Tang Noãn nhanh chóng cùng với Lục Tần bước vào đại sảnh của khách sạn Hoàng Thiên.
Tuy việc cô đến dự trễ nhưng vẫn không ảnh hưởng đến bữa tiệc đang diễn ra.
Đang đi dạo lòng vòng không hiểu sao Tang Noãn vô tình gặp phải Tiêu Ngọc đang trao đổi cùng với các đối tác mà không thấy bóng dáng của Hoắc Thiên đâu.
Cô thấy liền bước tới hỏi thì nghe rằng Hoắc Thiên có chút đau đầu nên được đưa lên phòng nghỉ ngơi.
Anh trợ lý Tiêu Ngọc này cực kỳ tận tình mà xin đi trước liền dẫn Tang Noãn đi lên lầu để gặp Hoắc Thiên.
Khi cả hai đứng trước cửa phòng mà Hoắc Thiên đã nghỉ ngơi, Tiêu Ngọc nhanh chóng mở cửa phòng ra thì thấy một cảnh tượng cực kỳ kinh hoàng trong đó.
Diệp Thu ăn mặc nửa hở nửa kín nằm úp mặt xuống giường đưa lưng về phía của Hoắc Thiên trong khi anh quần áo xộc xệch không kém mà kéo lấy cà vạt của mình ra rồi định cột lấy hai tay của Diệp Thu ra sau.
Tiêu Ngọc thấy cảnh liền doạ chết người vội vàng ngăn cản cho Tang Noãn không thấy cảnh tượng cay mắt này trước mặt mình nhưng mà đã chậm một bước, Tang Noãn đã bước chân thẳng vào bên trong nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong lòng ngun ngút một trận phẫn nộ lên mà hét rống khiến cho Hoắc Thiên có chút thanh tỉnh lại.
“Hoắc Thiên, anh đang làm cái quái gì thế hả?”
Động tác của Hoắc Thiên liền khựng lại, hai mắt choáng váng ngẩng đầu nhìn lên Tang Noãn đang mờ mờ ảo xuất hiện trước mặt của mình.
Anh vội vàng buông cô ả Diệp Thu kia ra ai mà ngờ ả ta liền quay người mà kéo lấy Hoắc Thiên, nũng nịu khiến người ta không khỏi ghê người.
“Thiên, cô ta là gì của anh hả? Không phải lúc nãy anh chỉ nói anh yêu mình em thôi sao? Cái tiện nhân này con ả hồ ly nào mà chạy thẳng vào đây chứ?”
Hoắc Thiên cực kỳ bực tức mà gạt thẳng tay Diệp Thu ra khỏi người mình, anh vội vàng đi tới giải thích cho Tang Noãn hiểu thì một bạt tai đầy hữu lực đã rơi xuống gương mặt của Hoắc Thiên khiến cho Lục Tần cùng với Tiêu Ngọc không khỏi hả hốc.
Bốp.
Tiếng tát vang lên thâm thuý khiến cho Hoắc Thiên không khỏi ngay người ra đó, anh không quan tâm cơn đau xót trên mặt mình mà nhanh chân chạy tới ôm lấy Tang Noãn hai mắt đỏ ửng quay người rời đi.
“A Noãn, em nghe anh giải thích.
Giữa anh và cô ta không có như em nghĩ đâu.”
Tang Noãn hít một hơi sâu, gay gắt giãy giụa tránh thoát bàn tay đầy hữu lực của Hoắc Thiên nhưng không thành công.
Cô mặc cho anh ôm lấy mình nhưng mà câu nói sau vùa buông ra khiến cho Hoắc Thiên không khỏi phát cuồng lên.
“Đợi anh và cô ta cùng nhau lên giường thì mới như tôi nghĩ đúng không? Hay là anh và cô ta làm tình xong xuôi mọi thứ thì mới như tôi đây nghĩ đúng không?”
“Không, không phải thế.
Anh nghe anh giải thích đi mà.”
“Buông tay ra.”
“Không.”
“Tôi nói một lần nữa, anh có buông ra không?”
Đáp lại lời của Tang Noãn là vòng tay ôm gấp gáp không cho cô thoát ra ngoài.
Hoắc Thiên tưởng chừng có thể chế trụ cô mà giải thích mọi chuyện thì đột nhiên có một cơn nhói đau truyền từ phần bụng trái khiến cho đau buốt mà thả cô ra.
Động tác cô quá nhanh nhưng không có nghĩa Hoắc Thiên không nhạy bén phát hiện được, mà bản thân anh không muốn gây tổn thương cho Tang Noãn.
Thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Thiên, Tang Noãn nâng mắt quét một vòng xung quanh.
Đột nhiên ánh mắt của Tang Noãn loé lên tia lệ khí, cô chỉ thẳng vào mặt của Hoắc Thiên và nói ra những lời lẽ lạnh lùng.
“ Tôi nghĩ giữa chúng ta không nên tiếp tục mối hôn nhân này nữa.
Điều tệ hại nhất của tôi là đồng ý tái hôn với tên đàn ông khốn nạn như anh.
Tôi ngu thật mà.”
Nói xong, Tang Noãn liền bước tới thẳng chỗ Diệp Thu váy áo lôi thôi đang nằm ở đó.
Cô đưa gót chân nâng cao cằm của Diệp Thu, phun những lời lẽ cay nghiệt nhất.
“Ha, tôi không ngờ lại thua kém với loại người chuyên dùng dao kéo này.
Lại thua cái loại secondhand này, ha ha từ trước đến nay tôi chưa từng thấy bản thân mình nhục nhã đến thế.”
Tang Noãn vừa cười từng tràn man rợn réo rắt, thê lương từng tiếng khiến cho Hoắc Thiên lòng nhói đau.
Cô loạng choạng bước đi ra ngoài, suýt ngã xuống thì Hoắc Thiên nhanh chóng đưa tay tới đỡ lấy nhưng lại bị Tang Noãn đẩy ngã mà mắng chửi.
“Tránh xa tôi ra, đồ rác rưởi.
Tôi không muốn chung đụng bất cứ thứ gì với tên ghê tởm như anh.”
Nhìn bóng dáng thất thần của Tang Noãn đang khuất dần đằng sau cánh cửa khiên cho Hoắc Thiên không khỏi quặn thắt từng cơn dữ dội đi.
Anh không quan tâm hình tượng lúc này đuổi theo thì cánh cửa thang máy nhanh chóng đóng lại khiến cho Hoắc Thiên khong có cơ hội nào cả.
Diệp Thu lười biếng nhìn Hoắc Thiên và Tiêu Ngọc đã rời đi nhưng lại phát hiện một ánh mắt băng lãnh lạnh thấu xương đang nhìn lấy cô ta.
Lục Tần làm sao không thấy rõ trò mèo mà cô ta đã bày ra chứ nhưng mà anh không muốn vạch trần ra thôi.
Lục Tần nhanh chóng bước tới của Diệp Thu, đôi mắt âm u tràn đầy lệ khí bên trong cao cao tại thượng nhìn xuống con kiến hôi dưới chân mình.
“Tôi nghĩ cô khoan tự đắc mà chuẩn bị liệu thân mình đi.
Tôi nghĩ cô đã ngu ngốc mà phạm sai lầm rồi.”
Diệp Thu nghe vậy không quan tâm lời nói của Lục Tần, trong suy nghĩ của cô ta rằng anh đang hù doạ mình mà không khỏi chậc lưỡi.
“Chậc, thì sao chứ? Tôi đây hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ bên trên giao xuống mà?”
Lục Tần cười khinh cái bộ dạng tự đắc của cái người phụ nữ tóc dài não ngắn này.
Anh không nó lời nào liền thong dong bước chân ra ngoài cửa, không quên đưa tay đóng sập cửa lại.
Diệp Thu nhanh chóng sửa sang lại quần áo rồi bước ra ngoài trả lại sự yên tĩnh vốn có của căn phòng hồi nãy.
…
Lúc này.
Choang.
Tiếng ly vỡ đập mạnh xuống nền đất, Tang Diên thông qua máy quay giám sát mà không khỏi tức giận hẳn đi.
“Chết tiệt, mau giết chết ả ta cho tôi.”
Vị thủ hạ đằng sau không khỏi thầm than, âm thầm lau mồ hôi hột đang ròng ròng chảy xuống.
Vị thủ hạ này đưa tay dâng lên một tờ giấy gì đó cho Tang Diên, nhẹ giọng.
“Xin ngài đừng vội nóng giận, để ả ta thực hiện xong nhiệm vụ thì chúng ta giải quyết cũng không muộn.”
Ánh mắt của Tang Diên lạnh lùng, loé loé lên một tràn lệ khí không dễ dàng phát hiện cho lắm.
Nhưng lời thủ hạ nói cũng rất có lý nên Tang Diên tiếp tục tức giận mà bắt đầu âm thầm ghi nhớ chuyện ngu xuẩn ngày hôm nay của ả ta.
Mọi chuyện xong thì tôi đây sẽ tự tay giết chết cô..