Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố



Khởi bẩm quận chúa, vị này là đại sư Huyền Không do bệ hạ cố ý mời vào trong cung.” Thái giám dẫn đường vội vội vàng vàng đáp lời.

“Đại sư à.” Quận chúa liền cười khúc khích như nhánh hoa đung đưa trong gió. Trang phục váy ngắn lộ ngực đặc biệt của triều Đại Chu khiến hai cái bánh màn thầu to trên ngực nàng ta trở nên vô cùng sống động. Quận chúa tiến lên trước vài bước, không chút kiêng dè, trắng trợn đánh giá Huyền Không. Nàng ta càng nhìn càng thấy thích, không chút do dự mà vươn tay hướng bên gò mà hoàn mỹ đến mức hoàn hảo của Huyền Không, nói: “Vị lang quân tuấn tú thế này làm hòa thượng làm gì chứ. Quá đáng tiếc rồi! Theo bản quận chúa về phủ đi, bản quận chúa nhất định sẽ đối xử thật tốt với chàng.”

Huyền Không nhẹ nhàng lùi về phía sau một bước, tránh khỏi bàn tay xâm phạm của Quận chúa, hai tay chắp trước ngực thành hình chữ thập, đáp: “A di đà Phật, bần tăng là người xuất gia, xin quận chúa tự trọng!”

Đây vốn nên là phản ứng bình thường nhất của hòa thượng, nhưng mà, vị hòa thượng nào đó thực sự nhập vai quá sâu. Ngay lúc quận chúa vươn tay ra, chàng không những không lùi lại mà còn tiến lên một bước. Trong lúc đó, bàn tay của quận chúa sượt qua dưới vành tai của chàng, không chỉ sờ được gương mặt trắng nõn, tuấn tú mình mơ ước, mà còn bị vị hòa thượng chủ động đến mức kinh ngạc nhảy dựng lên. Quận chúa không ý thức được mà lùi về phía sau một bước, chân trẹo qua một cái, suýt chút nữa thì ngã sấp trên mặt đất.

Huyền Không dường như không nhìn thấy vẻ chật vật của quận chúa, hai tay chàng chắp trước trực, nghiêm túc nhìn quận chúa một cái, thong dong nói: “Bần tăng đi lên trước, quận chúa liền bị dọa cho ngã xuống. Quận chúa xem, người kỳ thực không thích bần tăng như thế. Nếu đã như vậy, bần tăng xin cáo từ.”

“Chàng...” Quận chúa trợn to con mắt, phẫn nộ nhìn bóng dáng rời đi đầy tiêu sái của Huyền Không, tức đến giậm chân.

Mặc dù quá trình có chút không giống, nhưng kết quả không khác là bao.

Tiếng lật sách xoàn xoạt của người bên ngoài ống kính máy quay vang lên, có người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật kỳ lạ, Vô Tà diễn sai rồi đúng không? Trên kịch bản phim không hề có đoạn bước lên trước này!”

“… Nhưng cậu không cảm thấy diễn thế này càng thể hiện rõ tính cách Huyền Không một cách tự nhiên hơn sao. Mặc dù là hòa thượng, nhưng chàng ta kỳ thực không phải là người chân chính đặt mình ngoài vòng thế tục, nếu không cũng sẽ không phải lòng công chúa Kỳ Sơn. Tôi cảm thấy cao tăng chỉ là vẻ ngụy trang của chàng ta, chàng ta nên là một người dám yêu dám hận, nhiệt tình như lửa. Không thấy cả đạo diễn cũng không kêu cắt sao, rõ ràng anh ta càng thích nhân vật Huyền Không do Vô Tà đắp nặn hơn.”

Người đối diện nghe xong lời này thì không khỏi gật đầu phụ họa. Xác thực là vậy, so với thoát khỏi sự trêu ghẹo của quận chúa, Huyền Không ép quận chúa lùi bước càng có khả năng đả động lòng người hơn, cũng phụ trợ hình tượng liều lĩnh, không màng tất cả để yêu công chúa của chàng sau này.

Nhưng chân tướng thực tế lại là...

Hòa thượng vốn là bản chức của Tiểu Tịnh Trần, không có ai hiểu rõ làm một vị hòa thượng tốt như thế nào hơn so với cô bé. Đương nhiên, do vấn đề về lối suy nghĩ khác thường, nên trong mắt, trong tim cô bé, hòa thượng tốt là khái niệm có lẽ có chút không quá giống so với người bình thường. Từ nhỏ đến lớn, cho dù là sư phụ, sư huynh, sư điệt hay người cha vạn năng của mình, chưa hề có ai, cũng chưa một lần nào nói cho cô bé biết “lùi bước” là cái gì. Cô bé không ra tay trực tiếp đã là nể thân phận con gái của đối phương rồi.

Dù sao chăng nữa, biểu hiện của Tiểu Tịnh Trần tốt đến mức vượt qua sự kỳ vọng của mọi người. Nhóm diễn viên lão làng cuối cùng cũng đối xử với em gái có vận may tốt đến bùng cháy này cùng địa vị, đẳng cấp với bản thân. Ngay cả sắc mặt đạo diễn Tạ cũng dễ nhìn hơn một chút. Mấy cảnh diễn sau đó ít nhất cũng đủ để chứng minh em gái không phải là một bình hoa di động, con gái diễn vai hòa thượng mà còn có thể khắc họa một cách sâu sắc đến vậy, quả thật là một cô gái tốt, có tuệ căn!

Phần diễn của Tiểu Tịnh Trần rất ít, cô bé chỉ cần xuất hiện ở một số cảnh cần thiết rồi trưng mặt ra làm người qua đường là được. Trong đó, đối thoại diễn của cô bé với Thái tử Việt và Nữ hoàng bệ hạ là nhiều. Người đóng vai Thái tử Việt là một diễn viên nam mới nổi, tên Mạnh Thăng. Anh ta diễn rất đúng kịch bản, không hề có chút sáng tạo nào, cũng không hề mắc lỗi, căn bản mỗi cảnh đều chỉ diễn một lần là qua. Còn về người đáng lẽ nên có vị trí quan trọng đối với Huyền Không hơn - công chúa Kỳ Sơn, thì đến nay diễn viên nhận vai đó vẫn chưa hề xuất hiện.

Đợi đến lúc diễn viên đó quyết định đến phim trường, bối cảnh đã được đạo diễn Tạ cải tạo từ tiểu viện nhỏ thành khung cảnh chùa chiền. Bởi vì nghe nói, cô gái diễn vai công chúa Kỳ Sơn có lịch trình rất bận rộn, để phối hợp với cô ta thì phải quay hết cảnh có phần diễn của cô ta trước. Còn về cái người khiến cả đoàn làm phim phải nhường đường rốt cục là ai, đạo diễn Tạ lại nhất quyết bảo vệ bí mật.

Tiểu Tịnh Trần đã hóa trang xong. Cô bé yên tĩnh đứng dưới một gốc cây giữa sân chùa, nhìn lên những tán cây cành lá xum xuê phía trên. Ánh sáng hắt trên gương mặt của cô bé, phản chiếu từng lớp hình cắt. Đột nhiên, một giọng nữ có chút quen thuộc vang lên bên tai cô bé: “Tịnh Trần!”

Tiểu Tịnh Trần ngây người một lúc. Đã quen với cái tên “Vô Tà”, đột nhiên lại nghe người gọi tên thật của mình, cô bé đột nhiên không thể phản ứng lại, ngơ ngác quay đầu nhìn về sau. Tiểu Tịnh Trần sững sờ trợn mắt thật to.

Cô gái trẻ tuổi ngược sáng đi về phía Tiểu Tịnh Trần. Chị ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng trông rất sạch sẽ và chiếc quần tây thẳng tắp, mái tóc đen dài buộc đằng sau thành đuôi ngựa. Dáng người thẳng, bước chân ổn định mà vững vàng, cả người chị ta từ trên xuống dưới đều lộ ra một vẻ anh tuấn lão luyện. Ngũ quan của chị ta rất có chiều sâu, lộ ra một loại khí thế mạnh mẽ của người thành đạt. Đây là một cô gái rất dễ dàng khiến người khác mơ hồ về giới tính, chị ta vốn là người có khí thế đủ để khiến người ta quên đi khoảng cách và khác biệt nam nữ.

Ánh mắt to, ngơ ngác của Tiểu Tịnh Trần khẽ chớp chớp. Cô bé cảm thấy, cảnh này có vẻ như đã từng xảy ra lúc nào đó. Quen đến nỗi cô bé cũng không phát hiện được mình đã nói ra một câu: “Chị Thất!”

Ngón tay thon dài ép nhẹ rồi xoa xoa cái đầu bóng lưỡng không sợi tóc của cô bé, Hoa Thất Đồng kẽ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười, nói: “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp...” Tiểu Tịnh Trần đáp lại theo bản năng, lúc này mới phản ứng lại. Cô bé lập tức gạt cái tay đang ở trên đầu mình xuống, phồng mang phụng má nói: “Sao chị lại ở đây?”

Đôi mắt Hoa Thất Đồng khẽ cong, nở nụ cười giống hệt nụ cười chiêu bài của Tiểu Tịnh Trần. Chỉ là kiểu cười này đặt trên mặt cô em gái ngốc thì có vẻ đáng yêu, ngô nghê và thanh khiết, đặt trên mặt Hoa Thất Đồng thì lại có vẻ giảo hoạt, gian trá như hồ ly. Chị ta nói: “Chị đến làm diễn viên phụ.”

“Ồ!” Tiểu Tịnh Trần nhàn nhạt lên tiếng, sau đó hai mắt mở to, hỏi lại: “Gì cơ?”

Phản ứng ngây ngốc của Tiểu Tịnh Trần làm cho Hoa Thất Đồng rất vui vẻ. Chị ta không khỏi xoa nhẹ đầu trọc của Tiểu Tịnh Trần, đáp: “Một lúc nữa là em biết liền.”

Vừa nói xong, Hoa Thất Đồng đã xoay người đi theo nhóm nhân viên hóa trang tiến vào một phòng hóa trang chuyên biệt. Không chỉ có Tiểu Tịnh Trần cảm thấy nghi ngờ mà những người khác cũng bắt đầu xì xào, bàn tán. Nếu như nói khuôn mặt thật khiến người khác bất ngờ ngoài ý muốn của Tiểu Tịnh Trần làm mọi người cảm thấy lạ. Vậy thì sự xuất hiện đột nhiên của một cô gái đẹp trai lại còn là một người ngoài vòng nghệ thuật, khiến mọi người khó có thể tin, một vị đạo diễn chính đáng và nghiêm khắc như đạo diễn Tạ lại có thể cho phép một người ngoài nghề đến làm loạn đoàn phim của chính mình.

Nhưng thực tế người ngoài nghề đó thật sự đến rồi. Hơn nữa, khi Hoa Thất Đồng hóa trang xong và xuất hiện trước mắt mọi người, thì không cần một lời giải thích bằng ngôn ngữ nào nữa. Ai ai khi nhìn thấy chị ta thì đều có phản ứng như bỗng nhiên ngộ ra gì đó. Ồ, hóa ra vai chị ta diễn chính là nàng ấy!

Áo mỏng, váy dài hoa lệ. Trên làn váy là những bông hoa mẫu đơn sắc vàng kim đang nở rộ, trâm ngọc, trang sức quý giá đã họa nên một nữ nhân tôn quý nhất Đại Chu, chỉ đứng sau nữ hoàng. Nàng đoan trang, tao nhã, cao quý. Đôi mắt như họa và sự kiêu ngạo toát ra từ xương. Nàng chính là công chúa tôn quý nhất Đại Chu, vừa sinh ra đã có thân phận đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh.

Công chúa Kỳ Sơn, ngoại trừ nữ hoàng thì đây là cô gái nổi danh nhất Đại Chu bấy giờ.

Ngải Mỹ há miệng mấy lần, ngơ ngác, cô gái này diễn vai công chúa Kỳ Sơn? Cái vị công chúa Kỳ Sơn tương thân tương ái, yêu nhau giết nhau với em gái Tịnh Trần đây sao?

Là một thư ký nhỏ theo sát bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, trước lúc rời khỏi thành phố S, Ngải Mỹ, Tiền Đa Đa, Lăng Phi, Thượng Quan Triết, La Giai Ni đều có trong tay một quyển sổ nhỏ docha Ngốc xuất bản. Trong quyển sổ đó có ghi lai tất cả những loại động vật nguy hiểm phải cách ly mười mét khỏi người em gái Tịnh Trần.

Ngải Mỹ run lẩy bẩy móc quyển sổ nhỏ trong túi ra, run run lật xoàn xoạt đến trang số hai, trên đó có dán hình một người con gái. Bên cạnh ảnh có viết ba chữ sáng loáng bằng màu mực đỏ như máu: Hoa, Thất, Đồng!!!

Ngải Mỹ chớp mắt rơi lệ ào ào, con mẹ nó, sao nhân phẩm của cô ấy lại tốt đến thế này chứ. Mới ra đường đã đụng ngay loài động vật nguy hiểm cấp ba sao. Bóng dáng người đàn ông để ở trang thứ nhất có tên “Người đàn ông xa lạ”, có thể không cần để ý.

Ngải Mỹ vuốt mặt, câm nín, nghẹn ngào, dứt khoát móc điện thoại ra chụp một tấm ảnh mặc trang phục diễn của công chúa Kỳ Sơn trong phim gửi cho Bạch Hi Cảnh. Chú giải bên dưới chỉ có một câu: Người sắp sửa dính như hình với bóng với em gái Tịnh Trần.

“Xoảng!” Chiếc cốc cà phê trên thân có bức vẽ mèo Garfieldthủ công với hình dạng quái dị dứt khoát vỡ thành mảnh vụn. Dung dịch nâu đen chảy đầy trên bàn, thậm chí còn dính cả vào tài liệu quan trọng. Thế nhưng, người chủ của tài liệu này lại không hề để ý, anh nhìn chằm chằm bức ảnh chụp công chúa hoa mỹ trên điện thoại, môi mỏng khẽ mím, hàn ý lạnh lẽo nhẹ nhàng chuyển động trong ánh mắt.

Mẹ nó, con gái của ông đây dễ dụ dỗ lắm sao, fuck, fuck, fuck, fuck, fuck!

Mặc cho Hoa Thất Đồng như thế nào có thể cướp lấy vai công chúa Kỳ Sơn trên tay đạo diễn Tạ, ít nhất tấm ảnh trang phục trong phim của chị ta cũng khiến đạo diễn Tạ rất vừa ý. Tiếp đó thì phải xem khả năng diễn xuất của chị ta rồi. Nếu diễn xuất có thể, vậy xem như ngoại lệ này cũng có giá trị lắm.

Do sự sùng bái của Thái tử Việt dành cho Huyền Không, công chúa Kỳ Sơn rất có hứng thú với vị hòa thượng khiến cho đường đường là Thái tử một nước cũng phải đối xử ngang hàng này. Vậy là nàng ta liền đóng giả nam tử theo chân Thái tử Việt đi tìm hiểu vị cao tăng Huyền Không này một chút... Đương nhiên, mặc dù cảnh quay trong sân chùa đã được bố trí tốt, nhưng cũng không thể lại làm cho chị ta đi đổi y phục nam ra và thay phục trang công chúa được, vì trang điểm rất phiền phức. Vậy là, cảnh trong sân chùa không thể không tạm thời để lại một bên, cảnh trong cung sẽ được quay trước.

Huyền Không được nữ hoàng lưu lại tạm thời trong cung, ban thưởng ở tại điện Huệ Ân. Đêm tối, Huyền Không đang tĩnh tọa tham thiền thì bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân khó có thể nghe thấy. Chàng chầm chậm mở hai mắt ra, ánh mắt như đang giằng co một điều gì khó hiểu, rất lâu sau, chàng mới thở dài một cách nặng nề, nhàn nhạt lên tiếng: “Nếu đã đến rồi, thì hãy vào đi thôi!”

“Cạch!” Một tiếng vang lên, cửa phòng bị đẩy ra, vị công chúa cao quý khoác lên mình bộ quần áo hoa lệ đang đứng trước của. Ánh trăng như mạ lên người nàng một viền sáng bạc, làm cho dung mạo vốn đẹp đẽ của nàng ta thêm vài phần mị hoặc, như tiên tử trên cung trăng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Trên thực tế, Huyền Không cũng xác thực không nhìn thẳng mặt nàng. Chàng chỉ cúi đầu, ánh mắt khẽ chuyển động. Công chúa cao ngạo ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chàng. Ánh mắt lấp lánh ánh trăng như sóng như nước, trong ngữ khí mang theo sự trào phúng đầy vẻ ngông cuồng tự đại, nói: “Nghe nói hôm nay ở Ngự hoa viên chàng gặp quận chúa Chiêu Bình rồi. Nàng ta đẹp lắm hả. Đẹp đến mức chàng quên hẳn thân phận hòa thượng của bản thân mà đến gần nàng ta, chàng...”

“Công chúa, xin người cẩn thận lời nói!” Huyền Không lên tiếng ngắt lời nói tiếp sau đó của công chúa, giọng nói bình tĩnh và hòa khí như vốn có. Ngữ khí quá bình thản giống như một bồn nước đá dội từ đầu đến chân nàng. Ánh mắt công chúa cay xè, sải bước đi lên phía trước, vươn tay vuốt gò má chàng, hỏi: “Vì sau chàng đối với tất cả mọi người đều ôn hòa, nhã nhặn, khoan dung, lại duy chỉ hờ hững, không quan tâm tới ta?”

Huyền Không không hề dao động, chỉ chắp hai tay trước ngực thành hình chữ thập, nói: “Công chúa, xin tự trọng...”

Vị công chúa trong lòng vốn đang bất bình lại nghe thấy hòa thượng lặp đi lặp lại câu: “Công chúa, xin tự trọng”, niềm oán hận và cơn giận dữ đã kéo đến đỉnh điểm ngay lập tức bộc phát. Bàn tay vuốt mặt chàng bỗng chuyển hướng, trực tiếp ấn vai chàng, đẩy ngã. Sau đó, nàng ta lật người lại, để người vốn phía dưới phải nằm phía trên.

Ực!

Xung quanh là cảnh tập thể hít khí lạnh mà phát ra tiếng nuốt nước bọt. Đoạn này nên là lần xung đột đầu tiên giữa vị công chúa yêu mà không thể có được và vị hòa thượng muốn yêu mà không dám yêu, vốn nên là sự xung đột kịch liệt gây thương tích cho bản thân cũng gây thương tích cho đối phương giữa hai người. Loại diễn giải nào cũng vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không bao gồm “đẩy ngã” và “lật ngược” thế này.

Biểu hiện của công chúa đã thoát ly khỏi kịch bản phim, chạy theo một lối đi quỷ dị khó có thể nắm bắt. Càng kỳ dị hơn, đạo diễn vậy mà lại không hô ngừng. Vậy là, quần chúng chỉ có thể ngậm chặt miệng, hai mắt xanh lè tiếp tục nhìn màn diễn đầy ắp gian tình này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui