưa? Sao cô không để dành sức mà thanh biện trước toà án chứ? Nhàm chán.”
Nghe hai chữ toà án vừa thốt ra ở miệng của Tang Noãn, Bạch Nhược mặt mày trắng bệt nhận ra điều gì đó.
Nếu như con ả đã biết mấy chuyện này thì mọi chuyện mà cô ta đã làm đã biết hết rồi.
Cô ta nghĩ ngợi xong khỏi khuỵu gối xuống sàn nhà, đầu ong ong từng trận như búa bổ.
Biết rằng bản thân mình đã sai nhưng mà ả ta không cam chịu mà hét lớn lên.
“Mày đừng nghĩ mày đã thắng tao, chuẩn bị chờ chết đi con khốn.
Tao không để cho mày yên thân đâu.
Ngài ấy sẽ cứu tao thoát ra khỏi đó thôi, ha ha.
Ngày tao thoát ra thì ngày đó mày sẽ chết.”
“Ha ha, Hoắc Thiên.
Tôi sẽ khiến anh hối hận khi mà từ bỏ tôi để chọn con ả tiện nhân kia.
Tôi sẽ dẫm đạp hai người xuống chân mình mà không ngừng đay nghiến.”
Cô ta đang ảo tưởng sức mạnh sao?
Tang Noãn nghe muốn nhàm cả hai lỗ tai, sao cái ả điên này cứ thích nhai đi nhai lại như một vấn đề chứ.
Tuy biết con trâu, con bò thuộc động vật nhai lại nhưng không dai dẳng như cái ả điên này.
Cô phất tay ra hiệu cho đám thủ hạ mình để giữ cho cô ta đứng lại một chút, một ly nước trong tay đột nhiên trong rỗng hẳn đi.
Nước theo quán tính mà đổ thẳng từ trên đầu của Bạch Nhược xuống.
“Mày nghĩ tao sợ mày chắc? Ngay cả cái lão Mục Thiệu kia cũng chưa chắc đã thoát thân được.
Huống gì lại phí công cứu con tốt thí như mày chứ? Nói chuyện thật tiếu lâm mà.”
Tang Noãn lấy điện thoại ra, đưa cho Bạch Nhược một đoạn ghi hình Mục Thiệu bị cảnh sát còng tay mang đi, cô ta không khỏi suy sụp.
Xong rồi, mọi thứ xong thật rồi!
Cô ả thẩn thờ bị đám thủ hạ mang đi, những kẻ liên quan đến các vụ làm ăn của Bạch Nhược cũng bị đưa đi.
Tang Noãn không phải là người thiện lương gì mà tha cho đám ruồi muỗi không ngừng tự tung tự tác này.
Đột nhiên Bạch Nhược bổ nhào về phía trước, không biết cô ta đã lấy được con dao ở chỗ nào mà hướng thẳng vào chỗ của Tang Noãn.
Miệng cay nghiệt hô vang lên.
“Con khốn, tao sống không được thì mày đừng mong sống yên thân.
Đi chết đi con tiện nhân nhà mày.”
Tang Noãn do quá bất ngờ nhưng mà không kịp tránh thoát, cô định lùi về sau vài bước thì đột nhiên một bóng cao lớn vụt qua hứng thẳng mũi dao sắc nhọn đang lao xuống mạnh mẽ.
Phập.
Tiếng đâm va vào thân thể vang lên một tiếng rõ ràng, thân thể cao lớn hứng trọn nhát dao ngay sau đó như một con diều đứt dây lảo đảo rơi xuống.
Ngã khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo, mùi máu nhanh chóng nồng đậm trong không khí.
Tầm mắt dường như căng cứng tột độ khi nhìn thấy đối phương trước mặt mình là ai, Tang Noãn không khỏi hốt hoảng hô lớn lên..