Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ


Tang Noãn sợ rằng kiểm tra trong bệnh viện thì dễ bị Tang Diên phát hiện ra chuyện cô đã biết bệnh tình của anh, cô đành phải đến một bệnh viện lớn khác để nhờ bác sĩ xem xét bệnh án.

Tuy nói rằng cô xuyên qua cuốn tiểu thuyết này, Tang Diên theo lý chỉ là anh trai của nguyên chủ không phải Tiêu Noãn cô.

Nhưng mà tình cảm chân thành của Tang Diên đối với mình, Tiêu Noãn có chút tham luyến tình thân đáng quý này.
Ở kiếp trước ở thế giới trước kia, Tiêu Noãn chỉ một thân một mình hai bàn tay trắng để gây dựng nên cơ nghiệp riêng của mình.

Khi lúc khó bạn bỏ tôi, khi tôi có bạn lại tới tìm.

Tiêu Noãn cô sau khi làm ăn phát đạt mở tập đoàn khấm khá thì đột nhiên ùn ùn người cho là “người thân” cua mình lại tìm đến để nhờ cô giúp đỡ.
Tưởng là tình thân máu mủ một giọt máu đào gì chứ, khi công ty cô lâm vào khủng hoảng thì đến khi Tiêu Noãn hỏi để lấy lại thì liền như hệt tránh tà vậy.

Đúng là ao trong không có cá, sống sạch quá không ai chơi mà.

Khi giàu có một tiếng tình thân ngon ngọt, khi nghèo khổ cái hai chữ tình thân chó nó gặm khi nào không hay nữa.

Bởi vậy, tư tưởng Tiêu Noãn đã không có thiết tha gì đến hai chữ tình cảm nữa mà đâm đầu vào những thương vụ tiền tỉ, dùng đủ mọi cách để thu thật là nhiều tiền về túi của mình.


Vì cô cho rằng chỉ có đồng tiền lạnh mới không bao giờ phản bội mình cả.
Nhưng mà từ khi bước chân vào cái thế giới tiểu thuyết này, Tiêu Noãn cô mới có thể cảm nhận được sự quý giá của tình thân.

Tuy rằng mới chân ướt chân ráo bước vào đây lại bị ông anh không nên tật của nguyên chủ ném một đống tài sản vào mặt, Tiêu Noãn đã có chút động tâm.

Không biết có phải do đồng cảm với nguyên chủ trong truyện hay là do cô đọc nhiều tình tiết người anh trai này mặt lạnh trong nóng, luôn luôn quan tâm đến em gái mình nên Tiêu Noãn cũng tham lam muốn cảm nhận được thứ tình cảm đã đánh mất kể từ khi anh trai mình ở thế giới kia vì căn bệnh quái ác kia, khiến cho thanh xuân tuổi 21 của anh ấy vẫn dừng lại mãi mãi mười năm về trước.

Cô nhiều lần thấy trong Tang Diên có hình bóng anh trai của mình luôn dịu dàng ấm áp trong đó khiến cho Tiêu Noãn cô thường xuyên lầm tưởng có khi nào anh trai mình ở trong đó không nữa.
Tang Noãn nhanh chóng đến phòng khám của bác sĩ Triệu, ông là viện trưởng của bệnh viện quân đội.

Trước đây hai nhà Tang Triệu có chút quan hệ đời trước nên có chút liên lạc.

Nếu như không phải hai thế hệ sau của hai gia đình quá cách biệt nhau về tuổi tác thì có khi hai bên đã làm thông gia rồi.
Bác sĩ Triệu có chút nhíu mày nhìn vào bảng xét nghiệm máu cùng với bệnh án liên quan.

Ánh mắt ông có chút loé lên âm trầm khiến cho Tang Noãn hô hấp có chút không thông khi nghe câu trả lời.
“Ta đã xem bệnh án này, ta nghĩ cháu nên chuẩn bị lo liệu hậu sự sau này đi.”
Tang Noãn có chút hốt hoảng, mặc dù cô đã nghe được đối thoại của hai người bọn họ đã biết được kết quả nhưng lại nghe câu trả lời của bác sĩ Triệu, hốc mắt bất giác nổi lên một trận cay xè.

Nước mắt không biết từ khi nào đã bất giác tuôn rơi lặng lẽ lăn trên gò má.

Lòng quặn thắt từng cơn dữ dội muốn tuôn trào ra, Tang Noãn không kiềm chế được bản thân mình mà chồm người đứng dậy đối diện,
“Bác sĩ, không lẽ không có cách điều trị khác nữa sao? Không phải còn có công nghệ điều trị tế bào gốc* sao?”
*Công nghệ điều trị tế bào gốc:Quá trình hóa trị hoặc xạ trị thường giết chết các tế bào gốc trong tủy xương giúp sản sinh ra máu.

Chính vì thế, việc cấy ghép tế bào gốc trong điều trị ung thư giúp cơ thể của bệnh nhân có thể tái tạo lại các tế bào máu.

Cấy ghép tế bào gốc hay còn gọi là ghép tủy là quá trình thay thế các tế bào máu gốc bất thường của một người bằng những tế bào máu gốc khỏe mạnh từ người khác (người hiến tặng).

Tế bào gốc được truyền vào bằng đường tĩnh mạch, sau đó di chuyển trong mạch máu và tìm đến với tủy xương, phát triển và tạo các tế bào máu cần thiết cho cơ thể.
Bác sĩ Triệu khẽ lắc đầu không biết cái hướng điều trị mà Tang Noãn vừa nói ra.

Bởi vì bản thân y học công nghệ không có cái gì gọi là công nghệ mà Tang Noãn nói cả.

“Cái hướng điều trị của cô nói là gì vậy? Hiện tai ở các nền y tế lớn các quốc gia vẫn chưa có phác đồ xuất hiện đưa cái công nghệ mà cô đã nói tới.”
Nghe câu trả lời này của bác sĩ Triệu, Tang Noãn thầm chửi chó má một tiếng.

Không ngờ cái tiểu thuyết máu chó này lại lạc hậu đến thế, cái cấy ghép tuỷ sống để tái tạo máu không mà cũng không biết đến nữa.

Nếu biết thì tốt rồi nhưng mà muốn đưa vào thực tiễn ở thế giới này phải mất một thời gian dài để có thể sàng lọc, kiểm chứng rồi mới có thể đưa vào điều trị.

Nếu thế thì mất rất nhiều thời gian, Tang Diên không thể nào chờ đợi được mất.

Buổi tối, nhà hàng Tây Diệp.
Sau khi kết thúc một số công việc ở công ty, Hoắc Thiên cùng với Tiêu Ngọc đến đây để trao đổi việc mua bán khu đất trọng điểm mà bấy lâu này đã cho người đến đàm phán lấy đều không được.

Với cuộc hẹn này khiến cho Hoắc Thiên có chút nghi hoặc, bởi vì không phải tự dưng lại có một miếng bánh ngon trên trời rơi xuống cho mình cả.
Khi đến phòng hẹn, cả hai mở cửa ra thì thấy có một người phụ nữ một thân nóng bỏng đã ngồi chờ họ từ trước.

Hoắc Thiên bước tới có chút nhíu mày nhìn người phụ nữ rồi lại nhìn đồng hồ.

Vẫn chưa đến giờ hẹn mà?
Nhìn thấy thái độ của Hoắc Thiên, Diệp Thu phóng một tầm mắt câu mị nhếch môi cười tươi như hoa.
“Không cần xem đồng hồ đâu, tôi đến sớm không đồng nghĩa anh đã đến trễ.

Mời anh ngồi.”
Hoắc Thiên có chút âm trâm đánh giá người phụ nữ trước mặt mình, khuôn mặt của cô ta rất xa lạ nhưng mà lại khiến cho Hoắc Thiên anh dâng lên một cảm giác chán ghét đến cực điểm.


Nếu không phải vì mảnh đất đó thì anh đâu rảnh bỏ thời gian ra để ngồi đây chứ.
Khi Hoắc Thiên và Tiêu Ngọc vừa ngồi xuống, một phục vụ nhà hàng nhanh chóng mang thực đơn vào.

Diệp Thu cầm lấy thực đơn, tự nhiên chủ nhà hỏi hai người Hoắc Thiên muốn dùng gì.

Hoắc Thiên và Tiêu Ngọc trả lời cho có lệ.
“Một phần bò bít tết và một rượu vang đỏ.”
Nghe được câu trả lời của hai người, Diệp Thu khẽ gật đầu rồi đảo mắt một vòng vào thực đơn.

Cô ta ngẩng đầu lên gọi món nhưng mà động tác quá mạnh khiến cho nơi nào đó phập phồng lên dữ dội khiến cho nhân viên phục vụ dù là nữ vẫn mặc đỏ như gấc.
“Hai phần bò bít tết, một salad tôm và ba phần rượu vang.”
“Vâng, vui lòng các vị chờ chúng tôi một chốc lát.”
Diệp Thu trong lúc chờ đợi xin phép ra ngoài có chút chuyện, Hoắc Thiên có chút không kiên nhẫn mà đồng ý.

Trong lòng lúc này anh khá là bực bội bởi vì cô ả Diệp Thu vẫn day dưa không vào chủ đề chính.

Nếu tí nữa cô ta không bàn chuyện mà còn làm những chuyện dư thừa này nữa thì khỏi bàn bạc gì nữa hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận