Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ


Một lúc sau.
Cánh cửa nặng nề lại vang lên tiếng kẽo kẹt, Hoắc Thiên ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Thu mang một cốc cà phê vào.

Anh không khỏi hừ lạnh khi cô ta ưỡn người xuống đặt ly cà phê lên bàn mình.
“Ai cho cô tự ý vào phòng chưa có sự cho phép của tôi hả? Mau ra ngoài.”
Diệp Thu giả vờ giả điếc làm ngơ, đôi môi đỏ chót vẫn nhếch lên tạo một nụ cười quyến rũ nhìn đến chói mắt.

Cô ta giả lả cười nói với Hoắc Thiên, vừa vặn thay kéo kéo vạt áo của mình khiến cho cúc áo bật tung ra làm lộ ra hai quả trắng nõn to lớn khiến cho mọi người đàn ông mê muội muốn chạm vào.

Nhưng mà Diệp Thu quá đánh giá cao sức hút của bản thân mình quá, Hoắc Thiên nhướng mày không kiêng nhẫn tiếp tục ra lệnh cho cô ta ra ngoài.
“Mau cút ra.

Đừng trách khiến tôi nổi điên mà kêu người đá cô ra.”
Biết rằng Hoắc Thiên đang rất bực bội nên Diệp Thu nhanh chóng bước ra.

Trước khi đi, cô ta không quên ưỡn người quay lại mà nói.
“Em biết Hoắc Tổng rất thích loại cà phê này nên mua đó nha.

Anh không uống nó thì em buồn lắm đấy.”
Nhìn thấy người phụ nữ phiền phức đã đi ra ngoài, Hoắc Thiên nhàn nhạt cầm cái ly cà phê như cầm phải rác thải, ghét bỏ ném vào thùng rác.


Mùi cà phê nhanh chóng lan toả trong không khí khiến cho Hoắc Thiên khá bực bội mà đã gọi nội bộ xuống phòng quản lý vệ sinh của tập đoàn.
“Kêu một nhân viên đổ rác cho tôi.”
Chưa đầy vài phút, nhân viên nhanh chóng xuất hiện và xử lý túi rác này đi.

Khi đi không quên xịt tinh dầu lê để thanh tẩy mùi cà phê còn sót lại trong đó.

Cảm thấy căn phòng hợp ý mình, Hoắc Thiên lại ngồi vào phòng làm việc mà dán mắt vào máy tính.
Diệp Thu chú ý xung quanh không có ai liền lén lút vào phòng vệ sinh.

Cô ta nhanh chóng tháo chiếc khuyên tai đặc chế thành một bộ đàm nhỏ, tay vặn vài nút tìm tần số.

Một tiếng xẹt rè rè vang lên, Diệp Thu đè nén thanh giọng của mình.
“Tôi đã cài thiết bị nghe lén vào phòng của Hoắc Thiên.

Các người chuẩn bị đi.”
Không ngờ rằng thiết bị càng trở nên hiện đại tiên tiến đến vậy, thiết bị nghe lén mà cô ta nói đến là một lớp bột được khe chắn khéo léo ở tay cầm.

Chỉ cần Hoắc Thiên cầm lấy nó thì thiết bị này sẽ xâm nhập vào cơ thể của anh, giúp bọn chúng biết được những thứ chúng muốn.

Món đồ chơi này là sản phẩm mới nhất của Mục gia, dù chỉ được lưu truyền nội bộ nhưng vẫn có những nhà giàu có, quan chức cấp cao cần đến “thứ đồ chơi” này thì chỉ cần đưa ra một cái giá ổn thoả là được.
Điều khiến bọn chúng không ngờ đến là Hoắc Thiên mắc bệnh sạch sẽ, khi nãy anh vứt chiếc ly khi đó anh cầm thêm chiếc khăn nữa nên việc tế bào da và thiết bị nghe lén đã bị nhúng nước nóng lập tức đi.

Đúng đen thôi đỏ vẫn thế mà.

Ai mà ngờ được chuyện này lại có thể xảy ra chứ?
Diệp Thu nhanh chóng chỉnh trang lại trang phục của mình, cô ta lấy trong túi sách một thỏi son màu hồng mận quét lên một đường thật mạnh trên đôi môi dày của mình.

Nhìn trông phát kinh người đi được.

Phải biết rằng cái màu son này cực kỳ kén người dùng đã vậy còn dùng hẳn màu hồng đậm này, làm lệch hẳn bộ mặt được trang điểm từ trước đó.
Khá hài lòng với bản thân hiện tại, cô ta nhanh chóng trở lại phòng thư ký trước khi mọi người phát hiện.

Ánh mắt rắn rết tràn lên một hàn lệ khí khi đưa mắt nhìn thẳng vào phòng chủ tịch.

Đôi môi hồng đậm khẽ cong lên như một đường parabol vậy.

Cũng nên tính toán mọi thứ rồi, Hoắc Tổng cao cao tại thượng à.
Khi Diệp Thu trở lại thì thấy trong phòng thư ký đột nhiên xuất hiện một cô gái ăn mặc cực kỳ đơn thuần ngồi trong phòng làm việc của mình.

Cô ta thắc mắc định hỏi thì cánh cửa đột nhiên lại mở ra.

Diệp Thu nhìn thấy đối phương là Tiêu Ngọc, dứt khoát bày tỏ nghi vấn của bản thân mình.
“Cô gái này là ai vậy?”
Tiêu Ngọc đưa mắt đánh giá một vòng về diện mạo lố lăng của Diệp Phù lúc này, trong lòng ghê tởm cố gắng nhẫn nhịn cơn buồn nôn trong miệng mà trả lời.
“Đây là Thư Hàm, cô ấy là thực tập sinh mới tới của tập đoàn.

Chức vụ cũng ngang bằng cô thôi.”
Cô gái có tên Thư Hàm kia nghe thấy Tiêu Ngọc giới thiệu tên mình liền bẽn lẽn rụt rè chạy đến chào hỏi Diệp Thu một tiếng.
“Chào…chào chị… Diệp…, em là Thư..

Thư Hàm.Hàm trong cô khổ hàm tân, ý muốn nên người có ý chiến kiên nhẫn ạ.”
Nghe lời giới thiệu thực tập sinh mới tới này khiến cho Tiêu Ngọc có chút phì cười khiến cho cô nhóc này rụt rè mà cúi gằm mặt xuống đất.

Diệp Thu có vẻ ngờ vực trước đó nhưng sau khi thấy vẻ mặt ngốc nghếch muốn bấm ra nước của Thư Hàm thì hoàn toàn loại bỏ nghi ngờ ban đầu.

Cái loại con nít ranh còn hôi miệng sữa thế kia thì đâu phải là người do Hoắc Thiên sai tới đê giám sát cô ta đâu.

Khuôn mặt non nớt chưa trải sự đời thế kia thì làm sao có thể bảo toàn bản thân mình huống gì đi giám sát Diệp Thu cô ta chứ.
Nhanh chóng sắp xếp vị trí, Tiêu Ngọc cũng có chuyện cần làm nên đã đi ra ngoài trước.

Cả căn phòng thư ký chìm vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.


Thư Hàm thấy Diệp Thu không quan tâm đến sự tồn tại của mình khiến cho cô có chút sợ hãi mà bước tới bắt chuyện.
“Chị…chị Diệp, chị có cần em làm gì không ạ?”
Nghe vậy Diệp Thu chỉ lắc đầu từ chối, hai con mắt tỏ vẻ châm chú dán vào màn hình.

Nếu trước đây thì cô ta sẽ thoả sức sai bảo đám người dưới quyền của mình nhưng lúc này không phải là lúc tuỳ hứng như thế.

Nếu không mọi công sức của cô ta dường đổ sông đổ biển hết thôi.
Biết Diệp Thu từ chối mình, Thư Hàm có chút ỉu xìu mà ngồi xuống bàn làm việc của mình cách đó không xa lắm.

Ngốc nghếch vỗ vỗ khuôn mặt bấm ra nước của mình để lấy lại tinh thần, Thư Hàm khẽ vươn vai bắt đầu xử lý số liệu mà nộp cho Tiêu Ngọc cần vào khoảng buổi chiều nay.
Tuy đã loại bỏ nghi vấn đối với Thư Hàm nhưng mà bản thân của Diệp Thu cũng rất cẩn thận mà lén lút lấy ra một USB nhằm sao chép mọi việc dù chỉ là lặt vặt của tập đoàn.

Dáng ngồi nghiêm chỉnh như không có chuyện gì nhưng mà trong tay đang bịn rịn mồ hôi chú ý xung quanh bởi vì chỉ cần Thư Hàm bất ngờ đứng dậy thì cũng sẽ thấy hành động lén lút của cô ta.
Khi mà dữ liệu nhanh chóng được sao lưu vào máy tính, một thông báo thành công hiển thị trên máy tính.

Diệp Thu đưa chuột nhấn vào chữ xác nhận hiện trên màn hình.

Đưa mắt lên thì nhìn thấy Thư Hàm vẫn gõ lọc cọc bảng số liệu khiến cho Diệp Thu cô ta thở phào nhẹ nhõm hẳn đi.
Đúng là làm chuyện xấu không hề dễ dàng gì mà, luôn sợ bị bắt gặp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận