Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ


Phương tây đỏ rực một mảng trời ảm đạm như đốm than sắp tàn vậy.

Những tia nắng cuố cùng của một ngày chỉ còn vương vấn lại chút ánh sáng ít ỏi, mờ nhạt.

Tầm rèm tà dương đang từ từ buông xuống nhằm tiễn đi ban ngày nhộn nhịp và mời gọi màn đêm buông xuống.

Những đám mây lưng lờ trôi nhẹ những tầng không, trôi mãi trôi mãi chưa biết đến khi nào mới đỗ bến được.

Khi Tang Noãn đã là buổi chiều, khẽ sờ soạn bên cạnh thì thấy trống rỗng.

Cô ngồi dậy thì nghe một tiếng rệu rạo trong xưng phát ra, không khỏi khựng người lại.

Một trận đau đớn từ lưng truyền khắp cơ thể, Tang Noãn đau đớn nằm xuống ở đó trong lòng đã thăm hỏi một vòng họ hàng dòng họ của Hoắc Thiên.

Đau đớn xoa cái eo muốn gãy làm đôi của mình, tấm chăn đang đắp trên người khẽ tuột xuống lộ ra những vết xanh tím dày đặt trên làn da trắng.

Tuyệt tác gây ra không ai khác chính tên đại ma vương đó.

Tang Noãn không khỏi khóc ròng phỉ nhổ bản thân mình.

Không ngờ cô lại đòi khát đến như vậy, tiết tháo của cô đâu hết rồi chứ! Vâng, tiết tháo của cô đã mất khi vạt áo trước của Hoắc Thiên bung nút áo ra.

Cảnh sắc bên trong ngon lành như vậy không ăn thì cũng tiếc lắm.

Đúng là sắc đẹp làm mù thần trí mà.

Tưởng rằng đã âm thầm kiểm điểm ai ngờ còn lộ ra bộ dạng không có liêm sỉ.

Đã nghiện còn ngại nữa.

Vươn tay mò điện thoại đang đặt đầu giường, Tang Noãn nhìn thì thấy đã 6 giờ chiều rồi liền lẳng lặng đắp chăn lại ngủ tiếp.

Dù sao bây giờ cũng tan làm rồi nên đến cũng chả làm gì.

Thôi thì làm biếng ngày hôm nay mai làm bù vậy.

Không kịp suy nghĩ gì nhiều, mí mắt đánh nhau liên tục liền chìm hẳn vào giấc ngủ ngay sau đó.


Khi Hoắc Thiên về đến nhà thì thấy căn nhà chìm hẳn một màu đen tối tăm, không có lấy một bóng đèn sáng.

Anh tạm mượn ánh sáng ít ỏi của mặt trăng hắt vào song cửa để bật điện lên.

Một tiếng tách vang lên, cả căn phòng sáng hơn hẳn.

Hoắc Thiên bước chân vào đi xung quanh không thấy Tang Noãn ở đâu.

Bước vào phòng bếp thì vẫn thấy đồ ăn còn nguyên vẹn, Hoắc Thiên đoán rằng Tang Noãn vẫn chưa dậy.

Bởi vì anh hiểu bản tính sạch sẽ của cô mà.

Cởi áo vest ra móc ở cây giá móc quần áo, anh thay đôi dép mang trong nhà liền đi vào phòng của Tang Noãn.

Khi mở cửa ra, anh thấy một cái ổ chăn nhỏ đang cuộn chặt trên giường.

Hoắc Thiên cười sủng nịch đi tới gần thì nghe tiếng rên nhẹ đau lưng của cô.

Nghe vậy Hoắc Thiên có chút xấu hổ bởi vì anh người gây ra cơn đau nhức của cô lại là anh.

Xắn tay áo lên cao, vén chăn nằm vào.

Hoắc Thiên đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cho Tang Noãn.

Tang Noãn cảm thấy vùng eo mình đỡ nhói đau hơn, cô không khỏi lầm bầm mắng chửi ai đó.

Hoắc Thiên đang ôm đằng sau không khỏi đen mặt như đít nồi vậy.

Bàn tay không ngừng hướng lên trên rồi lại kéo sâu xuống thung lũng, Tang Noãn cảm thấy có chút ngứa liền đưa đánh một phát rõ đau lên cái tay đang càn rỡ.

Hoắc Thiên không muốn chọc Tang Noãn nữa liền an phận xoa eo cho cô.

Một lúc sau, cảm thấy Tang Noãn đã thở đều đều vào giấc ngủ Hoắc Thiên nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Đóng cửa nhẹ tay để cho cô ngủ, anh nhanh chóng đi tới phòng bếp xem có thứ gì đó để nấu không.

Chợt nhớ ra tối qua cô ấy có ghé vào siêu thị mua ít thức ăn, Hoắc Thiên mở tủ lạnh ra xem có thứ gì nấu tạm vậy.

Tiếng thái thức ăn vang lách bách, Hoắc Thiên bận rộn tay chân khuấy đảo nồi súp đang sôi ùng ục.

Khói trắng mang mùi vị thơm phức của súp lan rộng vào hẳn trong phòng Tang Noãn đang nằm ngủ.

Tuy hai con mắt nhắm tịt như vậy nhưng cái mũi thính hơn chó của Tang Noãn đã nhanh chóng bắt mùi thơm.

Cái bụng nhỏ ở dưới bắt đầu sôi sục nhưng mà cái bà cô này vẫn lười thây, mệt mỏi không muộn động thân đi ra bên ngoài để ăn.

Hoắc Thiên sau khi múc súp ra khỏi nồi, anh tiện tay trộn thêm ít salat tôm cho Tang Noãn.

Dù sao cô cũng vận động nhiều nên cần bồi bổ thêm chứ cô yếu như vậy thì ảnh hưởng rất lớn với phúc lợi của anh sau này.

Nếu Tang Noãn biết được thì chắc chắn cô sẽ thành tâm cảm tạ cả dòng họ nhà họ Hoắc anh mất.

Bày biện thức ăn lên bàn, Hoắc Thiên chắc chắn không hi vọng gì khi Tang Noãn tự mình bước chân rời khỏi biển giường để ra đây ăn.

Thôi anh tự thân cho nhanh.

Lau sạch tay xong, Hoắc Thiên bước chân vào phòng.

Anh nhẹ nhàng xốc chăn lên thì Tang Noãn mặt nhăn nhó giành chăn lại, trùm lên đầu rồi cuốn chặt lại.

Hoắc Thiên thấy vậy bật cười rất muốn để cho cô ngủ nhưng mà tối qua giờ cô chưa có cái gì vào bụng cả.

Dịu dàng ôm lấy ổ chăn nhỏ trên giường, từ từ kéo chăn ra.

"Dậy ăn chút gì rồi ngủ, bảo bối.

Tối quá đến giờ em chẳng có gì vào bụng rồi."
Tang Noãn bực bội khẽ động đậy cơ thể, một cú tát không hè nhẹ thẳng vào mặt của Hoắc Thiên.

Cô không ý thức được hành động của mình sẽ dẫn đến chuỗi ngày chỉ biết nằm bất động trên giường.

Không chỉ vậy còn rống giận lên nhưng do hôm qua quá độ nên giọng ỉu xìu như tiếng mèo kêu vậy.

"Tại ai hả? Cái đồ lợn chết nhà anh, đã nói là làm một lần.

Nhưng rồi sau đó thì sao hả? Đúng là không nên tin tưởng bọn đàn ông các người, nhất là tên khốn nạn nhà anh."
Bỏ mặc ngoài tai Tang Noãn đang mắng chửi, Hoắc Thiên chỉ đành ngậm ngùi.

Nếu không thì không chó một chút xương để mà gặm lấy.

Phận là đàn ông thật là lận đận quá đi mất.

Hành trình vật lộn đem Tang Noãn ăn tối cũng đã xong, Tang Noãn lúc này đã tỉnh táo hẳn ra.

Cô quyết định không cho cái tên cáo già này ở trong nhà mình nữa
" Hoắc Thiên, tôi nghĩ anh chỗ nào thì quay lại chỗ ấy.

Cái miếu nhỏ như nhà tôi không chứa chấp được vị tôn phật như anh đây."
Hoắc Thiên khẽ nhíu mày, tay ngưng lại động tác nhìn về phía Tang Noãn.

"Em có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
"Em muốn đuổi anh đi?"
"Coi như anh thông minh đấy."
Hoắc Thiên đứng dậy tới lấy áo vest đang móc đó mặc vào, Tang Noãn có chút khó tin được rằng đại ma vương này lại ngoan ngoãn hiểu tiếng người như vậy.

Đột nhiên Hoắc Thiên không đi ngay lập tức mà đi tới bế ngang Tang Noãn lên đi ra khỏi cửa.

Tang Noãn không khỏi đen mặt giãy giụa, gào thét như sư tử hà đông.

"Anh đang làm cái quỷ gì thế hả?"
Hoắc Thiên nhàn nhạt trả lời, chân vẫn hướng ra cửa bước ra.

"Thì anh dọn đồ đi ra khỏi nhà em, không phải em không muốn chứa chấp anh sao? "
"Con mẹ anh đấy, thả tôi xuống."
"Em không cho anh vào nhà thì anh chỉ đành mang em tới nhà anh vậy.

Cùng lắm thì chúng ta đêm nay tiếp tục chuyện tối qua.

"
Má nó, Tang Noãn chửi thầm một tiếng.

Tới đó chắc chết mất luôn, suy đi nghĩ lại vẫn nên ở nhà mình thì hơn.

"Bỏ cái móng heo của anh ra khỏi tôi.

Cho anh vào nhà là được chứ gì."
"Như vậy chẳng phải tốt hơn không?"
"Tốt cái em trai của anh đấy!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui