Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Cô Nguyễn cảm thấy huyệt thái dương đau buốt từng cơn. Cô cố gắng chịu đựng đau đớn, khó khăn lắm mới nén được cơn giận đang dâng lên trong lòng xuống. Cô biết hình thức tư duy của trẻ em luôn vô cùng kì quặc, đối với những đứa trẻ có tính cách khác nhau nên dùng những cách giáo dục khác nhau. Thời đại dùng đòn roi để giáo dục con trẻ đã qua từ lâu, đối với những đứa trẻ thích nói lí lẽ, bạn cần dùng lí lẽ để thuyết phục chúng, nếu không chúng sẽ càng ngày càng vặn vẹo hơn.

Tính cách của cô Nguyễn thiên về ôn hòa, cô không quen đối xử với học trò quá mức mạnh bạo. Nhưng khi gặp phải đứa học trò khó chơi và cứng đầu như Tiểu Tịnh Trần thì cô cũng không biết nên làm thế nào.

Lúc này, Vệ Thủ nãy giờ vẫn luôn cúi đầu giả vờ vô hình đột nhiên đứng dậy. Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, rõ ràng cậu có hơi luống cuống, có thể nhìn thấy đôi gò má thấp thoáng dưới đám tóc dài lòa xòa trước trán của cậu đỏ bừng lên, bởi vì quá căng thẳng mà đôi môi cũng hơi run rẩy. Khó khăn lắm cậu nhóc mới lấy hết dũng khí nhìn cô giáo, lúng túng nói: “Thưa... thưa cô, em... em nghe thấy Tiền Đa Đa mắng Bạch Tịnh Trần là đồ ngốc, bạn ấy còn nói Bạch Tịnh Trần xứng đáng ngồi cùng với tên quỷ nghèo. Sau khi về đến nhà bạn ấy sẽ nói với ba bạn ấy chuyển lớp cho bạn ấy, bạn ấy không muốn học chung với tên ngốc.”

Khóe mắt cô Nguyễn đột nhiên co rút, kinh ngạc nhìn Vệ Thủ, hoàn toàn bị ông vua chân tướng bất ngờ xuất hiện làm cho bối rối.

Cô Nguyễn không khỏi có chút nghi ngờ, nếu Vệ Thủ đã biết rõ quá trình diễn ra câu chuyện, vậy tại sao phải đợi đến bây giờ mới đứng ra giúp làm sáng tỏ sự việc?

Cô Nguyễn không khỏi nghiêm túc quan sát Vệ Thủ. Lúc này cậu bé vẫn cúi đầu, vành tai mỏng vì đỏ bừng mà trở nên trong suốt, ngón tay nắm lấy vạt áo đầy bất an, tốc độ chớp mắt rất nhanh. Cậu bé không nói nửa lời mà chỉ đứng yên ở đó, nhưng lại dùng ngôn ngữ tay chân để thể hiện sự lo lắng và sợ hãi của mình.

Trái tim cô Nguyễn lập tức mềm nhũn, cô không trách cứ Vệ Thủ, chỉ xoắn xuýt nhìn vẻ mặt đầy chính trực của Tiểu Tịnh Trần, vậy nên cô không phát hiện ra Tiền Đa Đa đang trốn sau lưng mình nhìn Vệ Thủ đầy tức giận, giống như đối phương có thù giết cha, nỗi hận cướp vợ với nó vậy.

Cô Nguyễn hiểu ra rằng, bây giờ không phải là lúc truy cứu Tiền Đa Đa và Bạch Tịnh Trần rốt cuộc ai đúng ai sai, mà quan trọng nhất là nếu như không có cách nào khiến Tiểu Tịnh Thần nhả ra thì cô không chỉ không thể xuống thang được, uy tín giáo viên trong lòng học sinh mà cô đã dày công xây dựng sẽ mất sạch không còn lại chút nào.


Cô Nguyễn nhìn chằm chằm vào mắt Tiểu Tịnh Trần, không biết tại sao cô luôn cảm thấy ánh mắt của đứa trẻ này trong veo đến độ làm người khác xấu hổ vô cùng. Thật khó có thể tin được ở nơi đô thị rộng lớn phồn hoa như thành phố S này mà một đứa trẻ sáu tuổi vẫn giữ được đôi mắt trong sáng thuần khiết như vậy.

Cô Nguyễn nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó đột nhiên ngồi xổm xuống, tay vịn bả vai của Tiểu Tịnh Trần, ánh mắt chân thành nhìn vào trong đáy mắt bé, dịu dàng nói: “Bạch Tịnh Trần, cô xin lỗi em vì những lời cô đã nói lúc trước, là cô chưa làm rõ chân tướng của sự việc mà đã vu oan cho em, cô xin lỗi!”

Nếu đứa trẻ này vẫn giữ được bản tính hồn nhiên trong sáng, vậy thì hãy để bé tiếp tục hồn nhiên trong sáng như vậy đi!

Lời này vừa nói ra, chỉ trong một giây mà phòng học đã im lặng như tờ, tất cả các học sinh bao gồm cả Vệ Thủ và Tiền Đa Đa đều sửng sốt, hết sức ngạc nhiên nhìn cô Nguyễn. Trong trí nhớ của bọn nó, người lớn dường như lúc nào cũng đúng, cho dù họ sai thì cùng lắm cũng chỉ mặc kệ, tuyệt đối không có người lớn nào lại chịu bỏ cái tôi xuống, tự hạ mình đi xin lỗi một đứa trẻ. Cô Nguyễn đã phá vỡ nhận thức từ trước tới giờ của chúng.

Lúc này đây, những đứa trẻ luôn vô thức đối nghịch với người lớn lại cảm thấy có lẽ cô Nguyễn ở cùng một đất nước với chúng.

Duy chỉ có Tiểu Tịnh Trần là bình tĩnh, đến mắt cũng không thèm chớp. Bé gật đầu như chuyện đương nhiên, nhìn cô Nguyễn, nói bằng giọng non nớt: “Sư phụ nói biết sai mà sửa thì mới là bé ngoan, cho nên em chấp nhận lời xin lỗi của cô, em tha thứ cho cô.”

Cô Nguyễn: “...” Cuộc đối thoại kì quái này rốt cuộc là chuyện gì đây trời, haiz!

Bạch Hi Cảnh đứng bên ngoài cửa sổ, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên đến mức không thể nhìn thấy được. Mặc dù Tiểu Tịnh Trần thiếu hụt những kiến thức thông thường, nhưng trên người lại mang một loại chính khí hấp dẫn kì lạ, cho dù gặp phải chuyện rắc rối cỡ nào, dù cho gặp phải đối thủ khó chơi cỡ nào thì người cuối cùng phải rầu rĩ xin lỗi luôn là người khác, quả nhiên ~!!!!


Cô Nguyễn kéo Tiền Đa Đa ở bên cạnh đẩy đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần, nghiêm túc nói, “Tiền Đa Đa, em chẳng những chửi mắng bạn cùng lớp mà còn nói dối cô giáo, em phải xin lỗi bạn Bạch Tịnh Trần!”

Tiền Đa Đa lườm nguýt Bạch Tịnh Trần, sau đó nhìn cô giáo bằng ánh mắt không cam lòng, ngậm chặt miệng, bày ra bộ dạng không dùng đến bạo lực thì không hợp tác. Cô Nguyễn không khỏi đau đầu, giọng điệu đột nhiên nặng thêm không ít: “Tiền Đa Đa, em hãy xin lỗi bạn Bạch Tịnh Trần đi.”

Tiền Đa Đa bĩu môi giống như đóa hoa cúc nhỏ, ánh nước trong mắt vẫn còn chưa tan hết, cái cằm rách da vì bị đập xuống nền nhà, nó cứng cổ thét lên đầy uất ức: “Em không xin lỗi đấy, tại sao em phải xin lỗi nó, nó còn làm em ngã từ trên ghế xuống. Cô giáo, cô thật thiên vị.”

Mặt cô Nguyễn đột nhiên tối sầm. Cái quái gì thế, cô thiên vị chỗ nào, nếu cô thật sự thiên vị thì cũng sẽ không đến nông nỗi khiến bản thân phải xin lỗi một học sinh lớp một ngay ngày khai giảng đầu tiên. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến học trò, từ trước đến này cô đều cố gắng bảo đảm sự công bằng để tránh tạo thành ảnh hưởng xấu, nhưng trẻ con bây giờ đứa nọ còn khó chơi hơn đứa kia. Đúng là quá hố cô giáo rồi~~~!!!

Tiểu Tịnh Trần xoay người trở về chỗ, ngồi lên ghế của mình, hoàn toàn không thèm để ý đến sự tồn tại của Tiền Đa Đa.

Nhìn bộ dạng cứng đầu bướng bỉnh của Tiền Đa Đa, cô Nguyễn cũng đành chịu. Đây đều là những tổ tông nhỏ đánh không được mà mắng cũng không xong, làm cô giáo thật khó mà!

Nếu ngay cả Tịnh Trần cũng đã “tha thứ” cho Tiền Đa Đa, thì cô Nguyễn cũng sẽ không nắm mãi không buông nữa. Giáo dục không phải việc một sớm một chiều có thể hoàn thành được, dù sao chúng cũng đều chỉ là những đứa trẻ mới sáu bảy tuổi, quan niệm thiện ác, quan niệm thị phi vẫn chưa hoàn toàn thành hình. Quan trọng nhất vẫn là thay đổi một cách vô tri vô giác lúc bình thường, chỉ dùng lời nói thì bọn chúng chưa chắc đã nghe hay đã hiểu. Cô Nguyễn liền âm thầm ghi nhớ tính cách của mấy đứa nhỏ trong lòng, dạy theo tính cách mới là vương đạo.


Sau đó cô Nguyễn quay trở về bục giảng tiếp tục điểm danh.

Bạch Hi Cảnh buồn cười nhìn Tiểu Tịnh Trần đang nói gì đó với cậu bé ngồi cùng bàn. Đứa bé Tiền Đa Đa kia vẫn luôn dùng ánh mắt để khiêu chiến Tiểu Tịnh Trần. Đáng tiếc là Tiểu Tịnh Trần lại chẳng thèm để mắt tới. Bạch Hi Cảnh biết rằng, từ nay về sau, trong mắt Tiểu Tịnh Trần e rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy đứa trẻ Tiền Đa Đa đó nữa, trừ phi tên nhóc kiêu ngạo ngang ngược đó có thể bỏ sự kiêu ngạo xuống, chân thành xin lỗi Tiểu Tịnh Trần, bằng không bọn chúng sẽ mãi mãi không thể trở thành bạn bè!

Sau khi điểm danh xong, cô giáo phải sắp xếp lại chỗ ngồi cho bọn trẻ một lần nữa. Chỗ ngồi hiện tại là dựa vào thứ tự đến trước đến sau và sở thích cá nhân để chọn. Những đứa trẻ thấp lùn chưa chắc đã ngồi phía trước, những đứa cao lớn cũng không nhất định là phải ngồi ở phía sau.

Cô giáo bảo bọn trẻ xếp hàng đứng ngay ngắn ở chỗ trống cuối phòng học. Lời vừa dứt, đám học sinh liền lon ton chạy về phía sau. Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không trong tình huống, không ngoài dự đoán mà bị rớt lại cuối cùng. Bé ngồi trên ghế, nghiêng đầu tò mò nhìn đám trẻ túm tụm lại thành một đống đang liên tục xô đẩy nhau, cãi nhau ầm ĩ. Vệ Thủ vốn cũng chạy theo được hai bước, quay đầu thấy Tiểu Tịnh Trần vẫn đang ngồi trên ghế ngây ngốc, cậu ta do dự một lúc liền quay lại kéo Tiểu Tịnh Trần đi: “Cô giáo bảo chúng ta xếp hàng kìa, mau lên!”

Lúc này Tiểu Tịnh Trần mới nhảy xuống ghế, vẻ mặt mờ mịt để mặc cho Vệ Thủ kéo mình đi.

Cô Nguyễn rất nhẫn nại để từng đứa trẻ đang ồn ào đứng ổn định, kiểm tra từ đầu hàng đến cuối hàng, lại kiểm tra từ cuối hàng lên đến đầu hàng, cả lớp sáu mươi tư học sinh sóng vai nhau tập hợp thành ba hàng.

Tiền Đa Đa cho thấy rõ ràng bản thân là một đứa trẻ thừa dinh dưỡng, vô cùng cao to lực lưỡng so với đám bạn bè cùng tuổi, cậu ta nên đứng cuối hàng. Sau khi chuyển vị trí, thừa dịp cô giáo không chú ý, lúc nó đi qua sau lưng Tiểu Tịnh Trần thì đột nhiên đụng mạnh vào bé một cái. Sau đó, bi kịch rồi!

Tiểu Tịnh Trần mặc dù đang luống cuống không hiểu gì như đứa trẻ bị lạc đường, đầu óc cũng đang ở trong trạng thái nửa tê liệt, chuyển động rất chậm, nhưng thói quen đã thành tự nhiên, chân của bé vô cùng vững chắc, đến cả thiếu niên gần mười tuổi như Hàn Hùng còn không đẩy ngã được bé, huống chi chỉ là một đứa trẻ đô con như Tiền Đa Đa.

Thế là, khi bản thân Tiền Đa Đa còn không hiểu rõ tình huống, người chủ động đụng Tiểu Tịnh Trần là nó đã bị phản tác dụng mà ngã vào trong đội ngũ xếp hàng phía sau, khiến cho những đứa trẻ khó khăn lắm mới đứng ngay ngắn chỉnh tề được lại lộn xộn. Cô giáo nghe thấy tiếng ồn ào, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Tiền Đa Đa và hai hàng xếp phía sau ngã thành một đống nằm bò trên mặt đất.


Người bình thường đều biết rằng khi đánh lén thì nên ra tay từ phía sau của đối phương, Tiền Đa Đa đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng chính nó lại té ngã như chó ăn phân, còn Tiểu Tịnh Trần lại vẫn thành thật ngoan ngoãn quay lưng về phía nó, đứng ở hàng đầu tiên. Thế là cô giáo chẳng hề nghi ngờ bé, chỉ tỏ vẻ không vui nói với Tiền Đa Đa: “Nếu em đã không muốn xếp hàng thì đứng ra ngoài, vị trí cuối cùng là dành cho em.”

Dù sao thì Tiền Đa Đa cao to lực lưỡng, vốn phải ngồi ở hàng cuối cùng.

Nhưng Tiền Đa Đa lại không vui, cứng cổ la ầm lên: “Dựa vào đâu, ba em quyên góp cho trường nhiều tiền như vậy. Cô dám để em ngồi cuối cùng, ba em sẽ không tha cho cô đâu, sẽ bảo nhà trường đuổi cô ra khỏi trường.”

Khuôn mặt của cô Nguyễn lập tức đen sì, giận quá hóa cười: “Rất tốt, Tiền Đa Đa, bây giờ em lập tức ra ngoài cửa đứng úp mặt vào tường hối lỗi cho cô, xem xem người cuối cùng bị đuổi đi rốt cuộc là cô hay là em, đi!”

Tiếng cuối cùng này rõ ràng cô Nguyễn đã thực sự thể hiện cơn giận của mình. Tiền Đa Đa không khỏi sợ hãi, hung hăng trợn mắt nhìn... bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần một cái rồi không cam tâm đi ra bên ngoài cửa phòng học phạt đứng. Ngoài cửa phòng học có không ít phụ huynh còn chưa đi, nhưng tuyệt đối không bao gồm người cha đã quyên cho trường rất nhiều tiền kia của nó. Cảm thấy bản thân lúc này hoàn toàn biến thành trò cười trong mắt người khác, Tiền Đa Đa vô cùng hận Tiểu Tịnh Trần.

Các học sinh xếp hàng theo thứ tự cao thấp, cô Nguyễn bắt đầu sắp xếp chỗ ngồi mới.

Tiểu Tịnh Trần nhỏ tuổi nhất, lại ăn chay từ nhỏ nên dinh dưỡng không cân đối, cho nên, không ngoài dự liệu, bé là học sinh lùn nhất lớp. Có điều, cũng may là bé ăn rất nhiều, mặc dù thấp nhưng vẫn mập mạp đáng yêu. Bé được sắp xếp ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, đối diện với bục giảng. Vệ Thủ đại khái có gia cảnh không được tốt lắm, thiếu hụt dinh dưỡng rõ ràng, cũng lùn như vậy, thế là nó cũng rất may mắn lại tiếp tục ngồi cùng bàn với Tiểu Tịnh Trần. Người ngồi bên còn lại của Tiểu Tịnh Trần là một bé gái đeo niềng răng, tóc hơi khô vàng được tết thành hai bím tóc nhỏ, trên má còn có vài vết nứt nẻ.

Cô giáo quả nhiên nói lời giữ lời, mãi sau khi tất cả học sinh đều ổn định chỗ ngồi mới để cho Tiền Đa Đa bước vào, ngồi ở vị trí duy nhất còn trống ở hàng cuối cùng.

Tiền Đa Đa ngồi ở hàng thứ nhất từ dưới lên nhìn chằm chằm... bóng lưng của Tiểu Tịnh Trần ngồi ở hàng đầu tiên, một mình tỏa ra ánh mắt hung dữ và oán niệm rõ ràng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận