“Tôi, Tang Noãn.
Từ nay trở về sau…giữa tôi và Tang Diên cắt đứt mọi quan hệ.
Sau này là người dưng không hơn không kém.”
…
Đôi lúc bản thân muốn trượt dài qua những suy nghĩ vướng bận, muốn kiếm tìm thứ gì đó khiến bọn họ càng trở nên bận rộn để khoả lấp những tồn tại đó.
Tuy nhiên đó chỉ là phương án tạm bợ, nhất thời mà thôi.
Khi con người ta đã cố tìm cách cho bản thân mình bận rộn thì khi những lúc thảnh thơi là những suy nghĩ mà họ cố gắng quên lãng đó sẽ bắt đầu chi phối.
Muốn dứt không được thoát không xong.
Con người nó lạ lắm, luôn cố gắng tỏ ra mình ổn trước mặt mọi người nhưng khi đến đêm khuya tĩnh mịch thì họ mới dám đối mặt sự thật diễn ra trước mắt.
Một đêm dài không ngủ lại đánh đổi những suy diễn vẩn vơ, nếu may thay suy nghĩ thấu đáo thì thần kinh được chút nghỉ ngơi ngược lại trắng đêm để nghĩ đến nó.
Trầm trọng hơn là những lúc chỉ có những giọt lệ nóng hổi làm tri kỉ giữa đêm dài tĩnh mịch.
Đêm tối.
Khi hoàng hôn vừa tắt thì trên mảng trời đêm tối được thắp sáng hàng nghìn, hàng vạn ngôi sao lấp lánh soi rạng cả một vùng trời huyền bí.
Đêm nay mặt trăng đã tạm thời vắng mặt ở vùng đất cai trị của nó nên những ngôi sao này tự tung tự tại trên vương quốc trời đêm rộng lớn này.
Có điều sự ương ngạnh của chúng lại chịu thua những đám mây vô danh trôi lững lờ sang, nhấn chìm sự lấp lánh sáng rực đi thay vào đó là sự mờ ảo, ảm đạm.
Gió đêm thổi bần bật từng cơn, vừa mang sự mát lạnh của đêm vừa mang thêm mùi hoa lê thoang thoảng chen vào từng phần tử khí.
Cánh cửa bật tung ra, rèm cửa bay phất phới không theo quy luật tạo lên những tiếng rít kì lạ.
Căn phòng tối mực chỉ có thể thấy mọi vật một cách mờ mờ nhờ ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao hắt vào.
Khiến cho nơi đây mang một cảm giác rùng rợn đến đáng sợ.
Trên chiếc ghế sô pha đang có một người đàn ông với mái tóc đen dài tận hông,tuy mái phía trước đã che khuất khuôn mặt nhưng vẫn thấy ánh mắt sắc lạnh chết chóc đang hướng theo từng vòng rượu đang lắc đều trong ly.
Hai chân dài thẳng tắp vắt vẻo lên chiếc bàn lớn trước mặt, lưng cao lớn dựa vào chiếc ghế đằng sau.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, thi thoảng chỉ nghe tiếng gió đêm rít vào cùng với tiếng thở mệt nhọc của người đàn ông này.
Cốc cốc cốc.
Ba tiếng gõ cửa thâm thuý đã phá hỏng cả không gian yên tĩnh lúc này, Tang Diên nhướng mày một chút rồi đưa mắt nhìn ra cảnh đêm.
Giọng lạnh lùng vang lên, âm trầm như một nhịp đô được hạ xuống mấy phách đi.
“Vào đi.”
Ngay lập tức căn phòng được mở ra, sau lưng một người đàn ông cao lớn mặc vest đen lạnh lẽo là một người đàn ông trung niên đã đứng tuổi bước vào đằng sau.
“Thưa Thiên Tử, Mục lão gia tới rồi.”
Tang Diên nheo mắt một chút rồi phất tay cho thuộc hạ của mình lui xuống.
Mục Thiệu cười cười bước tới, nhìn có vẻ thì thân thiện đấy nhưng trong ngươi lộ ra tia giảo hoạt, độc ác bên trong.
“Mục Thiệu tôi đây thật vinh dự làm sao khi được Thiên Tử danh đại đỉnh của thế giới ngầm cho gọi tới.”
Tang Diên không kiên nhẫn nghe lời bóng bẩy của lão cáo già Mục Thiệu này, đặt ly rượu xuống bàn.
Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm của sự sống vang lên.
“Mục lão gia, tôi khôg rảnh ngồi nghe mấy lời đó của ông nữa.
Có gì thì nói ra đi.”
Mục Thiệu có chút rét lạnh khi thấy thái độ ngạo mạn của Tang Diên, tuy lòng rất bất mãn nhưng không thể hiện rõ rệt ra ngoài.
Biết là Thiên Tử không rảnh để giao lưu với mình, lão ta nhanh chóng tóm gọn.
“Nghe nói gần đây Thiên Tử ngài đang có ý muốn lật đổ Hoắc gia đúng không?”
“Tin của ông nhanh nhạy thật đấy.
Ông muốn sao?”
“Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Ngài nghĩ thế nào về việc hợp tác với Mục mỗ đây?”
Tang Diên nghe vậy không khỏi nhướng mày nhìn thẳng vào Mục Thiệu đang đứng trước mặt mình.
Những ngón tay dài nắm chặt lấy, gân xanh nổi lên từng đường rõ rệt.
“Ha, không ngờ cái lão già gần đất xa trời như ông lại có dã tâm lớn đến vậy.”
“Thiên Tử, ngài quá lời rồi.
Giữa Mục gia và Hoắc gia bắt buộc phải có một bên phải ngã xuống, ngài cũng biết rồi đó mấy mươi năm nay Mục gia chúng tôi bị Hoắc gia đè đầu cưỡi cổ.
Nếu trước đây Hoắc Thiện còn sống thì có thể tôi có thể nhẫn nhịn cơn nhục này.
Không lẽ một tên oắt con hỉ mũi chưa sạch Hoắc Thiên lão già như tôi lại thua sao.”
Tang Diên lười quan tâm đến thù hận chó má giữa hai gia tộc của bọn họ, điều hắn quan tâm lúc này là đạp đổ Hoắc gia, biến một đại tổng tài HT thành một con chó nhà tang.
Lúc đó Tang Diên hắn sẽ khiến A Noãn của hắn mãi mãi thuộc về hắn.
Tuy nhiên một lời đại nghịch bất đạo, đụng đến nghịch lân của Tang Diên từ miệng Mục Thiệu vừa thốt ra đã cắt ngang suy nghĩ bệnh hoạn của hắn lúc này.
“Có điều quá khó khăn khi hậu thuẫn thêm của Hoắc gia là Tang gia.
Nếu như không phá vỡ cục diện thì rất khó để lật đổ Hoắc gia này.”
Tuy lời của Mục Thiệu nói không rõ ráng nhưng làm sao Tang Diên không hiểu được chứ, một tràn khí lạnh đột ngột toả ra khiến cái lão Mục gia sống hơn cả nửa đời người đổ mồ hôi lạnh.
“Tôi thách ông đụng đến Tang gia thử xem?”
Nguyên văn là Tang Diên thách lão ta thử đụng vào thì ngày đó là ngày tàn của Mục gia.
Mục Thiệu sống hơn nửa đời người làm sao không hiểu ý tứ như thế được chứ? Rất bất mãn mà phun ra.
“Nhưng nếu không thì muốn lật đổ Hoắc gia sừng sững cắm rễ rất khó khăn…”
Mục Thiệu chưa kịp nói xong thì bi Tang Diên lạnh lùng cắt ngang lấy.
“Nếu ông muốn cái thứ đồ chơi dạng nước kia bị cấm cửa thì thử xem? Tôi đây không rảnh nhiều lời với kẻ muốn chết.”
Lúc này Mục Thiệu mới nhận ra nghịch lân của Thiên Tử lại là Tang gia, ông suy nghĩ một chút vẫn không thể nghĩ ra thứ gì khiến Thiên Tử bảo vệ ra mặt đến thế được.
Thức thời là trang tuấn kiệt, Mục Thiệu không muốn nói gì thêm nữa.
“Được rồi, tôi đã hiểu lời ngài nói.”.