Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

“Vệ Thủ vì sao lại bị thương vào bệnh viện?” Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm Triển Đế không ngừng truy hỏi.

“Bác sĩ nói là do vận động quá sức khiến mao mạch phổi bị vỡ, yên tâm, không sao, nghỉ ngơi vài ngày thôi...” Lời này là Ngân Mạc tranh đáp. Anh ta mơ hồ cảm thấy Tiểu Tịnh Trần có gì đó là lạ nhưng không biết lạ ở đâu. Chỉ là trực giác nói với anh ta không cho Triển Đế trả lời câu hỏi của cô bé, nếu không nhất định sẽ có việc xảy ra.

Triển Đế giơ tay ngăn không cho Ngân Mạc nói tiếp. Anh ta nghiêm túc nhìn lại vào mắt Tiểu Tịnh Trần. Đôi mắt sâu tĩnh mịch không còn lộ vẻ ngổ ngáo bất cần đời mà là trầm tĩnh sâu sắc mang theo cảm giác trách nhiệm trước nay chưa từng có, nói tiếp: “Là do lượng vận động vượt quá khả năng chịu đựng của cậu ta.”

“Cho nên, Vệ Thủ bị thương nhập viện là do anh!” Có thể chuyển từ câu hỏi sang câu trần thuật mà lại khiến người ta không thể phản bác được, phải nói rằng em gái à, em lại tiến hóa rồi!

“Cũng không thể nói...” Ngân Mạc vẫn muốn giải thích nhưng lại bị Triển Đế quyết đoán ngắt lời bằng một chữ: “Đúng!”

Ngân Mạc há mồm, sững sờ nhìn Triển Đế. Triển Đế là một đội trưởng tốt, bất luận nhiệm vụ nguy hiểm nhường nào, anh ta cũng luôn hết sức đảm bảo sự an toàn của đồng đội mình. Nhiệm vụ kết thúc, chiến công là của đồng đội, sai sót là của Triển Đế. Nếu không may đồng đội hy sinh, dù có tham gia vào nhiệm vụ đó hay không, thì anh ta đều nhốt mình trong phòng không nói một lời, không ai biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng ai cũng có thể cảm nhận sự bi thương, đau đớn và… mê man của anh ta.

Cho nên huấn luyện Kỳ Lân luôn khắc nghiệt hơn theo các năm. Triển Đế đã nói: “Nếu như nhóm tân binh không thể kiên trì hoàn thành huấn luyện biến thái đến cùng thì đừng nên vào Kỳ Lân, nếu không có một ngày sẽ mất mạng ở một xó xỉnh không tên nào đó, ngay cả xương cốt cũng không thể tìm thấy.”

Trong quá trình huấn luyện, anh ta luôn lên kế hoạch luyện tập dựa trên khả năng chịu đựng lớn nhất của nhóm binh lính dự tuyển, nhưng không ngờ lại xuất hiện một người kỳ quái như Vệ Thủ. Khả năng tiềm ẩn mà cậu ta thể hiện ra lại không hề tương đồng với giới hạn thể năng, vì vậy mới xảy ra sự cố ngoài ý muốn này. Với tư cách là người lập kế hoạch huấn luyện, có thể tưởng tượng ra tâm trạng anh ta lúc này.

Triển Đế không hề do dự thừa nhận lỗi lầm của bản thân. Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt đen láy. Ánh mắt một người thì bình tĩnh ung dung, một người thì thâm sâu như nước. Ngân Mạc hết nhìn người nọ đến người kia, bỗng thấy đau đầu: “À.. Bạch Tịnh Trần, chuyện lần này...”

Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn không thấy sự tồn tại của Ngân Mạc và Câm Điếc. Cô bé đột nhiên động thủ, đấm thẳng vào ngực Triển Đế một quyền. Triển Đế bất động, đón đòn của cô bé, không hề né tránh. Dù xuất phát từ tình cảm gì đi nữa, anh ta cũng cần một người đánh cho bản thân tỉnh lại, không phải sự áy náy khi Vệ Thủ vào viện mà là sự trừng phạt cho lỗi lầm của anh ta, thế nhưng, anh ta nào có ngờ...

Một đấm của cô em gái này lại mạnh, mạnh, mạnh đến thế chứ!

“Cạch” Tiếng gãy xương khiến Triển Đế lạnh lòng, ngoại lực khổng lồ tấn công khiến anh ta lui về sau một bước. Theo đó là phần ngực đau đớn kịch liệt, trong chốc lát mặt của Ngân Mạc và Câm Điếc chuyển sang xanh lét.

Tiểu Tịnh Trần ra đòn khi tức giận nên căn bản không khống chế được độ mạnh yếu. Một quyền không đủ, cô bé thuận thế giơ chân đạp một cước, mục tiêu là bụng dưới của đối phương. Nhưng do ngực quá đau, Triển Đế không thể nhịn được mà khom mình xuống, cho nên đòn công kích vốn nhằm vào bụng dưới nay chệch hướng đến vị trí trọng điểm phía dưới. Triển Đế kinh ngạc đến chảy mồ hôi lạnh. Anh ta cuống quýt xoay người né tránh đòn đoạt mệnh sượt qua.

Sau khi đá trượt, Tiểu Tịnh Trần không chút do dự xoay người quét một cước về phía lưng của Triển Đế. Hai chân Triển Đế đạp nhẹ, lộn vòng trên không về phía sau, đôi chân của Tiểu Tịnh Trần trượt qua dưới người anh ta. Triển Đế đứng vững dưới đất, ngực đau đớn tê dại, thế nhưng lượt công kích của Tiểu Tịnh Trần không ngừng ập đến. Ngân Mạc với Câm Điếc mãi mới phản ứng được, vội vội vàng vàng đứng cản phía trước, nói: “Bạch Tịnh Trần, cô phát điên cái gì!”

Tiểu Tịnh Trần một chân để trước, một chân để phía sau đứng vững, hai tay nắm thành quyền, một tay để sát quai hàm, một tay giơ thẳng về phía kẻ địch, nói: “Tránh ra, tôi không gây thương tổn cho người vô tội.”

Ngân Mạc xoay đầu nhìn người lính gác đang nhìn về phía bên này, nói nhỏ: “Tôi biết chuyện Vệ Thủ làm cô rất tức giận, nhưng cô cũng nên biết phân biệt đúng sai phải trái chứ. Chỉ vì thương tích trong huấn luyện mà phẫn nộ kích động đến thế, vậy nếu là chết người thì sao? Nếu chút khổ cực này cũng không chịu được thì dứt khoát từ đầu đừng tham gia Kỳ Lân nữa, cần gì phải ở đây tìm phiền não.”

Lời nói của Ngân Mạc có chút nặng nề nhưng đều là sự thật. Tiểu Tịnh Trần lẳng lặng nhìn anh ta không nói lời nào, trực tiếp cho anh ta một quyền. Ngân Mạc đã thấy được sức mạnh từ cú đấm của Tiểu Tịnh Trần nên căn bản không dám tiếp đòn, chỉ nghiêng người né tránh. Câm Điếc cũng nhanh chóng lên phía trước ngăn cản. Tiểu Tịnh Trần ai đến cũng chấp hết.

Dù là Triển Đế, Ngân Mạc hay Câm Điếc, bọn họ đều không hẹn mà cùng thủ thế chứ không công kích. Họ cố hết sức tránh thoát quyền cước của cô bé, từ đầu đến cuối không hề ra đòn. Điều này không phải do họ rộng lượng mà là vì biết nắm đấm của bọn họ có sức mạnh thế nào nên mới không muốn trả đòn.

Chỉ riêng về đánh đấm tay không, Tiểu Tịnh Trần vượt xa bọn họ cả mấy dãy phố. Chỉ riêng về sức lực, Tiểu Tịnh Trần có thể đánh bọn họ tan xương nát thịt. Thế nhưng, mục tiêu huấn luyện của Kỳ Lân không phải là đánh nhau, mà là giết người.

Tiểu Tịnh Trần rất giỏi nhưng cô bé cũng chỉ đánh gãy xương sườn của người ta thôi, còn nhóm Triển Đế, Ngân Mạc một khi ra tay liền trực tiếp bóp nát yết hầu, bẻ gãy cổ kẻ địch. Trải qua vô số nhiệm vụ, điều này đã trở thành thói quen. Cho nên, nói về sức chiến đấu ba người cộng lại cũng không phải là đối thủ của Tiểu Tịnh Trần, nhưng về lực sát thương, ba Tiểu Tịnh Trần cũng chưa chắc chống lại được một Triển Đế.

Do Tiểu Tịnh Trần là tín đồ Phật giáo nên khi ra tay, cô bé thường để lại một đường thoát cho đối phương. Bản năng này không hề thay đổi dù cho cô có đang tức giận đến mức đánh mất lý trí. Lại nói Triển Đế có thể từ một thanh niên đạt chuẩn đạo đức biến thành cầm thú đội lốt yêu nghiệt và lưu manh thì không phải do một hai mạng người có thể tạo thành được.

Chỉ là ý nghĩ của ba người quá đẹp đẽ mà hiện thực thì lại quá tàn khốc. Bọn họ chỉ thủ không công, điều này không những không làm cho đối phương bình tĩnh mà lại càng khiến cơ thể bọn họ thảm hơn, không ít thương tích mới xuất hiện theo đó. Tiểu Tịnh Trần tức giận thì ai có thể cản nổi chứ. Các chiến sĩ đi ngang qua đều bị cuộc chiến bên này thu hút. Những người nhàn rỗi không hẹn mà cùng dừng chân vây lại xem, lại còn có người sung sướng trêu đùa...

“Đội trưởng, anh đừng quá thương hoa tiếc ngọc chứ!”

“Đúng đó, đúng đó, hãy cho đồng chí nữ binh thấy bản lĩnh đàn ông của Kỳ Lân chúng ta nào!”

“Ngân Mạc, cậu đi học, học đến mềm chân rồi à? Ngay cả một cô bé nữ binh cũng không đánh lại được!”

“Câm Điếc, đừng có ý vào cơ thể to con mà bắt nạt con gái nhà người ta nhé!”

…balabala…

Nghe thấy lời trêu ghẹo đầy vui vẻ khi người khác gặp họa của những chiến hữu xung quanh, Ngân Mạc cười khổ, anh ta muốn cắn người. Đúng là một đám khốn nạn chỉ biết đứng bới móc.

Nhân lúc ba người tránh né, Tiểu Tịnh trần đột nhiên xoay người trên không, quét chân đập vào mặt Triển Đế. Triển Đế kinh ngạc, vội vàng nhảy về phía sau, mượn lực từ bậc thang, nhảy lên thềm của tòa nhà văn phòng.

Tiểu Tịnh Trần đá hụt, liền nhào người vào bậc thang ở cổng tòa nhà văn phòng, thế là, một tiếng đùng, gạch lát trên bậc thang liền vỡ ra. Lấy mũi chân làm trung tâm, một mảng lớn vết nứt lan ra như mạng nhện, khiến người xem cũng rùng mình.

Cả thế giới yên tĩnh, mọi người đều há mồm trợn mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần. Cô bé mím chặt môi, mái tóc ngắn bay trong gió để lộ khí thế sắc bén lạnh lẽo. Các chiến sĩ vây xem không khỏi nhìn nhau rồi quay sang nhìn khuôn mặt có chút tái của Triển Đế, cuối cùng mới phát hiện ra có gì đó không đúng.

Đây là mưu sát trắng trợn!

“Có chuyện gì đây, Đội trưởng, có cần chúng tôi giúp đỡ không?” Chiến sĩ của Trung đội một không khỏi đứng lên phía trước hỏi. Nhưng mà, bọn họ vừa bước lên một bước, vẫn chưa bước xuống đường đi bộ, thì Màn Thầu vẫn đang ngồi xổm đó giả làm bức tượng bỗng đứng dậy, từ từ đi qua. Con mắt sói lạnh lẽo nhìn chằm chằm những người ôm ý đồ xấu đang định tiến đến. Nó chậm rãi há mồm để lộ răng nanh sắc nhọn, lông toàn thân dựng lên, họng gầm gừ cảnh cáo.

“Gừ!”

Dựa trên nguyên tắc, một con sói không đủ để ngăn cản các chiến sĩ Kỳ Lân. Thế nhưng, Triển Đế và Ngân Mạc không mở lời, cũng vì không rõ chân tướng sự việc thế nào, các chiến sĩ Kỳ Lân cũng không tự tiện ra tay với nữ binh. Nhất thời, bầu không khí trở nên gượng gạo.

“Các cô cậu đang làm gì?” Một tiếng quát lớn bất chợt vang lên làm cho mọi người dừng lại. Ba sĩ quan huấn luyện bất giác cũng thở phào nhẹ nhõm. Đặc biệt là Triển Đế, anh ta ấn ngực, nhe răng cắn miệng tỏ ra đau đớn, biểu cảm cực kỳ giả tạo, khiến cho Ngân Mạc liếc mắt nhìn.

Mũi chân Tiểu Tịnh Trần vẫn còn ở trên bậc thang, giữa trung tâm mạng nhện. Cô bé ngước đầu thì thấy ông chú trung niên đẹp trai từ tòa nhà văn phòng đi ra. Ông chú đứng trên bậc thang, ánh mắt quét qua ba người, nhìn về phía người có ánh mắt bình tĩnh trong veo nhưng đầy khí thế - Tiểu Tịnh Trần. Rồi sau đó liếc về khoảng đất bụi bay đầy trước tòa văn phòng và nhóm chiến sĩ đang đấu mắt với sói xám không xa.

Tiết Quang Hàn bỗng đen mặt, mắng: “Bạch Tịnh Trần, cô có biết mình đang làm gì không?”

Tiểu Tịnh Trần thu chân, buông tay, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, đáp: “Tôi biết.”

“Cô biết cái quái gì, về quân hàm, bọn họ là Trung tá, cô mới chỉ là Trung Úy binh nhì. Về thân phận, họ là sĩ quan huấn luyện còn cô là học viên. Giờ không phải là lúc luyện tập cũng không phải diễn tập, ai cho cô ra tay với họ? Hơn nữa lại còn ở trước tòa nhà văn phòng của quân đội, cô không cần mạng sống nữa đúng không?” Lần này Tiết Quang Hàn tức giận thật sự. Anh ta biết tính cách của Tiểu Tịnh Trần có chỗ thiếu hụt, nhưng không ngờ lại thích gì làm nấy đến trình độ này. Tùy hứng quá mức rồi!

Tiểu Tịnh Trần chỉ vào quần áo trên người, nghiêm túc đáp: “Tôi không mặc quân trang.”

“Cô cho rằng cởi quân trang thì không còn là quân nhân? Tôi cho cô biết, chỉ cần còn ở Kỳ Lân một ngày, chỉ cần còn ở trong quân đội, cô vẫn là một quân nhân. Quân nhân phải có tư thái của quân nhân. Không coi trọng kỷ luật quân đội, coi trời bằng vung, đó là lưu manh, là thổ phỉ.”

Vừa nghe thấy anh ta nói “lưu manh”, Tiểu Tịnh Trần vô thức nhìn Triển Đế, nói: “Anh ta hại Vệ Thủ nhập viện, tôi đánh anh ta thì có gì không đúng?”

“Tôi đã xem báo cáo, cường độ luyện tập của cô và Tống Siêu giống với Vệ Thủ. Vì sao cậu ta nhập viện, hai cô cậu lại không sao?”

Tiểu Tinh Trần sững người, đáp: “Vì thể chất của chúng tôi tốt hơn cậu ấy.”

“Thế thì đúng rồi, cậu ta vào viện vì thể chất của cậu ta không như cô, có quan hệ gì với sĩ quan huấn luyện?”

Tiểu Tịnh Trần sững sờ.

Thấy vẻ hồ đồ mờ mịt của cô bé, Ngân Mạc âm thầm giơ ngón tay cái với Tiết Quang Hàn. Không hổ danh là Đại đội trưởng, chỉ vài câu nói mà đã kiềm chế được ngôi sao chổi hung ác này. Triển Đế không khỏi nhíu mày. Cả đồ ngốc cũng có thể nghe được vấn đề về logic trong lời nói của Tiết Quang Hàn, thế mà Tiểu Tịnh Trần lại bị hỏi đến cứng họng. Rốt cục là não cô bé có vấn đề, hay là khả năng suy xét có vấn đề?

Triển Đế cảm thấy cả hai đều không có khả năng lắm. Dù cho là có vấn đề về cái nào trong hai cái trên, thì cô bé cũng không thể thông qua xét tuyển của bộ đội, càng không thể bị Đại đội trưởng tự mình câu dẫn vào Kỳ Lân. Có bí mật gì đó đang được che giấu phải không???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui