Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ


Tô Nhạc chạy đôn chạy đáo tìm bằng chứng thì Tiêu Húc tuy rảnh rỗi lười thây ra đó, xót cho cô không quản nhọc mệt mỏi mà tẩy trắng cho mình.

Anh liền điện thoại nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Thiên, dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh nhờ sự giúp đỡ của người khác.

Do Tô Nhạc là quản lý nhưng người khác thì Tiêu Húc cũng lười quan tâm cho lắm.

Cùng lắm không làm nghệ sĩ thôi, đâu phải lão tử đây thiếu tiền chứ.
“Tự mình nói với Tiêu Ngọc đi.

Tôi không rảnh.”
Nhận được câu trả lời nhàn nhạt của Hoắc Thiên, Tiêu Húc không tức giân gì liền tung tăng gọi điện đến cho em trai của mình.
Nhờ vậy mà Tiêu Húc biết được chuyện Hoắc Thiên và Tang Noãn gay gổ ầm ỹ dạo gần đây từ miệng của Tiêu Ngọc.

Bản thân tuy biết rằng Hoắc Thiên không phải là người tốt gì nhưng được cái không phải đói bụng mà ăn quàng ra đó.

Bàn về nguyên tắc thì Hoắc Thiên đã thứ hai thì không ai dám dành chủ nhật cả.


Tuy rằng nhìn qua ảnh thấy dáng vóc cái người tình bé nhỏ mà Tiêu Ngọc kể cho mình qua điện thoại, Tiêu Húc nghe vậy chỉ có cười khẩy mà nói.
“Trừ khi cậu ta bị não hỏng, mắt mù và khiếm khuyết tất các giác quan thì mới vớ phải cái thứ đồ giả đó.

Nghĩ sao mặt mày bị đụng dao kéo thế kia mà đòi so với hạt ngọc hàng real Tang Noãn à? Quả là hạt cát đòi so sánh với đại dương, máng mương đòi tương đương với thuỷ điện chắc?”
Nghe lời bình phẩm cay nghiệt của Tiêu Húc, Tiêu Ngọc chỉ biết méo xếch cả hàm miệng.

Tuy lời anh mình không được tốt đẹp cho lắm nhưng sự thật đúng như vậy.

Mà có điều ông anh này hình như mới ăn phải thuốc súng đa dụng thì mới nã đạn liên hoàn đến như vậy.
Quả thật vậy, trước khi gọi điện nhờ vả Hoắc Thiên và Tiêu Ngọc thì Tiêu Húc bị dần cho một trận.

Chuyện là anh quá nhàm chán nên muốn chuồn ra ngoài kiếm chút đồ gì đó để ăn thì liền bị đám chó săn tập kích ngoài cửa.

Nếu không phải do gặp Tô Nhạc thì có lẽ Tiêu Húc lại tiếp tục lên trang nhất nữa rồi.

Với tiêu đề bài báo cũng chẳng mấy hay ho cho lắm.
Nghe tiếng sột soạt bên đầu dây, Tiêu Húc ngồi vắt vẻo hai chân lên bàn tiếp tục nói chuyện với em trai mình.

Không chỉ có phụ nữ mới có thể nấu cháo điện thoại nhưng khi đàn ông có chuyện thì không kém cạnh như thế.
“À Ngọc, dạo này mấy lão chê mình sống quá lâu nên trêu chọc đại ma vương đó nữa sao? Anh vừa lướt tin tức kinh tế thì thấy mấy con cáo già đó không phá sản thì cũng vất vưởng.”
Tiêu Ngọc nghe vậy liền tìm kiếm tai nghe gắn vào, tuy trong phòng làm việc chẳng có mấy ai nhưng phòng tai vách mạch dừng.

Dù sao nói chuyện này cũng có phần nhạy cảm cho lắm.
“Có lẽ anh nên cập nhật lại tin tức kinh tế một lần lại đi.

Anh lạc hậu quá rồi đó.”
Nghe giọng điệu chế giễu chê bai của em trai mình, nếu như trước kia thì đại ảnh đế sẽ nổi đoá nhưng mà bây giờ quá quen nên rất ngạc nhiên khi nghe điều này.
“Nói tiếng người dùm đi.

Chó sủa rông không bắt được tín hiệu tần số.”
Tiêu Ngọc khẽ thầm chậc chậc bên đầu dây bên kia, thi thoảng vang lên vài tiếng lách cách gõ bàn phím.

“Chuyện dạo gần đây do vợ lão Hoắc làm ra đó.

Tuy không ngờ cho lắm nhưng năng lực như thế cực kỳ đáng nể đấy.”
“Tang Noãn sao?”
“Đúng vậy.

Một mình có thể chỉnh mấy lão cáo già sống trên thương trường gần như cả nữa đời người, không chỉ vậy vừa rồi còn chặt đứt hẳn nguồn kinh tế ngầm của Mục gia nữa chứ.

Hiện tại đại danh ma nữ đã truyền khắp cả giới kinh tế này rồi.”
Tiêu Húc nghe vậy liền ngoáy ngoáy lỗ tai mình.

Không ngờ cô em non nớt thế kia lại có năng lực thiên phú đến thế.

Đến người đàn ông như anh cũng phải sợ trước cô gái nhỏ này.
“Quả này Hoắc Thúi thảm rồi, chọc ai không chọc lại đi chọc đại ma nữ này rồi.

Nếu thật sự Tang Noãn muốn gây rối thì pha này thảm rồi.”
Tiêu Ngọc bên đầu dây nghe vậy chỉ đáp lại lời của Tiêu Húc một tiếng thở dài sườn sượt.

Hầy, không biết khi nào hai người kia đánh nhau mới xong nữa nếu không thi Tiêu Ngọc anh đây giảm thọ do truỵ tim quá.

Lúc này, tập đoàn Tang Thị.
Tang Noãn đăng nhập một tài khoản mật khác của bản thân mình không cho ai biết đến.


Cô bây giờ liền tỏ ra cảnh giác với bất kỳ ai vì cô không còn niềm tin gì đối với họ cả.

Chẳng qua việc cô để cho bọn họ giám sát mình là không bứt dây động rừng thôi.

Tang Noãn âm thầm bồi dưỡng một lực lượng cho bản thân mình, nuôi binh ba năm lại dụng một giờ mà.
Cô không tin tưởng người trung gian cho lắm nên liền tự tìm cách liên lạc đến những thủ hạ thân tín của mình để thâm nhập tin tức ở thế giới ngầm dạo gần đây và bắt đầu chuẩn bị trang bị để đánh tiến công thế lực đang gây bạo loạn dạo gần đây.
Theo nguồn tin mật thì Mục gia có móc nối với thế lực ngầm, nhờ việc Thiên Tử giúp đỡ nên Mục gia mới có thể kinh doanh hàng trắng dạng nước này.

Tang Noãn âm thầm nhận định rằng nếu phá được cái thứ đồ chơi này thì Mục gia hoàn toàn sụp đổ trên cái thành phố A này.
Thật khó khăn khi mà một lúc Tang Noãn làm hai việc khi mà vừa phòng bị thù trong giặc ngoài lại còn tìm kiếm bằng chứng phạm tội của Mục gia khiến cho thần kinh của mình dạo này cực kỳ mệt mỏi đi.
Nằm tựa mình trên ghế, hai tay đều đặn xoa nắn phần cổ đã cứng ngắc của mình.

Ánh mắt sắc lạnh nhìn vào máy tính vừa mới nhận được tin tức.

Nhanh chóng vang lên tiếng lách cách gõ bàn phím, nhấn một tiếng cạch trên nút Enter với dòng tin nhắn là: Hành động đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận