Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, do dự gần mười giây rồi quả quyết quay người, đi về phía mà Phí Khánh đang kêu gào thảm thiết.

Nếu như nói Tiểu Tịnh Trần nhảy dù rồi bị treo ở trên cây, không những đụng phải đầm lầy mà còn gặp phải cá sấu là xui xẻo, thì Phí Khánh nhảy dù trực tiếp nhảy vào trong ổ sói thì phải gọi là bi thảm. Phí Khánh hai tay ôm cây đại thụ, dưới gốc cây có một bầy sói ác mắt lóe ánh sáng xanh đang vây quanh. Cậu ta đã duy trì tư thế này được mấy tiếng đồng hồ rồi, hai cánh tay sớm đã tê dại, hai chân cũng không còn sức lực nữa. Chẳng được bao lâu, cậu ta sẽ ngã từ trên cây xuống làm mồi ngon cho bầy sói đói...

“Cứu mạng... cứu mạng... á a a a a a... cứu mạng á a a a a a a a...”

Trên tàn cây của một cây đại thụ xa xa, có hai người đang im hơi lặng tiếng nằm rạp trên đó, súng bắn tỉa trên tay đã sớm ngắm chuẩn vào đàn sói dưới gốc cây. Đương nhiên, đạn trong súng không phải là thuốc nổ, mà là thuốc mê. Một trong hai người nhỏ giọng nói: “Tên nhóc kia gào cũng thật tốt quá đi, gào lâu như vậy mà cổ họng của cậu ta không đau sao?”

“Nếu cậu bị một bầy sói bao vây đợi để xé xác thì cổ họng cậu cũng sẽ không đau đâu.”

“Xí, tôi mới không nhát gan như thế!”

“Máy bay rơi vỡ” đương nhiên là để thử thách năng lực sinh tồn của những người tham gia tuyển chọn, nhưng cũng không thể thật sự đẩy bọn họ vào nguy hiểm mà mất mạng được. Đã sớm có chiến sĩ Kỳ Lân được phân bố khắp cả khu sinh tồn rồi, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể cứu những người tham gia tuyển chọn không thể tự cứu mình. Đương nhiên, một khi thật sự cần đến bọn họ ra tay thì người tham gia tuyển chọn đó dĩ nhiên cũng bị hủy tư cách tham gia.

Thế là, chúng ta có thể tưởng tượng một chút, khi hai chiến sĩ Kỳ Lân ở phía xa quan sát hoàn cảnh khó khăn của Tiểu Tịnh Trần lúc đối mặt với cá sấu đầm lầy, định tiến lên cứu giúp cô bé, lại trơ mắt nhìn cô bé trực tiếp giẫm con cá sấu to lớn xuống bùn lầy, sau đó ung dung tự tại, thản nhiên đi xa như một con vượn tay dài, tâm trạng của bọn họ sẽ như thế nào?? Muốn khóc đã không đủ để hình dung biểu cảm trên mặt của họ nữa rồi!!

Cũng may, chỉ có mỗi một mình Tiểu Tịnh Trần khác người, còn phản ứng của Phí Khánh khá chân thực!

Mắt thấy thân thể Phí Khánh đã bắt đầu không còn sức lực trượt xuống khỏi thân cây, mặc dù vẫn rất chậm, nhưng cũng thật sự là không còn cách xoay chuyển rồi. Chính vào lúc hai chiến sĩ Kỳ Lân chuẩn bị ra mặt ứng cứu thì đột nhiên nghe thấy cổ họng của Phí Khánh lại một lần nữa giương cao lên N đề-xi-ben, giọng hét thê thảm, sắc bén đến nỗi có thể xé rách cả tầng mây: “Á a a a a a a, em gái cứu mạng, cứu mạng. Mình biết cậu là người tốt nhất mà hu hu hu.”

Hai chiến sĩ Kỳ Lân quay đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một nữ binh nhỏ bé đang chậm chạp đi tới. Bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ ngũ quan của nữ binh nọ, đã nhìn thấy cô bé đột nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt to đen trắng rõ ràng gần như nhìn xuyên qua ống kính ngắm bắn, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào hai chiến sĩ Kỳ Lân. Hai chiến sĩ Kỳ Lân không hiểu sao lại cảm thấy cả người phát lạnh, một người trong đó nói: “Cô ta đang nói gì vậy?”

Người còn lại cẩn thận quan sát cái miệng nhỏ nhắn đang động đậy của Tiểu Tịnh Trần: “Hình như là... đừng có chĩa súng vào tôi... Mẹ kiếp!”

Có thể nói ra lời này chứng tỏ cô gái nhỏ này không phải là đánh bậy đánh bạ. Cô ta thật sự phát hiện ra có người ở trên tàn cây, không những phát hiện có người, mà cô ta còn phát hiện ra bọn họ đang dùng ống ngắm của súng bắn tỉa để quan sát. Hai chiến sĩ Kỳ Lân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ an toàn tính mạng của những người tham gia tuyển chọn xuất hiện ở gần đó, nếu như không dùng ống nhòm để quan sát thì bọn họ làm sao có thể xác định được an toàn của người tham gia tuyển chọn?

Cũng may, khi bọn họ còn đang khó xử thì trong tai nghe truyền đến mệnh lệnh của doanh trại: Tháo ống nhòm ra khỏi súng!!!

Hai chiến sĩ Kỳ Lân quả quyết làm theo, nếu như không có ống nhòm mà không dùng được súng bắn tỉa thì bọn họ căn bản không có tư cách ngốc nghếch ở Kỳ Lân. Có điều có thể khiến Đại đội trưởng tự mình hạ lệnh, xem ra cô nữ binh nhỏ này thật sự là được nhìn trúng rồi. Thế là, tự gửi thư mời gì đó quả nhiên là có nguyên do!

Cảm giác rợn tóc gáy khi bị ngắm bắn biến mất, Tiểu Tịnh Trần bình tĩnh thu ánh mắt lại, ngẩng đầu nhìn Phí Khánh đang nằm rạp trên cành cây. Cô bé chậm rãi tiến lại gần. Phí Khánh nhìn cây gậy gỗ trên tay cô bé, lại nhìn bầy sói dưới gốc cây đã phát hiện ra người lạ, cậu ta quả quyết chữa lời: “Em gái, cậu đừng tới gần nữa, cậu mà còn tới gần sẽ bị bầy sói tấn công đó! Cậu mau đi tìm người tới cứu mình đi, mình còn có thể kiên trì thêm vài tiếng nữa...”

“Nhiều nhất mười phút sau cậu sẽ ngã xuống.” Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nhìn cánh tay đã run rẩy đến mức này của cậu ta, không khách khí chọc thủng lời nói dối của cậu ta. Phí Khánh không khỏi rơi lệ đầy mặt “hu hu hu“. Cậu ta không muốn chết, nhưng lại càng không muốn chiến hữu của mình vì muốn cứu mình mà tự đi tìm đường chết!

Nói thật thì, thật ra Tiểu Tịnh Trần bằng lòng đến cứu cậu ta, trong lòng cậu ta vô cùng cảm động rồi. Trước giờ đều là cậu ta chủ động bám lấy Vệ Thủ và Tống Siêu, mọi người đều là đàn ông nên cũng không có gì. Tiểu Tịnh Trần trời sinh tính cách yên tĩnh, không thích chủ động mở miệng nói chuyện, khi Phí Khánh nói thì cô bé cũng chỉ lắng nghe thôi, nên khiến người ta có cảm giác thanh cao, lạnh lùng. Phí Khánh vẫn luôn cảm thấy Tiểu Tịnh Trần dường như không thích loại người ồn ào như cậu ta lắm. Hôm nay xem ra, thật ra cô bé rất có tình đồng chí hu hu hu. Cảm động quá!

Tiểu Tịnh Trần không hiểu sao đột nhiên đồng chí Phí Khánh lại khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem. Cô bé chỉ nghiêng đầu quan sát mấy con sói hung dữ dưới gốc cây. Thân hình của bọn chúng khỏe mạnh, to lớn, tứ chi phát triển, rất có sức lực. Cảm nhận được người từ bên ngoài đang tới gần, bọn chúng hết thảy đều quay người đối diện với Tiểu Tịnh Trần, chân sau hơi cong, chân trước kéo thẳng tắp, răng nanh nhọn hoắt nhe ra, trong cổ họng phát ra những tiếc gầm nhẹ uy hiếp, trong con ngươi lạnh như băng tràn đầy sự hung dữ, tàn nhẫn.

Động vật đều có bản năng tránh dữ tìm lành, mặc dù là dã thú không có trí khôn, nhưng bọn chúng đã cảm nhận được nguy hiểm có thể trấn áp tất cả dã thú trên người Tiểu Tịnh Trần. Bọn chúng không dám tùy tiện tấn công, lại cũng không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ thức ăn ngon gần như đã dâng đến tận miệng.

Móng vuốt của con sói đầu đàn bất an cào trên mặt đất, tiếng gầm nhẹ uy hiếp của nó lại càng thấp hơn những con sói khác. Nó nhe răng nanh, con ngươi bởi vì sát khí hung ác mà trở nên hơi đỏ. Tiểu Tịnh Trần không bỏ chạy, không trốn tránh, bước chân trầm ổn, tần suất bước chân không hề thay đổi, chậm chạp mà lại mang khí thế trước nay chưa từng có. Bầy sói đã bắt đầu bất an vây quanh con sói đầu đàn, nếu như không có con sói đầu đàn đứng sừng sững bất động, giằng co với Tiểu Tịnh Trần thì những con sói khác cơ hồ đã sớm bỏ chạy mất rồi.

Tiểu Tịnh Trần đột nhiên dừng bước chân, nghi hoặc chớp mắt, chiếc mũi nhỏ động đậy, dường như nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt to trong suốt đột nhiên sáng lên. Cô bé ngồi xổm xuống, giang hai tay ra, kích động hét lớn: “Màn Thầu!!!”

Cả người con sói đầu đàn chấn động... Con sói đầu đàn nghe thấy tiếng gọi kinh ngạc, mừng rỡ của Tiểu Tịnh Trần, nó hơi cúi đầu xuống, đôi con ngươi cảnh giác nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, lại bất giác lộ ra vài phần hoang mang. Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối đều duy trì động tác giang hai tay ra đợi được ôm nó vào lòng, không hề động đậy nhìn con sói đầu đàn, ánh mắt trong suốt mang theo vài phần ấm áp, thân thiết.

Con sói đầu đàn bất an động đậy móng vuốt, không tự chủ được chậm rãi tiến lại gần, trong ánh mắt lại từ đầu đến cuối vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần. Một bước, hai bước, ba bước... Mãi cho tới khi nó đi tới bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, Tiểu Tịnh Trần vẫn không hề động đậy. Con sói đầu đàn cúi đầu, cẩn thận nghiêm túc hít mùi hương trên người em gái, sự hoang mang lại càng nặng thêm vài phần. Nó không tự chủ được càng tiến gần thêm, cái mũi gần như chui vào trong cổ Tiểu Tịnh Trần, cổ họng thon dài yếu ớt của cô bé không hề được che chắn mà lộ ra dưới răng nanh sắc nhọn của con sói. Phí Khánh sợ đến mức quên cả hít thở. Cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần và con sói đầu đàn. Hai chiến sĩ Kỳ Lân đã lên đạn, cũng gắt gao nhìn chằm chằm nữ binh nhỏ bé nọ và bầy sói, chuẩn bị lúc nào cũng có thể nổ súng.

Con sói đầu đàn ngửi một lúc lâu, nó đột nhiên chậm rãi lùi về sau, một bước, hai bước, ba bước, sau đó đặt mông xuống, ngồi dưới đất như một con chó lớn, cái đuôi to nặng nề quét đám lá khô trên mặt đất. Nó đột nhiên ngẩng đầu hú lên từng trận tiếng sói tru “húuuuu...“. Tiếng sói tru vang tận trời xanh, cho dù là loài người không cùng chủng tộc cũng có thể nghe ra sự kích động, mừng rỡ không thể nào áp chế trong tiếng tru của con sói.

Con sói đầu đàn vừa hú, những con sói khác trong đàn cũng hú lên theo, nhất thời, cả mảnh rừng rậm đều bị tiếng sói tru bao vây.

Những chiến sĩ Kỳ Lân ở khu vực khác không khỏi run rẩy: “Hôm nay chẳng lẽ là ngày động dục tập thể của bầy sói sao??!”

Nghe thấy tiếng tru của con sói đầu đàn, Tiểu Tịnh Trần mừng rỡ đến mức cả khuôn mặt đều sáng lên. Cô bé bổ nhào đến đè con sói đầu đàn ngã xuống, ôm lấy nó lăn lộn trên mặt đất, tiếng cười hòa cùng tiếng sói tru khiến cho những người nhìn thấy đều phải túa mồ hôi lạnh: “Màn Thầu, Màn Thầu, Màn Thầu, Màn Thầu, chị rất nhớ, rất nhớ em đó, Màn Thầu.”

“Gào gào gào...”

Màn Thầu đáng thương, tránh thoát được họng súng của thợ săn, tránh thoát được sự giam cầm của vườn bách thú, tránh thoát được sự hung tàn của đám đầu bếp, cuối cùng cũng có thể quay trở về rừng rậm. Đáng tiếc, cánh rừng rậm này đã cách xa, rất xa cánh rừng nơi nó được sinh ra, vốn dĩ nên là cả đời này cũng không còn cơ hội gặp lại người đã nuôi dưỡng mình lớn lên nữa, nhưng không ngờ... Phật Tổ quả nhiên là yêu thương em gái ngốc nghếch!

Có thể trùng phùng với Màn Thầu, Tiểu Tịnh Trần dứt khoát quên mất Phí Khánh vẫn còn đang treo ở trên cây, bởi vì duy trì một động tác trong thời gian dài mà tay chân cứng đờ, muốn xuống không xuống được. Còn về tại sao bạn sói xám Màn Thầu mười mấy năm không gặp mà trông vẫn còn to khỏe, trẻ trung thế kia, tại sao một con sói xám to lớn lại có thể nhận ra người mà nó đã từng gặp mười mấy năm về trước, thì đây không phải vấn đề mà Tiểu Tịnh Trần quan tâm. Cô bé chỉ biết, Màn Thầu của cô bé trở về rồi, vậy là đủ!

Đợi Phí Khánh cuối cùng cũng run rẩy bò xuống được cái cây cổ thụ cũng đã là một tiếng sau. Cậu ta vừa đặt chân xuống đất, cả người đều xụi lơ ngã ngồi xuống đất, chân tay vô lực run rẩy, khắp người, khắp mặt đều vã mồ hôi. Tiểu Tịnh Trần ôm lấy Màn Thầu dựa vào thân cây, vừa cọ, vừa hôn, vừa vuốt ve, hoàn toàn không để ý đến sự bẩn thỉu trên người Màn Thầu. Những con sói khác bèn vây quanh Tiểu Tịnh Trần, ngồi thành một vòng tròn, yên tĩnh và chân thành như một đàn chó... Được rồi, thật ra là bọn chúng khiếp sợ ánh mắt uy hiếp, thỉnh thoảng lại lóe lên hung tàn của con sói đầu đàn, cho nên bọn chúng mới không dám lộn xộn.

Không dễ dàng gì mới thở nổi, Phí Khánh khô khốc nói: “Cậu... cậu quen con sói này sao?”

“Ừ.” Tiểu Tịnh Trần gật đầu, vừa hôn một cái vào trán Màn Thầu, cười đến mức mặt mày đều cong cong: “Nó vừa sinh ra chưa được bao lâu, mình đã ôm nó về nuôi rồi. Nhưng mà sau khi nó lớn lên đã bị các sư huynh lén đuổi đi mất, mình đã đau lòng rất lâu. Không ngờ hôm nay lại gặp được nó ở đây, Màn Thầu.”

Khóe miệng Phí Khánh hơi co giật, khó có thể tin được: “Cậu nuôi sói??”

Tiểu Tịnh Trần tiếp tục gật đầu, vòng tay qua cái cổ đầy lông của Màn Thầu, bắt đầu bấm đầu ngón tay đếm: “Còn có Quả Cà, Thái Bao, Khoai Tây, Ngó Sen...”

Phí Khánh há miệng, run rẩy nói: “Chúng đều là sói sao?” Từ “sói” cuối cùng còn không ngừng vang lên bên tai, khẳng định là ba ngày không dứt.

“Đương nhiên không phải.” Phí Khánh vừa thở phào một hơi thì nghe thấy Tiểu Tịnh Trần cố gắng hồi tưởng lại: “Quả Cà là trăn rừng, Thái Bao là con hổ trắng, Khoai Tây là sư tử, Ngó Sen là báo săn... Thật ra mình vẫn luôn cho ràng Quả Cà là một con giun, Màn Thầu là chó con, Thái Bao, Khoai Tây và Ngó Sen đều là mèo, nhưng mà sau đó ba cho mình xem hình ảnh những con vật gần giống mới chúng, mình mới biết hóa ra mình đã nhận nhầm.” Ngượng ngùng!

Phí Khánh nghẹn họng nhìn trân trối, trợn mắt há mồm, chật vật nuốt nước bọt. Cậu ta lặng lẽ rơi lệ đầy mặt, thận trọng dùng cả tay chân bò ra xa Tiểu Tịnh Trần một chút.

Phí Khánh đột nhiên nhớ lại vài tiếng trước lần đầu tiên nhìn thấy các đội viên đặc chiến tham gia tuyển chọn, Tống Siêu đã từng nói một câu như có như không.

“Cậu thật thú vị, đến ba người bọn mình cậu còn không sợ, vậy mà lại đi sợ bọn họ?”

Được rồi, cậu ta đến ba người bọn họ cũng không sợ, quả nhiên cậu ta cũng là một tên khác người mà!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui