Nhật Ký Thượng Vị Của Nữ Phụ


Tô Nhạc ra ngoài cửa thì thấy đối phương được che đậy kĩ càng khiến cho cô suýt không nhận ra đối phương là Tang Noãn.

Nhìn có vẻ Tang Noãn cực kỳ thận trọng nhìn ngó xung quanh, Tô Nhạc nhanh chóng mở cửa ra rồi kéo tay Tang Noãn vào nhà.

Đằng sau tay lưu loát đóng cửa lại.
Tang Noãn kéo đồ nguỵ trang mình xuống, tiện tay mở tủ đựng dép lấy một đôi rồi nhanh chóng xỏ rồi đi vào nhà.

Đang ổn định được tâm lý lúc này thì thấy bản mặt của Tiêu Húc đột nhiên trườn ra khiến cho cô không khỏi khiếp vía mà nhảy vào ôm Tô Nhạc đang đứng đằng sau mình.
“Á, cái quái gì thế này?”
Tiêu Húc đen mặt nhìn thấy màn chào hỏi của Tang Noãn, anh bực bội thu dọn đồ đạc mình trên bàn rồi ngồi lại nghiêm chỉnh.

Tiện tay như chủ nhà mà rót cho Tang Noãn đang thở hồng hộc một ly nước.
“Là tôi, Tiêu Húc.

Cô làm điều gì xấu xa hay sao mà gặp tôi lại sợ khiếp vía như vậy chứ? Hay là do lâu nay chưa gặp nên cô choáng ngợp vẻ đẹp trai ngời ngời của tôi phải không?”
Tang Noãn nghe vậy liền biểu môi lại, không quên đánh một ánh đồng tình dành cho kẻ thần kinh mới trốn trại nhìn vào bộ dạng của Tiêu Húc.
“Chậc, chậc.

Anh có bệnh hơi nặng rồi đấy.

Cần trị nha.

Cần trị nha.

Cần trị nha.

Điều quan trọng cần nói ba lần.

Tuy bản mặt anh nhìn có chút đẹp đấy nhưng cực kỳ đểu giả, chỉ có người nào mắt có vẫn đề về khiếu thẩm mỹ mới xui xẻo vớ phải cái dạng người như anh đấy nhá.”
Tang Noãn nào ngờ rằng cái người mà cô đang mắng chửi trong tương lai sau này lại là bạn thân của mình mới khốn.

Khi nhớ lại thì bị Tô Nhạc hành cho một trận nhừ tử ra đó.
Tiêu Húc định làm mình làm mẩy giễu cợt lại Tang Noãn thì đột nhiên phát hiện một ánh mắt đáng sợ đang nhìn về phía mình, ngầm cảnh cáo.

Đại ảnh đế khóc ròng không ra nước mắt.

Thế quái nào không thể trị được Hoắc Thiên, đến giờ cô vợ tên đại ma vương lại không thể bầm dập khi có A Nhạc bảo kê chứ? Phận trai mười hai bến nước thật mà, hu hu.
Tang Noãn lười quan tâm đến tâm trạng đang không ngừng sụp đổ của Tiêu Húc mà hoàn toàn bỏ qua luôn.

Cô móc trong túi ra một chiếc USB được nguỵ trang bằng một chiếc kẹp tăm hình hoa đưa cho Tô Nhạc.

Khi Tô Nhạc cầm lấy có chút khó hiểu nhìn thì Tang Noãn lại lên tiếng.
“Đây là bằng chứng cuộc hội thoại cái cô diễn viên tuyến 18 kia giao dịch với người khác mà vô tình mình có được khi đi công tác.”
Bạn học Tiêu Húc đang chìm trong “dô dọng” nghe thấy liền quay lại, ánh mắt lấp lánh như muốn tan chảy người khác.

Nhưng mà anh đã quên rằng đây là hai cục băng vĩnh cửu, muốn tan thì không đến lượt của mình đâu.
“Ôi tôi yêu cô quá, Tang Noãn.

Tôi không ngờ cái đại ma vương kia lại có cô vợ tràn đầy tính người như vậy.”
Tang Noãn nghe Tiêu Húc khen mình như chửi vậy, cô nghiến răng kèn kẹt gầm gừ về phía Tiêu Húc.
“Thế trước tới nay tôi không có tính người hả?”
“Ha ha đâu có đâu.

Cô cực kỳ tốt tính luôn.”
Tang Noãn dè bỉu với bộ mặt lật nhanh hơn lật bánh tráng của Tiêu Húc.

Tuy nhiên câu nói đằng sau khiến cho Tiêu Húc hoàn toàn nghẹn họng, khiến cho anh phải ghi nhớ cả đời.
“Đừng có mồm lẻo mép nữa.

Tôi đưa thứ này không phải vì anh đâu.”
“Không phải vì tôi? Không lẽ Tô Nhạc?”
“Đúng vậy.

Tôi nào rảnh rỗi để giúp cái tên đàn ông trăng hoa lăn lộn giới vàng thau lẫn lộn này như anh.

Mà cả anh có đói bụng đi chăng nữa thì cũng sẽ tìm đến hàng tệ nhất là cao cấp.

Chứ không vớ phải phế thải như cô sao nữ này.”
“Ý cô là gì hả?”
“Chỉ cảm giác rằng mắt của đại ảnh đế có vẻ đã già nên hơi lão.

Nhìn hàng cũng không nhìn mắt, chắc hẳn dục hoả lâu không được dập lấy.

Hoặc là có các chướng ngại thầm kín gì đó.”
Tiêu Húc thật sự muốn lao tới tẩn cho Tang Noãn một trận nhớ đời khi dám dùng ánh mắt tôi hiểu anh mà, không cần giấu giếm.

Chướng ngại thầm kín cái beep gì, ông đây thủ thân như ngọc vì cô bạn của cô đó.
Càng nghĩ lại càng nghẹn tức, Tiêu Húc hậm hực lập tức cầm lây máy tính bảng mình đi vào phòng.

Không quên thô bạo đóng cửa thật mạnh như muốn dằn mặt Tang Noãn vậy.

Tô Nhạc nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Húc khuất dần sau cửa định mở miệng hỏi Tang Noãn có chuyện gì thì nhìn thấy đôi mắt hiếu kỳ muốn săm soi, phân mổ chuyện kỳ lạ vậy.

Điều này khiến cho Tô Nhạc không khỏi đỡ trán mà bật lưc.
“Đừng nhìn nữa, cậu mà nhìn nữa thì cửa muốn thủng đấy.

Cậu có chuyện gì nói với mình sau?”
Tang Noãn nhanh tay lấy ra một tập tài liệu dày cộm được niêm phong kỹ càng đưa cho Tô Nhạc.

Không quên dúi vào tay cho Tô Nhạc một chiếc chìa khoá.
“Đây là tài liệu mình vừa thu thập được, mình không tin tưởng bất kỳ ai ngoài cậu cả.

Còn cái chìa khoá này để dùng mở két sắt bảo hiểm ở ngân hàng quốc tế, mật khẩu thì mình đã ký hiệu ở trong tập tài liệu mà mình gửi cho cậu rồi.

Mình không muốn để cho ai biết chuyện này, kể cả Tiêu Húc.”
Nhìn thấy vẻ mặt trầm trọng dặn dò của Tang Noãn thì khiến cho Tô Nhạc cũng âm trầm theo.

Cô nhận ra tính chất nghiêm trọng từ trong lời nói của Tang Noãn.

Bàn tay mảnh khảnh vỗ vỗ tay của Tang Noãn, giọng nói lạnh nhạt nhưng khiến cho người khác cực kỳ tin tưởng.
“Được, cậu hãy cẩn thận.

Tớ nghĩ chuyện dạo này của Tiêu Húc liên quan đến Mục gia.”
“Ừ, không cần nghĩ đâu.

Đó là điều chắc chắn.”
“Cái gì chứ?”
“Chuyện này không tiện để bàn tiếp nữa, để từ từ mình điều tra sau.

Việc của cậu là bảo mật đống tài liệu này phải cực kỳ cẩn thận.

Nhớ chưa?”
Tô Nhạc kiên định gật đầu, Tang Noãn thấy lúc này không còn sớm nữa liền vội vàng nguỵ trang như lúc đầu mà rời đi.

Trước khi đi, Tang Noãn thì thầm bên tai Tô Nhạc điều gì đó khiến cho Tô Nhạc mặt đỏ phừng lên.

Tang Noãn thích thú nhìn thấy biểu cảm phong phú này của Tô Nhạc liền rời đi trước khi bọn người kia phát hiện thì Tô Nhạc sẽ nguy hiểm mất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui