Một trạng thái khác bên tập đoàn HT.
Không khí ảm đạm bao trùm lên cả tập đoàn này, lúc nào nhân viên bọn họ đều trong trạng thái nơm nớp lo sợ lấy.
Không chỉ bên Tang Thị như tiêm máu gà mà hăng lao về phía trước mà còn HT cũng vậy.
Cả hai bên đấu đá không nhường nhau trên thương trường khiến cho cả giới kinh tế không khỏi náo động gà bay chó chạy một phen.
Nhìn những thành tích kỷ lục được xác lập gần đây của hai tập đoàn thì biết độ điên cuồng cả hai bên đều không hề thu kém gì đến nhau cả rồi.
Nhân viên lúc nào cũng trong trạng thái bơ phờ, mệt mỏi muốn chết đi mất.
Nếu như không phải đãi ngộ, chính sách lương bổng hậu hĩnh thì bọn họ không muốn vào cái chảo dầu sôi ùng ục này đâu.
Và trong lòng của mọi nhân viên từ trên xuống dưới đều cùng chung suy nghĩ lý do duy nhất là do vị phu nhân kia nên mới khiến chủ tịch của bọn họ doạ người như vậy.
Tuy trước đây đã được tồn tại là NPC chính đáng sợ như vậy, sau chuyện lần này lại nâng cấp bậc lên càng đáng sợ hơn vạn phần hơn.
Giống như lão quái boss ngàn năm đi đồ sát tân thủ thôn vậy
Dù mệt như chó, thở hổn hển như gà nhưng mà báo cáo doanh thu cũng đền đáp được công sức của bọn họ đã bỏ ra nên lương bổng cũng nhỉnh lên hẳn một chút đi.
Điều này đã tiêm một mũi thuốc an thần cho bọn làm công ăn lương có đủ sức để bám víu lấy công ty.
Để họ hiểu rằng quyền lợi đãi ngộ của bọn họ sẽ gắn liền với sự phát triển công ty vậy.
Nguyên văn ý tưởng hết sức nhân đạo này là do Tang Noãn truyền bá, còn lại là do Hoắc Thiên thấy hay nên học lõm lấy mà phát triển ở tập đoàn mình.
Tại một phòng tầng cao, phòng chủ tịch.
Hoắc Thiên mệt mỏi day day ân đường, khoé mắt dạo này làm việc với máy tính quá nhiều nên có chút rát mắt.
Anh vươn tay lấy một lọ thuốc nhỏ mắt mắt mà nhỏ vào, cơn mát lạnh nhanh chóng xoa dịu phần rát mắt đi.
Hoắc Thiên tựa lưng mình sau ghế mà nắm mắt dưỡng thần đi.
Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa khiến cho Hoắc Thiên có chút bực bội mà mở mắt ra.
Nhưng sau đó liền nhắm lại, giọng nói có chút hằn học vang lên.
“Vào đi.”
Tiêu Ngọc đổ mồ hôi lạnh tiếng vào phòng chủ tịch, anh không dám đóng cửa lại vì để dễ dàng tránh thoát cơn thịnh nộ sắp diễn ra.
Tiêu Ngọc gom góp hết dũng khí gần ba mươi năm của mình, bởi lẽ chưa bao giờ thấy bản thân mình lại dũng cảm đến thế mà tiến lại gần bàn làm việc của Hoắc Thiên.
Anh nhanh chóng đặt một phong bì được niêm phong kĩ càng, giọng có chút nghèn nghẹn ho khàn một tiếng do khí thế áp bức của Hoắc Thiên đã tạo ra.
“Khụ khụ khụ.
Hồi nãy trợ lý của vợ anh mang đến một tập tài liệu dặn dò là anh nhanh chóng kí vào để cô ấy hoàn tất thủ tục.
Còn không quên dặn dò rằng phải đọc kỹ càng vào.”
Hoắc Thiên có chút khó hiểu mà bóc lấy một mép phong bì, thấy hành động đó của Hoắc Thiên thì Tiêu Ngọc nhanh chóng giãn cách an toàn nếu không bé ngoan nằm không cũng trúng phải đạn.
Quả nhiên khi mà Hoắc Thiên vừa kéo một tờ giấy ra thì một dòng chữ quen thuộc “Đơn Xin Ly Hôn” đập thẳng vào mắt.
Điều này khiến cho Hoắc Thiên âm trầm đi, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng bị giảm sâu đỉnh điểm.
Tiêu Ngọc len lén nhìn xem thì thấy đó là đơn xin ly hôn khiến cho da đầu của anh không khỏi đau điếng hẳn đi.
Má nó lại là tờ giấy báo tử này.
Tuy mặt của Hoắc Thiên đã âm trầm đến cực điểm nhưng anh vẫn theo lời của Tang Noãn mà đọc kĩ nội dung bên trong.
Nếu như trước đây thì anh không quan tâm cái quái quỷ gì liền xé nát thành vụn nhỏ nhưng do có lời dặn dò của Tang Noãn nên anh có chút để tâm mà đọc hết nó.
Tiêu Ngọc nào biết đến lý do mà Tang Noãn kêu Hoắc Thiên đọc ký đơn ly hôn chứ, anh chỉ đơn thuần cho rằng Tang Noãn muốn triệt để cắt đứt với Hoắc Thiên mới bày binh bố trận đến thế.
Quả nhiên sau khi đọc xong, Hoắc Thiên mặt đen như than lại tiếp tục đen hơn nữa.
Một tiếng cút vang khiến cho Tiêu Ngọc như được ban ân xá mà chạy giặc nhanh chóng, anh ân cần không quên đóng cửa lại.
Khi cánh cửa vừa khép chặt lại bên trong căn phòng loáng thoáng tiếng đổ vỡ, Tiêu Ngọc thở phào nhẹ nhõm sờ lấy cái đầu mình.
May quá cái đầu này vẫn còn.
Diệp Thu âm thầm quan sát mọi chuyện, sau chuyện đó thì cô ta đã cố gắng thu liễm đi sự tồn tại của mình để chớp lấy thời cơ chín muồi.
Không biết do vô tình hay cố ý mà cả Hoắc Thiên lẫn Tiêu Ngọc quên đi sự hiện diện của Diệp Thu ngày hôm đó.
Có điều Diệp Thu như một con cá chạch mà trơn tuồn tuột ra mọi ngách khiến cho Hoắc Thiên có thành kiến nhưng không thể nào túm lấy đầu của cô ta được.
Lúc này cô ta chỉ có thể án binh bất động, tuy Hoắc Thiên lơ là cảnh giác nhưng biết đâu chừng là một cái bẫy được thiết lập sẵn thì sao?
Ánh mắt giảo hoạt loe loé lên khi nghe thoang thoáng tiếng đổ vỡ vang ra cùng với những lời điên cuồng của Hoắc Thiên bên trong khiến cho cô ta rất đắc ý.
Ha ha món nợ của ả ta sắp thanh toán triệt để rồi..