Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ


Nhà hàng Tây Diệp.
Sau khi bàn bạc chuyện xong cả ba người cùng nhau ra về.

Để tiện “giao lưu” một số chuyện, Diệp Thu ngang nhiên chen hàng đầu để cùng song hành cùng Hoắc Thiên bỏ mặt Tiêu Ngọc bị chen ngẩn tò he đằng sau.

Nhìn hành động của Diệp Thu, Hoắc Thiên có chút nhíu mày nhưng không nói gì, vẫn giữ khoảng cách mà tiến về phía trước.
“Cẩn thận.”
Cả ba người đi đều giật mình nhìn lại đằng sau có chuyện gì thì có một chiếc xe đẩy chất đầy thức ăn lao tới, không biết do vô ý hay là cố tình mà chiếc xe loạng choạng nhắm thẳng vào chỗ của Hoắc Thiên mà lao tới.

Chiếc xe sắp tới gần, Tiêu Ngọc chưa kịp hành động gì hết thì Diệp Thu đã lôi Hoắc Thiên về phía cô ta.

Hoắc Thiên chưa kịp hoảng hồn thì mất thăng bằng mà ôm lấy thân thể mềm mại như nước của Diệp Thu đang lôi kéo lấy cánh tay mình.
Một tiếng rầm vang lớn kèm sau đó là tiếng đổ vỡ loảng xoảng, mọi tầm mắt thu hút gây động tĩnh lớn này.

Tiêu Ngọc không khỏi nhíu mày nhìn xung quanh, sao lại có tiếng tách tách gần đây chứ?
Hoắc Thiên nhanh chóng buông thân thể của Diệp Thu ra, sắc mặt có chút âm trầm xuống.

Tuy anh khá chán ghét việc người khác chạm vào mình trừ Tang Noãn nhưng mà nều không nhờ Diệp Thu thì anh gặp chuyện này rồi.
“Cảm ơn cô chuyện hồi nãy.”
Diệp Thu nhướng mày liễu được tỉa tót sắc sảo, khuôn môi đỏ mọng nở ra một nụ cười quyến rũ động lòng người.
“Không sao, chuyện nên làm mà.


Với cả tôi không nỡ để Hoắc Thiếu bị thương dù chỉ trầy xước nho nhỏ, nếu không tôi rất đau lòng.”
Giọng điệu õn ẽn khiến cho Tiêu Ngọc rùng mình muốn buồn nôn tại chỗ đó.

Moá chưa từng thấy một đoá sen trắng thuần khiết, giả trân đến vậy.

Xuỳ xuỳ, vẫn là thấy Tang Noãn thuận mắt hơn cái đoá sen trắng này.
Hoắc Thiên mày ngài đã nhăn lại sâu một vùng, anh nghe vậy không nói gì liền chào tạm biệt rồi rời đi.

Tiêu Ngọc thấy vậy liền như thoát được kiếp nạn vậy, anh nhanh chóng chào hỏi rồi đi theo Hoắc Thiên ra về.
Diệp Thu hồi nãy vẫn nồng đậm tình cảm sâu lắng ở đáy mắt thì bây giờ đồng tử co lại hằn lên một tia độc ác.

Cô ta đưa mắt nhìn về phía xe đẩy bị rơi hỏng tan tành rồi lại nhìn về phía đài phun nước bên cạnh, đôi môi tà mị kia lại khẽ nhếch lên một vòng nữa.

Diệp Thu cảm giác không có chuyện gì nữa liền định ra về.

Đột nhiên cô ta chợt nhớ ra thứ gì đó, nhanh chóng trở lại vào trong.
Lúc này, trên xe.
Tiêu Ngọc ngồi ghế tài xế, hai tay vững vàng cầm tay lái chạy xe trên đường về nhà của Tang Noãn.

Khuôn mặt của Tiêu Ngọc hết co rồi lại giãn, đăm chiêu suy nghĩ chuyên gì đó.

Hoắc Thiên xoa bóp ấn đường mệt mỏi ngẩng đầu lên thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Ngọc lúc này.
“Có chuyện gì sao?”
Cục diện rối rắm trong mạch suy nghĩ của Tiêu Ngọc nghe thấy Hoắc Thiên hỏi nên tạm thời dừng lại, hai mắt vẫn hướng thẳng về phía trước và nói.
“Chuyện tối hôm nay, anh có cảm thấy quá thuận lợi đúng không? Nghĩ kỹ lại mà xem, nếu tính thời gian chúng ta đến thương lượng mua mảnh đất đó gần một tháng chưa có gặp mặt chủ đất huống gì nói đến thương lượng.

Nhưng hôm nay chỉ một cuộc gặp mặt lại thành công mảnh đất thu về tay như vậy.”
Nghe những lời nói của Tiêu Ngọc nghi vấn, Hoắc Thiên cũng nghĩ giống như vậy.

Trước khi khởi động dự án thì bên anh đã âm thầm thu mua các nền đất xung quanh đó để giảm thiểu được chi phí phát sinh nhưng mà cái mảnh đất ấy lại im hơi lặng tiếng.

Đến khi anh cho tiến trình dự án, đến giai đoạn máu chốt thì mảnh đất đó lại như cho không vậy.

Của thiên rồi cũng trả địa, anh không nghĩ rằng cái người phụ nữ tên Diệp Thu này không âm mưu gì đó.
Tiêu Ngọc thấy vẻ mặt đầy phức tạp của Hoắc Thiên khiến cho cậu trẻ này không khỏi thở dài sườn sượt.
“Hồi nãy tôi đã muốn cản anh lại rồi, nếu như chức vụ khác thì còn dễ quản lý.

Còn đây là thư ký của chủ tịch đó nhá? Không biết cô ta vào công ty mình có mưu đồ gì nữa.”

Hoắc Thiên sau một hồi im lặng, anh khẽ cười nhạt rồi phun một tràn hơi lạnh.
“Nước trong không có cá, sống sạch quá không ai chơi.

Nếu như cô ta muốn quấy đống bùn hôi ở phía dưới, tôi không ngại đưa cho cô ta chiếc xẻng đâu.”
Nghe thấy thái độ này của Hoắc Thiên, Tiêu Ngọc ngồi ghế tài đằng trước có chút lạnh sởn óc, tựa như một trận gió lạnh lẽo từ chí tuyến bắc tràn xuống vậy.

Tiêu Ngọc mong muốn cái người phụ nữ Diệp Thu này không đến nỗi ngu ngốc chọc đến tổ kiến lửa điên Tawny này.
Hoắc Thiên không ngờ đến khi mình trở về nhà lại bị hành cho ra bã một trận.

Từ con kiến lửa điên Tawny hung hăng cắn người lại biến thành một con kiến hôi không hơn không kém trong tình trạng nơm nớp lo sợ bị người ta bóp chẹt vậy.

Khi Hoắc Thiên trở về thì thấy Tang Noãn đang nằm trên sô pha lười biếng xem ti vi.

Anh chậm chạp bước tới mổ một cái trên quả anh đào căng mọng này.

Tuy chỉ uống ít rượu nhưng men nồng vẫn thoang thoảng trong khoang miệng, đầu óc có chút lâng lâng khi vừa nhấm nháp quả anh đào này.
Tang Noãn bực bội đẩy quả đầu đầy mùi rượu ra khỏi tầm mắt mình, định trở người lại đạp cho con ma men này một phát vì cái tội uống say còn cản trở cô xem phim nữa.

Đột nhiên hành động giơ chân khẽ khựng lại, Tang Noãn ngồi dậy tay nhỏ túm chặt lấy cà vạt đang lòng thòng trên cổ Hoắc Thiên, cô lôi mạnh khiến cho Hoắc Thiên có chút lảo đảo về phía trước.

Tang Noãn không coi ai ra gì liền ghé sát miệng của Hoắc Thiên mà gặm xuống, đáy mắt có chút động mà ngửi xung quanh.
Hoắc Thiên rất hưởng thụ hành động này của Tang Noãn, trong lòng rất vui vì hôm nay cô vợ nhỏ mình lại chủ động đến thế.

Bàn tay thô to chuẩn bị càn rỡ đụng chạm thì đã bị Tang Noãn không biết một chiếc dép xuất hiện khi nào đã táng thẳng vào mặt của Hoắc Thiên một phút khiến cho anh có chút ngu người mà tỉnh rượu hẳn ra.

Miệng có ấm ức với hành động vừa rồi của Tang Noãn.
“Em đây muốn mưu sát chồng mình sao?”

“Hỏi thừa, tôi hận không thể giết chết anh bây giờ đó nhá.”
Hoắc Thiên có chút không thông với tính nết thất thường sáng nắng chiều mưa đến tối lại âm u của Tang Noãn.

Định mở miệng hỏi thì Tang Noãn ngồi lên hẳn người của Hoắc Thiên, hai tay sức lực như con gà bệnh mà túm lấy cổ áo của anh.
“Tôi hỏi anh, cái mùi Flowerbomb sao lại ám trên người anh như vậy hả? Không phải đi bàn công việc với đối tác sao?”
Nhìn vẻ mặt đay nghiến hận không thể nào cắn chết của Tang Noãn, Hoắc Thiên có chút không thông.

Đột nhiên một ý nghĩ thoảng loé qua, anh không khỏi vui mừng.

Đây chẳng phải A Noãn ghen sao?
Hoắc Thiên có chút muốn dò xét để xem thật hư ra sao nhưng mà đầu óc một đời sáng suốt thể nhưng lại đưa ra một quyết định ngu ngốc đến như vậy.
“Mũi em thính vậy sao? Anh không ngửi ra gì mà.”
Nghe câu nói này của Hoắc Thiên, phản ứng đầu tiên của Tang Noãn là vớ được cái gối đệm táng vào người.

Cô khẽ hít một tràn khí lạnh hét rống lên rồi đi vào phòng khoá trái cửa lại.
“Tôi mũi thính như chó thế đó.

Anh nhanh cút khỏi đây cho tôi.”
Để lại Hoắc Thiên không khỏi đần thối người ra tại chỗ.

Đây quả là nghịch ngu có thưởng mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận