Sáng hôm sau.
Tập đoàn HT.
Ngày hôm trước Diệp Thu đã được ấn tuyển thông qua bộ nhân sự của tập đoàn cho nên hôm nay là ngày đầu tiên của cô ta đi làm ở đây.
Và không ngoài dự đoán ban đầu mà cô ta đã chọn là chức vụ thư ký của chủ tịch.
Không biết có phải do bằng cấp đạt chuẩn cao hay là phong phanh dạo này có tin đồn rằng Diệp Thu có mối quan hệ với sếp lớn của họ nên nhanh chóng pass qua hay không.
Diệp Thu không mặc những bộ quần áo mát mắt thế nữa mà mặc trang phục công sở khiến cho cô ta có chút không quen lắm.
Bình thường ăn mặc cực kỳ tuỳ tiện nhưng đến đây thì đứng đắn giùm, dù sao đây tập đoàn đẳng cấp quốc gia.
Bước chân nhanh chóng đên phòng chủ tịch thì bị Tiêu Ngọc ngăn cản lại bởi vì có chỉ thị không cho phép ai vào phòng của Hoắc Tổng khi chưa có sự cho phép khiến cho cô ả Diệp Thu này có chút bực bội nhưng không biểu hiện rõ ra ngoài.
Cô ta biết bước đầu tiếp cận phòng chủ tịch không xong liền đổi sang hướng khác, là giao lưu với các phòng ban lân cận đó.
Biểu hiện khác thường này đã thu vào tầm mắt của Tiêu Ngọc, anh không nói gì chỉ lẳng lặng quan sát cái người phụ nữ Diệp Thu này bỏ ra một mảnh đất hơn trăm triệu để đổi lấy cái ghế thư ký nhỏ nhoi này vào đây để có mục đích gì.
Tiềng cười đùa rôm rả trong phòng kế hoạch nhanh chóng thu hút chú ý của Hoắc Thiên vừa nhàn nhã tới làm việc.
Qua khe cửa thuỷ tinh bên ngoài nhìn vào, anh thấy mọi người quay quanh và trung tâm cô ả Diệp Thu đang cười nói không ngừng.
Hoắc Thiên dừng lại chợt nhíu mày ngài lại, thầm suy nghĩ.
Cô ta dễ dàng hoà nhập ở đây dù chỉ mới một ngày thôi sao?
Nhanh chóng bước chân vào phòng của mình, Hoắc Thiên mở máy tính của mình ra để xử lý cái bản kế hoạch mà Tang Noãn đã chỉnh sửa giúp anh trước đó, bây giờ chỉ cần điều chỉnh một chút nữa là được phê duyệt.
Đang dán chặt vào bản kế hoạch, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa thâm thuý bên ngoài khiên cho Hoắc Thiên có chút bực dọc mà nói.
“Vào đi.”
Cánh cửa kẽn kẹt nhanh chóng mở ra, Tiêu Ngọc ôm lấy một chồng tài liều dày cộm cùng với một chiếc máy tính bảng mang vào trong.
Anh nhanh chân hướng về bàn làm việc của Hoắc Thiên mà đặt chúng xuống bàn.
“Đây là những tài liệu liên quan đến khu đất mà Diệp Thu đã đứng tên.
Điều kỳ lạ manh mối hầu như rất trong sạch đến lạ thường, cứ như rằng mình đi điều tra đến đâu thì chứng cứ nó tự tìm tới vậy.”
Hoắc Thiên nghe vậy không khỏi nhíu mày, tay nhanh chóng lật giở những tờ tài liệu được ghi chép chi tiếp trong đó.
Tiêu Ngọc kéo chiếc ghế gần đó mà ngồi xuống, anh nhanh chóng mở một tệp dữ liệu ở máy tính bảng mà đưa cho Hoắc Thiên xem.
“Tôi nghĩ rằng mấy lão cáo già đó chuẩn bị muốn lật đổ chúng ta rồi.
Bọn chúng đang điên cuồng thao túng giá nên đất ở xung quanh đó.
Không chỉ bên mình bị ảnh hưởng, bên Tang Thị cũng ảnh hưởng không kém.”
“Bên đó có đối sách gì không?”
“Điều này thì anh yên tâm đi.
Mấy lão cáo già tưởng bản thân sống hơn nửa đời người thậm chí gần đất xa trời, thế nhưng lại bị Tang Noãn quay quay lòng mòng rối như tơ vò.
Có lẽ là không còn đủ sức để Tang Noãn chơi đùa nữa.”
“Vậy sao?”
Nghe vậy, ánh mắt của Hoắc Thiên loé lên vẻ cưng chiều mà cười muốn tít mắt hẳn đi.
Tiêu Ngọc thấy cảnh tượng này có chút sởn óc nhưng vẫn tiếp tục nói.
“Đã vậy anh có biết tập đoàn Hải Thị, đối thủ của ta có nguy cơ bị phá sản là như thế nào không?”
“Vợ tôi làm sao?”
“Bingo, không ngờ lại đoán đúng đấy.
Cái lão Hải Huy tưởng rằng Tang Noãn còn trẻ tuổi mà muốn chèn ép Tang Thị.
Ai mà ngờ được đá xanh xây Cống, hòn dưới chống hòn trên khiến cho Hải Thị tụt dốc không phanh ở thị trường chứng khoán.
Ha ha ha.
Tưởng bản thân là lão yêu ngàn năm nhưng lại gặp cao thủ cao tay hơn nữa.”
“Không chỉ như vậy, cô vợ nhỏ của anh lại khiến cho Mục Thị bị đứt hẳn mạch kinh tế ngầm.
Bây giờ bên đó đang loạn cào cào lên đó.”
Tiêu Ngọc khoái chí kể chiến công hiển hách của Tang Noãn khiến cho Hoắc Thiên chỉ biết lắc đầu cười trừ.
Tuy anh biết vợ mình có bản lĩnh nhưng không ngờ lại có năng lực nghịch thiên đến thế.
Đã vậy, Tiêu Ngọc dè dặt nói vơi Hoắc Thiên.
“Này, nếu như anh có phạm lỗi gì với Tang Noãn thì hãy thành khẩn nhận sai đi.
Nếu không thì anh cũng bị hành thảm hơn mấy cái lão già đó nữa đó.
Thân là anh em bấy lâu nay, chân thành khuyên nhủ anh đó.”
Hoắc Thiên nhướng mày nhìn Tiêu Ngọc như kẻ ngu không nói năng gì mà vùi mặt vào làm việc đang dở dang.
Tiêu Ngọc có chút câm nín, tuy rất bực bội nhưng vẫn không biểu hiện gì mà đi ra ngoài.
Trước khi đi, Tiêu Ngọc không quên quay đầu lại nhắc nhở.
“Anh không muốn tìm đường chết thì nên cẩn thận Diệp Thu.
Cô ta không tốt lành như mình thấy đâu, hồi nãy cô ta chòng chọc đừng ngoài cửa chờ anh tới đấy.
Giả sử ngày nào đó đẹp trời, Tang Noãn ngự giá thân chinh tới đây thấy cảnh này thì đừng bào tôi không nhắc nhở anh trước đấy nhá.”
Cánh cửa nhanh chóng đóng chặt lại, Hoắc Thiên nghe những lời nhắc nhở hồi nãy của Tiêu Ngọc có chút suy nghĩ tới.
Anh không sợ cái người phụ nữ Diệp Thu có ý đồ bất chính nhưng lại sợ Tang Noãn lại ghen tuông.
Phải biết rằng phụ nữ ghen tuông rất đáng sợ nhưng mà người phụ nữ thông minh như Tang Noãn thì có cảnh giới cao hơn vạn phần.
Hầy… thật rối rắm quá đi.
Nếu như không vào hang thì làm sao có thể bắt được cọp con chứ?
Những thu thập gần đây đều có mối liên hệ liên quan đến lực lượng cơ sở ngầm, đã vậy có móc nối với Mục gia.
Thị trường giá cả nền đất náo loạn vừa rồi đều do một tay Mục gia khuấy đảo lên khiến cho HT tổn thất nguồn tài chính nghiêm trọng, nếu không có Tang Thị đổ vào một nguồn ngân sách dự phòng thì HT điêu đứng mất.
Chưa kể đến việc Tang Noãn chặt nguồn kinh tế dơ bẩn của bọn chúng khiến cho cô ấy có thể gặp nguy hiểm.
Nhưng mà lúc này điều động người tới bảo vệ cô ấy thì chả khác gì bứt dây động rừng cả.
Ánh mắt của Hoắc Thiên loé loé lên những tia sát khí đáng sợ nhìn vào máy tính bảng.
Đã đến lúc Mục gia nên sụp đổ rồi..