“A Noãn…Noãn, sao… em lại ở đây?”
Sự xuất hiện của Tang Noãn khiến cho Tang Diên không khỏi chết sững tại chỗ.
Ánh mắt đỏ ửng đến đáng sợ kia khiền cho anh rối rắm không biết phải đối mặt như thế nào nữa.
Tang Noãn lau nước mắt trên khuôn mặt tèm nhem, nuốt một ngụm nước bọt xuống để lấy lại thanh giọng nhưng vẫn có độ khàn nhất định do khóc lâu.
“Tôi không có ở đây thì làm sao nghe được chuyện này.
Tôi không ở đây thì làm sao biết được người anh trai ruột mình lại có cái tình cảm ghê tởm đó với tôi chứ hả? Anh nói thử cho tôi xem, Tang Diên?”
Những lời lạnh lẽo như nhát dao sắc nhọn đang tùng xẻo từng miếng thịt đầu tim của mình, Tang Diên rất nhói đau với tâm trạng phản cảm của Tang Noãn với mình bây giờ.
Thấy cô dứt khoát xoay người rời đi, Tang Diên vội vàng nắm lấy tay cô lại.
“A Noãn, em nghe em giải thích đã.”
“Buông tay tôi ra.”
Thấy Tang Diên níu giữ lấy tay mình, Tang Noãn mạnh bạo hất ra nhưng mà với sức lực trói gà không chặt như mình thì làm sao tránh thoát khỏi bàn tay thô lớn hữu lực của người đàn ông chứ.
“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.
Tang Diên, tôi nói anh buông tay tôi ra.”
Nghe vậy Tang Diên không những buông tay mà còn kéo cô về phía đối diện của hắn mà ôm chặt vào mặc dù Tang Noãn cố gắng giãy giụa tránh thoát thế nào cũng không thể nào ra được.
Khi hai bả vai bởi vì Tang Diên ghì chặt khiến cho cô cực kỳ đau đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng ướt đẫm trán lẫn sau lưng của mình.
Một tiếng khàn vang vọng bên tai Tang Noãn ẩn chứa quá nhiều tâm tư tình cảm trong đó, nỗi chua xót dâng trào thông qua từng từ ngữ.
“Không, anh không bao giờ buông tay ra.
Có chết không buông.”
Lục Tần thấy hành động càn rỡ phát điên của Tang Diên, anh lao tới giữ lấy thân thể của Tang Noãn để cho cô tránh thoát.
Lúc này Lục Tần không kiềm chế được bản thân mà văng tục chửi rũa.
“Cờ mờ mờ nhà em, mau buông tay cô ấy ra.
Đừng có nổi điên nữa.”
Sau một hồi giằng co thì cuối cùng Tang Noãn cũng có thể thoát khỏi vòng kìm chặt của Tang Diên, khi thoát ra ôm ngực ho sặc sụa.
Lúc này Lục Tần thấy Tang Noãn đã thoát ra khỏi thì cũng buông tay ra nhưng vẫn phòng hờ Tang Diên lao tới.
Bốp.
Một tiếng tát vang lên thâm thuý cắt đứt dòng suy nghĩ hỗn độn lúc này, một bàn tay nhỏ nhắn không xương đã cố gom hết sức lực mà đánh mạnh vào mặt người đàn ông ti tiện trước mặt mình.
Không gian yên tĩnh bắt đầu khôi phục nhưng đang âm thầm giằng co một trận thế mới giữa hai người.
Nước mắt trên mặt của Tang Noãn đã ngừng rơi hoàn toàn, đôi mắt hạnh sưng húp đến đáng sợ không kìm chế được phong thái hằng ngày mà bùng nổ hét rống vào mặt của Tang Diên.
“Tôi ghét anh, Tang Diên.
Tôi hận không thể lúc này có thể giết chết anh.
Sao anh có thể đối xử với tôi như vậy hả? Tôi là một con rối tiêu khiển để anh mặc sức quay mòng mòng sao? Tôi không ngờ người tôi tôn trọng là người anh trai yêu quý, máu mủ tình thâm lại có lòng dạ bẩn thỉu, rẻ tiền đến thế.
Đến đứa em gái ruột của mình mà cũng có dám suy nghĩ đến.”
Tang Diên nhẫn nhịn lòng chua xót trong lòng, biết rằng mình không có cơ hội thêm một lần nào nữa.
Anh nắm chặt hai tay của mình lại, gân xanh nổi lên từng trận đến đáng sợ.
Giọng khàn đục the thé không còn trong trẻo như ngày thường.
“Ai nói chúng ta là anh em ruột? Dù có phải thì tôi không quan tâm cái luân thường đạo lý chó má áp đặt lên tôi.
Cuộc đời của tôi, do tôi quyết.
Dù có là ông trời thì ông ta cũng không có quyền quyết định đó.”
“Đồ điên, anh là tên bệnh hoạn không có thuốc chữa nữa rồi.
Tôi không ngờ vì bao biện cái thứ tình cảm ghê tởm đó mà chuyện gì anh cũng có thể nói ra được.
Tôi kinh tởm mọi thứ về anh, Tang Diên.”
Tang Diên hất ngã Lục Tần đang nắm giữ mình đằng sau lưng mà lại lao tới trước mặt của Tang Noãn, hai tay cầm chặt vai của Tang Noãn mà hét rống lên.
“Mặc kệ ai cũng được, duy chỉ em không được phép kinh tởm tôi.
Em nghe rõ chưa hả?”
Lúc này Tang Noãn nghe vậy, đôi mắt không còn chút độ ấm nào nhìn thẳng vào con ngươi tràn đầy hỗn loạn bên trong.
Cô không cố gắng giãy giụa tránh thoát mà mặc sức cho Tang Diên đang lay mạnh thân thể của mình.
Tang Diên nhắm măt lại một chút rồi mở ra nhìn thẳng vào Tang Diên, thanh giọng thều thào vài tiếng.
“Tôi, Tang Noãn.
Từ nay trở về sau…giữa tôi và Tang Diên cắt đứt mọi quan hệ.
Sau này là người dưng không hơn không kém.”
Tang Diên nghe vậy, đồng tử bên trong mắt anh co cứng lại hằn rõ được mạch máu nhỏ li ti trên bề mặt niêm mạc.
Cảm giác đau xót trên mặt không đau bằng trái tim đang bị những lời lẽ vô tình của Tang Noãn khoét sâu vào.
Mặc dù trong tâm trí luôn cố gắng khoả lấp đi lỗ thũng đau thương đó nhưng càng lấp thì nó càng khoét rộng hẳn ra.
Ánh mắt kiên định, lạnh lẽo khiến cho Tang Diên biết được kết cục đã đinh sẵn trước mặt mình.Anh chán nản không còn sức lực nào để giam cầm Tang Noãn nữa, hai bàn tay to lớn buông thõng ra.
Tang Noãn không chút lưu luyến mà tránh thoát đi nhanh chóng, để mặt Tang Diên đang trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo.
Ánh mắt tràn đầy sát khí vẫn dõi theo bóng lưng nhỏ nhắn đang khuất dần sau cửa.
Ha, kết thúc thật rồi.
Nhưng tôi không cho phép em rời xa tôi.
Bất cứ kẻ nào mang em khỏi tay tôi, đều phải chết.
Đây chỉ mới là sự bắt đầu giữa tôi và em mà thôi, Tang Noãn thân yêu à !.