Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Yến Mãnh đáng thương, chiều cao đã hơn một mét sáu, Tiểu Tịnh Trần chỉ cao có một mét có lẻ, đứng trước mặt nó còn nhỏ nhắn mềm yếu hơn cả một con thỏ. Thế nhưng nó có thể cảm nhận được đau đớn cực độ trên điểm tiếp xúc giữa lồng ngực và cú đấm từ bàn tay bé nhỏ của đối phương, dường như khiến nó sợ hãi đến hít thở không thông, một hơi cũng không thở nổi, cả cơ thể ngã xuống đất.

Vừa khi rồi tiếng “răng rắc” giòn tan đó vang lên, mọi người đều nghe thấy, các thiếu niên cùng hoảng sợ nhìn về phía Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần khẽ rũ mắt xuống, giống như một thế ngoại cao nhân đối diện với đám trẻ con vô tri, vân đạm phong khinh, lạnh lùng cao quý: “Nếu còn ai không biết tự lượng sức mình nữa thì đứng trách tôi không khách khí!”

Lăng Phi: “...” Bị nhóc con vừa ngốc vừa đần lần đầu tiên tỏa ra khí phách uy vũ làm lóa đến mù mắt chó!

Hàn Hùng: “...” Tên béo bởi vì thắt lưng bị kéo rách mà phải xách cái quần đang trực rớt xuống, lúc này rơi vào ngây ngốc và hỗn loạn!

Bạch Lạc Thần: “...” Sắc mặt tái mét, hai tay ôm bụng. So với Yến Mãnh, cậu ta bỗng nhiên cảm thấy thế ngoại cao nhân này đối với mình đã dịu dàng lắm rồi!

Yến Mãnh: “...” Cái cằm sưng đỏ, lợi chảy máu, xương sườn rạn nứt, nước mắt đầy mặt, tại sao người bị thương lúc nào cũng là nó!

Những người khác: “...” Đang trong đủ loại trạng thái đau đớn, bất lực!

Vì vậy, em gái trọc đầu mới chỉ năm tuổi rưỡi đã đánh bại cả một đám học sinh tiểu học gần mười tuổi, từ một trận chiến mà thành danh, cho dù là Kim Đỉnh hay Phong Vân đều không dám tùy tiện mà chọc tới hòa thượng bạo lực này. Đồng thời, Bạch Lạc Thần cũng ghi nhớ thật kỹ đứa trẻ đồng lứa đầu tiên đã đánh mình ngã xuống đất. Trong lòng cậu âm thầm suy tính, lần sau, lần sau nhất định phải rửa sạch mối nhục này, phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.

Nhưng mà, nguyện vọng rất tốt đẹp, hiện thực lại luôn tàn khốc, bởi vì... sắp đến Tết rồi!

Con trai được dạy dỗ nghiêm khắc nhà họ Bạch VS con gái cao quý nhà họ Bạch, kết quả sẽ ra sao? Xem những tính từ phía trước là biết rồi.

Khó khăn lắm mới tỉnh lại từ sự hoảng hốt trong Phật quang chiếu rọi, cả hiện trường lập tức loạn thành một đống. Nhưng tất cả giống như đều bị người dùng sức siết chặt yết hầu, không một ai dám lên tiếng hô hoán. Đám thiếu niên trong đội Bạch Lạc Thần vây xung quanh Yến Mãnh đang nằm trên mặt đất, nhưng lại không có tên nào dám tùy tiện đụng vào cậu ta, chúng liên tục nhỏ giọng hỏi: “Mãnh Tử, mày thế nào rồi? Không sao chứ?”

Yến Mãnh đau đến mức đen cả mắt, bộ dạng yếu ớt liếc qua Bạch Lạc Thần, khóc ròng nói: “Lão Đại, xương sườn của em bị gãy rồi!”

Đám thiếu niên trong đội Bạch Lạc Thần: “...”

Sắc mặt của Bạch Lạc Thần trong chớp mắt đen như đít nồi, cậu ta hung hăng liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần mặt không chút cảm xúc, sau đó thu ánh mắt về, quay sang nhìn chằm chằm vào đám bạn, “Còn đứng ngây ra đấy làm cái gì, không mau đưa tới bệnh viện đi.”

Lúc này các thiếu niên mới sực tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng đỡ Yến Mãnh lên thật cẩn thận, nhân lúc nó đang nhẫn nhịn đau đớn không rên lên thành tiếng, đưa thẳng tới bệnh viện. Còn Bạch Lạc Thần lại gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày tên là gì?”

Đám Lăng Phi: “...” Tại sao con trai của Bạch Nghi Cảnh lại không biết đến con trai của Bạch Hi Cảnh, người Bạch gia rốt cuộc muốn chơi trò gì đây chứ?

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to tròn ngây thơ trong suốt, vô tội nhìn Bạch Lạc Thần, “Tôi tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”

“Tao nhớ rõ mày rồi!” Cậu ta hoàn toàn không phát hiện hai người có cùng họ, có khả năng có quan hệ họ hàng thân thiết với nhau. Bạch Lạc Thần chỉ quẳng lại có một câu như vậy, sau đó hùng hổ bỏ đi, để lại Tiểu Tịnh Trần đơn thuần vẫn mờ mịt không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Đám thiếu niên Lăng Phi: “...” Không phải do chúng ta quá ngốc, mà là thế giới quá tàn nhẫn, vô tình vô lý!

Đặc biệt là bọn họ hẹn nhau tới đây rốt cuộc để làm gì ấy nhỉ?

Trận thi đấu bóng rổ vẫn chưa chơi xong, đánh nhau cũng đánh chưa xong, đám người bọn chúng ngược lại ai nấy đều bị đánh bầm dập như trung khuyển (chó trung thành), chuyện này rốt cục là bọn chúng đã chọc tới vị thần tiên nào chứ... Khóe mắt của mấy bạn nhỏ không tự chủ liếc nhìn vị “thần tiên” nào đó đang đứng ngây ngốc, mặt không cảm xúc, cả đám nhất thời run run, cảm thấy xương đau, da ngứa, răng cũng rất đau. Đầu Gỗ đưa tay xoa cái eo nhỏ, ai oán nhìn Tiểu Tịnh Trần: “Bé Ngốc, em ra tay cũng tàn nhẫn quá đấy.”

Mặc dù mọi người đều bị đánh, nhưng cũng không có ai tỏ vẻ khó chịu, không thấy anh họ của người ta cũng bị xử đẹp đó sao, nhất là anh em tốt của tên anh họ kia còn bị gãy mất một cái xương sườn nữa. Loại thái độ đối xử bình đẳng như thế này thật sự khiến cho đám người bọn chúng cảm thấy hài lòng, có cảm giác hạnh phúc của “bạn bè cũng quan trọng như người nhà”!

Về phần hậu quả của tên bị gãy xương sườn kia..., dù sao cũng không phải là lần đầu có người bị gãy xương, đã thấy được thái độ hòa khí sinh tài của các phụ huynh trong nhà, các thiếu niên cũng đã mơ hồ hiểu được việc xem xét thời thế, hiểu lúc nào nên tố cáo tìm chỗ dựa, lúc nào nên tự mình giải quyết mâu thuẫn và phiền phức. Giống như bọn chúng thường xuyên đánh đối phương đến mức đầu rơi máu chảy, nhưng trước giờ chưa bao giờ chủ động đi trêu chọc những đứa trẻ nhà bình thường khác.

Cũng nhờ trận chiến này mà danh tiếng của Tiểu Tịnh Trần ở khu Kim Đỉnh đã nâng lên được mấy bậc. Một đứa trẻ mới gần mười tuổi thì không thể hiểu được tầm quan trọng của trí thông minh sách lược, ngược lại chúng lại rất súng bái những kẻ có thể dùng vũ lực để uy hiếp người khác.

Vốn dĩ vì thân hình bé nhỏ nên Tiểu Tịnh Trần thường phải đi cuối đội ngũ thì nay lại được đi ngay đằng trước. Đám thiếu niên giống như những vì sao vây quanh bé, Lăng Phi và bé cùng sóng vai mà đi, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu liếc nhìn Tiểu Tịnh Trần, trên khuôn mặt bé vẫn không có chút biểu cảm nào, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn thẳng về phía trước, giống như bé hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi trận chiến vừa nãy... Bé vừa đánh gãy một cái xương sườn của người ta đó!

Đánh nhau tập thể đến mức đầu rơi máu chảy không cùng khái niệm với một mình đánh gãy xương sườn con nhà người ta, đám Lăng Phi đều có thể thấy được một mặt khác ngây thơ vô tri của nhóc con này, vừa nhanh, chuẩn, hung ác giống như một sát thủ chuyên nghiệp (... Trẻ con thường sẽ tưởng tượng ra một số “sự thật” không đáng tin)!

Lăng Phi đẩy gọng kính, làm như lơ đãng nói: “Tịnh Trần, có phải em thường hay đánh nhau không?”

Tiểu Tịnh Trần quay đầu, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào (thực ra là ngây ngốc) nhìn cậu một cái, sau đó lại xoay đầu về. Trong lòng Lăng Phi chợt nguội lạnh, bị ánh mắt không chút gợn sóng của bé nhìn khiến cậu hơi chột dạ, mồ hôi lạnh tuôn rơi.

Con người quả thực là loài động vật kỳ lạ, cùng một loại ánh mắt mờ mịt ngây ngốc trước kia, giờ lại trở thành ánh mắt ngây thơ vô tri, sau khi tận mắt chứng kiến nhóc con này nổi cơn tam bành, hàm ý của ánh mắt ấy bỗng nhiên biến thành lời cảnh báo lạnh lùng, không vui và ghét bỏ, thậm chí có lẽ còn thêm “sát khí bắn khắp nơi”.

Khi trong lòng Lăng Phi ngập tràn bất an thì bên cạnh vang lên tiếng Tiểu Tịnh Trần thật thà nói, giọng sữa kèm theo một chút êm tai đặc thù của trẻ con: “Đấy không phải là đánh nhau, đó gọi là luyện tập, đám sư điệt ở Võ Tăng Đường còn phải chịu đánh nhiều hơn các anh.”

“Võ... Võ Tăng Đường?” Đầu óc Lăng Phi trong nháy mắt kẹt cứng, theo bản năng lặp lại một lần.

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu nhìn cậu ta, nghiêm túc gật đầu.

Ánh mắt Hàn Hùng sáng lên, trong nháy mắt đã quên kinh nghiệm bị hất bay như sao chổi của bản thân, ì ạch chen lên, đôi mắt rực sáng nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, “Võ Tăng Đường? Bé Ngốc, thì ra em là đệ tử của Thiếu Lâm Tự sao, chẳng trách lại lợi hại như vậy!”

Trong lòng của mỗi một thằng con trai đều có giấc mộng hiệp khách, Thiếu Lâm Tự được truyền bá như là môn phái lớn nhất của võ lâm, vì vậy khi vừa nói đến chuyện liên quan đến Võ Tăng Đường là trong đầu tất cả mọi người chắc chắn đều nghĩ ngay đến Thiếu Lâm Tự. Không chỉ Hàn Hùng mà những thiếu niên khác cũng kích động hưng phấn, chăm chú nhìn Tiểu Tịnh Trần, khuôn mặt đỏ như quả cà chua, những đau đớn trên da thịt ngay lập tức biến thành mây bay.

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu một cái, nghi ngờ hỏi, “Thiếu Lâm Tự là cái gì?”

Đám thiếu niên: “...” Vậy thì Võ Tăng Đường là cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui