Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Vốn dĩ chỉ cần Tiểu Tịnh Trần tỉnh lại thì tất cả đều ổn, nhưng cha ngốc không yên tâm, vì thế anh khăng khăng bắt bé ở lại viện thêm vài ngày. Đương nhiên bệnh viện sẽ chẳng bao giờ từ chối người khác đem tiền đến cho mình rồi. Thế nên Tiểu Tịnh Trần không thể không tiếp tục ở lại bệnh viện được. Nhìn vào số tiền họ đã đóng cho bệnh viện, bác sĩ gợi ý rằng khi không có việc gì thì bạn nhỏ Tịnh Trần có thể ra sân viện phơi nắng, như vậy rất tốt cho cơ thể.

Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay là một đứa trẻ ngoan biết nghe lời và hiểu chuyện, bé thành thật rời khỏi phòng bệnh đi ra ngoài phơi nắng. Đáng tiếc, hành lang phòng bệnh lại quá dài, bé đi mãi đi mãi thì cũng không biết bản thân đã đi đến ngóc ngách nào nữa. Đơn giản mà nói thì bé lại lạc đường rồi!

Xoa cái đầu trọc, Tiểu Tịnh Trần hoang mang nhìn đám bác sĩ, y tá đi tới đi lui. Vì bé luôn ở trong phòng bệnh VIP, chưa thấy phòng bệnh thường bao giờ, nên khi thấy mấy người bệnh cùng ở chung một phòng thì khó tránh khỏi cảm giác tò mò.

Lúc đi qua chỗ quẹo, bé vô tình nhìn thấy một chiếc xe lăn, ngồi trên xe là một bé gái, dường như cả người bé gái đó đều dựa trên tay vịn, cánh tay rủ xuống, đầu ngón tay cố duỗi thẳng để nhặt chiếc khăn quàng cổ rơi bên cạnh xe. Tiếc là cô bé còn quá nhỏ, tay quá ngắn, làm thế nào cũng không với tới được, nhưng những người qua đường lại chẳng có ai để ý mà giúp đỡ.

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, lon ton chạy lại, nhặt khăn quàng cổ lên đưa cho cô bé. Cô bé ôm vội lấy chiếc khăn tựa như bảo bối, ngước đầu lên nhìn bé mỉm cười ngọt ngào, “Cảm ơn bạn... Là bạn sao!!!”

Nụ cười ngọt ngào trong nháy mắt bị thay thế bởi sự kinh ngạc và vui mừng. Bé gái kích động đến nỗi thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên.

“Tịnh Trần!! Bạn tên là Tịnh Trần đúng không?”

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn cô bé. Gương mặt vui mừng của cô bé dần ảm đạm, viền mắt ngay lập tức ướt đẫm, “Bạn không nhớ mình sao? Nửa tháng trước, mình bị xe đâm, chính bạn đã cứu mình mà!”

Tiểu Tịnh Trần: “…” Chuyện của nửa tháng trước ai mà còn nhớ chứ?

Nhìn Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ hoang mang không nói tiếng nào, dường như cô bé cũng hơi lúng túng, nhếch khóe miệng, một lần nữa nở nụ cười: “Không nhớ thì thôi vậy, chúng ta làm quen lại lần nữa nhé. Mình tên là Ngải Mỹ.” Nói xong, cô bé vươn bàn tay ra.

Tiểu Tịnh Trần gật đầu: “Mình tên là Tịnh Trần!”

Ngải Mỹ thấy Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không có ý định muốn bắt tay thì không khỏi hơi tức giận, tên nhóc này cũng thật quá kiêu ngạo, nghĩ một lúc, trong lòng chợt dấy lên ngọn lửa. Ngải Mỹ đưa tay túm lấy bàn tay đang duỗi bên người của Tiểu Tịnh Trần, sau đó nắm lấy bàn tay của bé lắc mạnh. Khuôn mặt trắng nõn của Tịnh Trần chợt đỏ ửng lên, bé hơi lúng túng rụt mạnh tay lại, sau đó còn tỏ vẻ bình tĩnh lùi về phía sau một bước.

Nhìn thấy mặt Tiểu Tịnh Trần đỏ ửng đến tận mang tai, Ngải Mỹ ngạc nhiên trợn tròn đôi mắt, tên nhóc này... cũng thật quá ngây thơ!

Bọn trẻ bây giờ đều trưởng thành sớm, đặc biệt là những đứa trẻ sống ở đô thị hiện đại có mạng thông tin bùng nổ. Đừng thấy bộ dạng cô bé chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng những thứ nên biết hay không nên biết cô bé đều biết hết, thậm chí lúc còn đi nhà trẻ có khi còn có bạn trai rồi.

Chớp chớp đôi mắt to ngập nước, ngọn lửa giận trong lòng cô bé lập tức chuyển thành ánh mặt trời ấm áp. Cô bé vểnh môi lên, ra vẻ tức giận nói: “Bạn... Bạn làm gì mà đứng cách xa mình thế? Mình rất đáng sợ sao?”

Tiểu Tịnh Trần cuống quýt lắc đầu, cúi đầu thấp xuống không dám nhìn thẳng vào cô bé. Tiểu Đầu Trọc tự cho mình là một thằng đàn ông đúng nghĩa, lúng ta lúng túng đáp lại: “Sư phụ nói, nam nữ thụ thụ bất thân.”

Ngải Mỹ: “...” Không chỉ ngây thơ mà hóa ra còn là một tên ngốc.

Cô bé khó chịu trừng mắt: “Người xưa nói, nam nữ bảy tuổi không chung phòng (Ý nói nam nữ bảy tuổi mới bắt đầu phân biệt giới tính). Bạn đã đủ bảy tuổi rồi à?”

Tiểu Tịnh Trần lắc đầu.

“Nếu chưa đủ bảy tuổi thì nói cái quỷ gì mà nam nữ thụ thụ bất thân chứ.”

Tiểu Tịnh Trần: “...” Tiểu Đầu Trọc hoàn toàn không hiểu được nội dung ý nghĩa của những bộ phim điện ảnh, phim truyền hình, phim hoạt hình hiện nay phong phú như thế nào, đột nhiên cảm thấy kiến thức của vị nữ thí chủ trước mặt thật là phong phú quá đi, đến cả cổ ngữ “nam nữ bảy tuổi không chung phòng” cô bé cũng biết. Thật là lợi hại, lợi hại!

Nhìn bộ dạng Tiểu Tịnh Trần ngượng ngùng, luống cuống, cô bé không kìm được mà lén che miệng cười. Dường như cảm thấy bản thân có vẻ không được phúc hậu cho lắm nên cô bé đành miễn cưỡng quay về bộ dạng nghiêm túc, lịch sự hỏi: “Tại sao bạn lại ở trong bệnh viện?”

Rốt cuộc Tiểu Đầu Trọc cũng thoát ra khỏi tình trạng khó xử, bé gãi đầu rồi ngượng ngùng cười nói: “Bởi vì mình cầm phải dây điện, bị điện giật nên được đưa vào bệnh viện.”

Ngải Mỹ kinh ngạc, trợn trừng mắt. Ánh mặt trời ấm áp trong lòng chuyển thành ánh trăng lạnh giá. Quả nhiên là một tên ngốc. “Sao bạn lại đi cầm dây điện?”

“Mình chỉ tò mò không biết đó là cái gì.”

Ngải Mỹ: “...” Làm thế nào bây giờ, đột nhiên lại cảm thấy tên ngốc này thật đáng yêu, hay là để cậu ta làm người bạn trai thứ ba của mình nhỉ?

Bởi vì có suy nghĩ khác mà khuôn mặt trắng nõn của Ngải Mỹ cũng ửng ửng đỏ. Cô bé khẽ liếc bộ dạng không hiểu tình huống gì của Tiểu Đầu Trọc, ho nhẹ một tiếng, nói: “Bây giờ bạn muốn đi đâu?”

“Bác sĩ bảo mình ra ngoài phơi nắng, nhưng mình lại không tìm thấy lối ra.” Tiểu Tịnh Trần thành thật trả lời, hoàn toàn không biết rằng đôi mắt to sáng và vẻ mặt hoang mang vô thức khiến bản thân trông ngây ngô biết bao. Ngải Mỹ cảm thấy suy nghĩ của mình cũng thật đáng để xem xét. Cô bé lập tức ngẩng cao đầu lên, đắc ý nói: “Ngốc chết đi được, đến cả đường cũng không biết đi. Nể tình bạn đã từng cứu mình, mình sẽ dẫn bạn đi!”

“Đa tạ nữ Bồ Tát.” Tiểu Tịnh Trần theo bản năng chắp tay trước ngực, giọng nói ôn hòa, bình tĩnh.

Ngải Mỹ: “...” Cô bé chả hiểu sao chớp mắt một cái mà mình lại được thăng cấp lên làm Bồ Tát rồi, tên ngốc này thật đúng là dễ lừa!

Thấy bộ dạng kinh ngạc của Ngải Mỹ, Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng phản ứng lại. Bây giờ bé đã không còn là hòa thượng nữa rồi, ba nói rằng sau khi xuống núi phải thay đổi cách nói chuyện của mình. Suy nghĩ một chút, bé nghiêng đầu, nghiêm túc đáp lại: “Cảm ơn, người đẹp!”

Văn hóa “người đẹp” của đô thị độc ác đã dạy hư Tiểu Đầu Trọc thuần khiết mất rồi!

Một tiếng “người đẹp” khiến cho Ngải Mỹ trong lòng vui sướng như nở hoa, càng thêm kiên định với suy nghĩ phát triển mối quan hệ với bạn trai thứ ba. Khuôn mặt của cô bé đỏ bừng, trừng mắt nhìn Tiểu Đầu Trọc nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đẩy xe cho mình đi, mình chỉ đường cho bạn.”

“Ờ.” Tiểu Tịnh Trần vội vàng đi đến phía sau xe lăn, cẩn thận đẩy về phía trước. Đáng tiếc, lưng ghế còn cao hơn cả người Tiểu Đầu Trọc nên khiến bé hoàn toàn không có cách nào để nhìn đường, chỉ có thể đặt hi vọng vào khẩu lệnh chỉ huy của Ngải Mỹ. Sau đó thì... Tiểu Ngải Mỹ xinh đẹp gặp bi kịch rồi!

“Á á, bạn đẩy chậm một chút, thiếu chút nữa là đụng vào người khác rồi!”

“Bạn là đồ ngốc sao, mình nói quẹo bên trái, là bên trái, bên trái. Bạn không phân biệt được trái phải sao?”

“Bạn đừng có lắc hết bên nọ đến bên kia, đung đưa đến nỗi làm mình chóng hết cả mặt!”

“Nhanh lên, nhanh lên... Mình bảo bạn nhanh lên, bạn làm gì mà chậm quá vậy, thang máy đi mất rồi!”

...

Tiểu Tịnh Trần hoang mang nhìn Ngải Mỹ: “Lúc thì bạn bảo mình chậm một chút, lúc lại bảo mình nhanh lên. Bạn không phân biệt được nhanh chậm hay sao?”

Ngải Mỹ: “...” Đây là đang trả thù sao, rõ ràng là đang trả thù rồi. Bởi vì mình đã nói cậu ta không phân biệt được trái phải, cho nên tên nhóc này liền lập tức tìm cơ hội nói mình không phân biệt được nhanh chậm. Tên đàn ông này thật sự quá nhỏ mọn!

Người đàn ông nhỏ mọn, lắm điều, bới bèo ra bọ như thế này, cô bé.... sao cô bé lại vẫn cảm thấy đáng yêu thế chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui