Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Con gái bị dụ dỗ bắt đi, Bạch Hi Cảnh tỏ ra vô cùng tức giận, không những tự mình đến Thượng Kinh mà anh còn mang theo cả đám thú cưng của em gái tới nữa. Cha Ngốc bày tỏ phải tiêu diệt sạch đám người có ý đồ xấu xa bên cạnh em gái, kẻ đứng đầu bảng không bất ngờ chính là hoàng đế thế giới ngầm của Thượng Kinh – Hoa, Thất, Đồng!

Đương nhiên, trước khi xử lý Hoa Thất Đồng, Bạch Hi Cảnh lại đột nhiên phát hiện ra một kẻ càng đáng ghét hơn. Thế là đồng chí Thái Bao đã nhào vào nhầm đối tượng.

Bạch Hi Cảnh ôm Tiểu Tịnh Trần, để mặc con gái dán lên gương mặt mình mà hạnh phúc cọ tới cọ lui, đến cái đầu trọc lóc bóng loáng kia hình như cũng không khó coi như vậy nữa. Bạch Hi Cảnh dịu dàng vuốt ve cái gáy nóng hầm hập của Tiểu Tịnh Trần, nâng mắc nhìn Hoa Thất Đồng ở cách đó không xa. Ánh mắt của hai người va chạm giữa không trung, ma sát bắn ra một loạt tia lửa lóa mắt, cả trời đất dường như phong vân biến sắt, đất rung núi chuyển!

Nỗi buồn rầu trong lòng Hoa Thất Đồng không ai có thể hiểu nổi, khó khăn lắm chị ta mới có thể đưa em gái về Thượng Kinh, kết quả tình cảm còn chưa bồi dưỡng được hai ngày, giữa đường đã nhảy ra một ngọn đèn cao áp. Ngọn đèn còn chưa nổ thì người cha cuồng con gái của em gái này đã lại tìm đến cửa, hơn nữa con bà nó còn mang theo cả một đám để giúp đỡ.

Hoa Thất Đồng mặt không cảm xúc nhìn đám thú yên lặng xếp hàng ngồi ngay ngắn hoặc cuộn tròn bên cạnh Bạch Hi Cảnh, răng cũng sắp mài cho bằng phẳng rồi.

Nhưng mà, cho dù Hoa Thất Đồng có buồn bực đến mức muốn ói ra máu thì cũng chỉ có thể cắn vỡ răng mà nuốt máu vào trong thôi. Không những không thể trở mặt với Bạch Hi Cảnh, mà còn phải vui lòng ngênh đón Cha Ngốc cuồng con gái này vào nhà, cộng thêm một đám thú hoang lông lá rậm rạp.

Cọ cọ vào Bạch Hi Cảnh xong, Tiểu Tịnh Trần lại lần lượt cọ Thái Bao, Màn Thầu (cả hai con), Ngó Sen, cuối cùng khoanh chân ngồi xuống cái ổ mà Quả Cà dùng thân mình cuộn thành, híp mắt ôm lấy cái đầu mãng xà to lớn của nó, xem cái lưỡi rắn đỏ thẫm khiến người khác nhìn mà rợn cả tóc gáy thành đồ chơi để nghịch ngợm.

Hoa Thất Đồng liền thấy lạnh buốt!

Minh Quang khó khăn lắm mới tỉnh dậy từ trong trạng thái hôn mê, vừa mở mắt đã nhìn thấy một cái mặt sói phóng đại. Minh Quang liền hoảng hốt, sợ đến mức run rẩy vội vàng nhảy dựng lên, chân tay đều dùng cả trèo lên nơi cao trên giá bày đồ, run rẩy nhìn xuống dưới, rơi lệ: “Màn Thầu, sao mày lại ở chỗ này được?”

Vua sói Màn Thầu ngồi ngay ngắn dưới giá để đồ, ngước đầu lên nhìn Minh Quang, nhếch miệng lộ ra một hàm răng trắng dày đặc.

Sói là một loài động vật ghi thù rất dai, nó vĩnh viễn sẽ không quên được năm đó người đuổi nó ra khỏi chùa Bồ Đề chính là tên nhóc thối trước mặt.

“Khè khè!” Quả Cà lần đầu tiên cùng chung chí hướng với Màn Thầu, nó chậm chạp trườn tới, cái lưỡi rắn đỏ thẫm thè ra, chậm rãi mà kiên định cuộn người dưới chân giá để đồ. Minh Quang sợ đến mức hét chói tai: “Á a a a a, không liên quan đến tao, người đuổi bọn mày đi là sư thúc Tịnh Tuệ, tao chỉ nghe lệnh mà hành sự thôi, đại hiệp. Tha mạng á!!!”

Bởi vì Quả Cà di chuyển, nên Tiểu Tịnh Trần không thể không nhảy xuống đất đứng. Lúc này nghe thấy tiếng kêu cứu của Minh Quang, cô bé kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Quả Cà và Màn Thầu bị mấy người đuổi đi sao? Sư huynh Tịnh Tuệ rõ ràng nói là bọn chúng đã chạy mất...” Sững người, đột nhiên hiểu ra, giận dữ: “Mọi, người, lừa, tôi!”

Minh Quang: “...” Hu hu hu hu, ai con mẹ nó có thể ngờ được đám dã thú đã bị đuổi vào trong rừng sâu rồi còn bị thúc tìm được chứ!

“Tiểu sư thúc, thật sự không liên quan đến con. Là Quả Cà và Màn Thầu trộm ăn đồ tanh bị phát hiện, mới bị đuổi đi... Trong chùa không cho phép sát sinh mà.”

Câu cuối cùng quả nhiên chọc trúng tử huyệt của Tiểu Tịnh Trần!

Tiểu Tịnh Trần méo miệng, vẫy vẫy tay với Quả Cà và Màn Thầu, hai con vật này mới bình tĩnh giải tán. Minh Quang run rẩy nhảy xuống khỏi giá treo đồ, vừa lóe người một cái đã nhảy tới bên cửa sổ ở xa nhất, cảnh giác trừng mắt nhìn đám đầu trâu mặt ngựa đầy trong phòng.

Hoa Thất Đồng và Bạch Hi Cảnh mặt đối mặt trên bàn trà, ngồi trên hai bên ghế sô pha, một nam một bắc đủ để đối lập nhau. Tiểu Tịnh Trần dứt khoát theo sát Bạch Hi Cảnh ngồi xuống. Con Husky Màn Thầu thè lưỡi ra nằm bên chân cô bé. Vua sói Màn Thầu ngồi đàng hoàng bên tay cô bé. Thái Bao bởi vì đầu quá to, chỉ có thể tủi thân nằm bên cạnh vua sói. Con báo đen Ngó Sen nhìn trái ngó phải, quả quyết nằm bên cạnh Bạch Hi Cảnh. Quả Cà kéo thân hình dài thườn thượt nằm lấp sau lưng sô pha, cái đầu rắn to lớn nâng lên thò ra ngoài, nhẹ đặt lên đầu vai của Tiểu Tịnh Trần. Em gái vừa nâng tay lên liền có thể sờ vào cái miệng rắn lạnh như băng của nó.

Hoa Thất Đồng khóe miệng hơi co giật, nhìn hai người và năm thú đối diện, đột nhiên cảm thấy thế lực của mình quá mỏng. Thế là, chị ta vô thức quay đầu nhìn Minh Quang đang treo người bên cửa sổ như con khỉ, ngừng lại một chút rồi thu hồi ánh mắt – Thôi bỏ đi, tìm cậu ta để làm màu lại càng mất mặt hơn!

Trên mặt Bạch Hi Cảnh nở một nụ cười hiếm có, ánh mắt thì lại rất lạnh: “Cảm ơn cô đã chăm sóc con gái tôi mấy ngày nay, ‘ân tình’ này tôi, sẽ, ghi, nhớ, kỹ!”

Nhìn thấy sự tức giận đè nén của Bạch Hi Cảnh, trong lòng Hoa Thất Đồng bộp một cái, không hiểu sao lại có một cảm giác không thoải mái khó diễn tả thành lời. Chị ta trơ mắt nhìn Bạch Hi Cảnh, tựa như nhìn một người xa lạ. Trên thực tế thì bọn họ thật sự cũng có thể xem như người xa lạ. Hoa Thất Đồng cảm thấy, bản thân bắt buộc phải làm quen lại ông vua ngầm của vùng Hoa Đông trước mặt này.

“Anh...” Hoa Thất Đồng do dự mở miệng: “Anh tức giận là bởi vì tôi đã đưa Tịnh Trần đến Thượng Kinh, hay là vì tâm ý của tôi đối với con gái anh?”

Bạch Hi Cảnh đẩy mắt kính, cười: “Điều này có gì khác biệt sao?”

“Đương nhiên là có.” Hoa Thất Đồng nói như chém đinh chặt sắt: “Anh không cảm thấy dục vọng chiếm hữu cô bé của anh quá mạnh mẽ rồi sao? Cô bé là con gái của anh chứ không phải vợ anh.”

Bạch Hi Cảnh đột nhiên sững sờ, dường như chịu phải đả kích gì đó, cả khuôn mặt đều là vẻ kinh ngạc. Anh cúi đầu, lại nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tin cậy của Tiểu Tịnh Trần. Trong đáy đôi mắt trong suốt đó đang phản chiếu hình ảnh của anh một cách rõ ràng. Bất giác, Bạch Hi Cảnh đột nhiên nhớ tới nụ hôn trong khu rừng Bologna...

Sắc mặt của Bạch Hi Cảnh lập tức đen như đít nồi, cắn răng nghiến lợi: “Cô chưa từng nghe nói con gái chính là người tình kiếp trước của cha sao, con bé dĩ nhiên là có nơi nương tựa của mình, nhưng nơi nương tựa của con bé tuyệt đối không phải là Hoa Thất Đồng cô.”

“Tại sao?” Hoa Thất Đồng không hề tức giận, ngược lại còn nhìn Bạch Hi Cảnh đang ở ranh giới biến thành đen bằng ánh mắt hứng thú: “Làm sao anh biết được cô bé sẽ không thích tôi? Nếu như cô bé thật sự thích tôi thì anh cho rằng anh có thể ngăn cản được sao?”

Đương nhiên, Hoa Thất Đồng biết đây hoàn toàn là mơ tưởng hão huyền của bản thân. Em gái căn bản chính là một đứa trẻ không suy nghĩ được thông suốt, nhưng điều này cũng không cản trở chị ta dùng cô bé để kích thích người cha mắc bệnh sạch sẽ cuồng con gái – Bạch Hi Cảnh.

Bạch Hi Cảnh đột nhiên cúi đầu, che giấu ánh mắt hung ác của mình, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Tịnh Trần, con có thích chị Thất không?”

Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to thuần khiết, nghĩ đến mấy ngày ở đây chơi rất vui, cô bé theo bản năng muốn gật đầu. Nhưng vào thời khác mấu chốt, “cỗ máy cảm ứng tình cảm chuyên dụng dành cho Cha Ngốc” thần kỳ đã khởi động, bắt được tần số oán giận dường như tụ thành hình trên người Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần quả quyết lắc đầu, nghiêm túc nói: “Con thích ba.”

Trong nháy mắt, xuân về hoa nở, đất trời sống lại!

Bạch Hi Cảnh hài lòng xoa đầu cô bé, cười híp mắt nhìn Hoa Thất Đồng: “Rất dễ nhận thấy, trong lòng con bé, địa vị của cô vĩnh viễn không đủ nhìn!”

Hoa Thất Đồng: “...” Tên cuồng màu trắng sạch sẽ đáng chết này!

Đây là cuộc đấu võ mồm ác ý thú vị giữa Hoa Thất Đồng và Bạch Hi Cảnh. Nếu nói là quan hệ thù địch ngầm giữa hai người, chi bằng nói là một ngự tỷ và một người cha cuồng con gái vì một em gái nào đó mà kiêu ngạo, không ưa nhau. Bọn họ rất ăn ý mà không kéo sự “không ưa” này vào trong phương diện khác, không chỉ là vì địa vị hiện nay của bọn họ rất dễ rút dây động rừng, mà điều quan trọng nhất là bọn họ không muốn Tiểu Tịnh Trần bị bại lộ thân phận. Ít nhất thì không phải vì quan hệ giữa hai người họ mà bại lộ.

Vô Tà chỉ là một ngôi sao xinh đẹp. Còn Bạch Tịnh Trần lại có thể dẫn tới mưa gió cuồn cuộn, phong ba bão táp cho Hoa Hạ.

Vào thời khắc then chốt, tiếng chuông điện thoại vang lên, Hoa Thất Đồng hung hăng nhận điện thoại: “Alo!”

Đối phương dường như bị giọng điệu không mấy tốt đẹp của Hoa Thất Đồng dọa sợ, run rẩy nói: “Chị... chị Thất, kho bảo hiểm ngân hàng Kim Ngạch dưới lòng đất bị trộm rồi.”

“... Tôi tới ngay.”

Cúp điện thoại, Hoa Thất Đồng lập tức điều chỉnh tâm trạng, khôi phục lại khí thế ông vua ngầm của Thượng Kinh đầy hào hiệp tự tin: “Kho bảo hiểm ngân hàng Kim Ngạch dưới lòng đất bị trộm, có hứng thú đến xem không?”

Bạch Hi Cảnh hơi nhướng mày, từ chối cho ý kiến. Hoa Thất Đồng yên lặng mỉm cười: “Đúng rồi, anh vừa mới tới Thượng Kinh chắc là còn chưa biết, mấy ngày trước chúng tôi đã gặp một người tên là Sở Nhâm Địch ở Phù Sinh Vị Yết. Có điều đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, chú của hắn hình như là sư điệt của con gái anh thì phải.”

Ánh mắt của Bạch Hi Cảnh chợt lóe, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

Là một người bước ra từ chùa Bồ Đề, Bạch Hi Cảnh đương nhiên biết những hòa thượng trong chùa Bồ Đề dũng mãnh như thế nào. Hơn nữa, cái tên Sở Nhâm Địch này đối với anh mà nói không hề xa lạ, giáo phụ về súng ống đạn dược, một kẻ có dã tâm ngấp nghé mấy trăm tỉ khách hàng tiềm năng ở Hoa Hạ. Đáng tiếc, ở Hoa Hạ, nam thì có Bạch Hi Cảnh, bắc thì có Hoa Thất Đồng. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ ngoại lai làm loạn tại địa bàn của mình.

Bạch Hi Cảnh đứng dậy: “Nếu đã là sư điệt của Tịnh Trần thì ông tổ tôi đây cũng phải đi nhìn xem mới được.”

Hoa Thất Đồng: “...”

Ngân hàng Kim Ngạch là cơ quan lưu trữ tiền tệ lớn nhất thế giới, được mệnh danh là có hệ thống an ninh hoàn hảo nhất, có trình tự bảo mật khó có thể phá vỡ nhất. Nhưng hôm nay, kho bảo hiểm dưới lòng đất của ngân hàng Kim Ngạch – khu vực phồn hoa nhất của Thượng Kinh lại bị trộm, con mẹ nó thật không thể tưởng tượng nổi.

Hai phút sau khi xảy ra vụ án, cảnh sát đã bao vây ngân hàng Kim Ngạch, cách ly hoàn toàn trong vòng bán kính bốn trăm mét. Trong bán kính bốn trăm mét, tất cả những thứ còn thở đều bị giam giữ, bao gồm cả mười chín con mèo hoang, sáu con chó hoang, cộng thêm ba mươi bảy con chim sẻ đang nghỉ ngơi trên cành cây.

Cảnh sát đang tiến hàng trải thảm rà soát, nhưng vẫn chưa có manh mối gì, chỉ có thể hy vọng là trong đám sinh vật bị giam giữ có kẻ ăn trộm.

Xe của Hoa Thất Đồng đi thẳng một đường thông suốt vào trong khu vực cách ly của cảnh sát, đi theo sau chị ta là hai chiếc BMW cao cấp.

Nghe thấy tiếng xe đột ngột phanh lại, những cảnh sát đang tìm kiếm manh mối trên đường đều theo bản năng mà tránh ra nhường đường. Vừa quay đầu lại, tất cả đều trợn tròn mắt kinh ngạc.

Mẹ ơi, thứ ở trên nóc xe là cái gì vậy??

Trên chiếc xe phía trước có một con mãng xà khổng lồ đang cuộn tròn, cái đuôi rắn móc lấy cửa sổ trên nóc xe để ổn định thân mình. Cái đầu mãng xà to lớn mở rộng như búp bê. Chiếc xe phía sau thì có một con hổ trắng đang nằm, nửa thân trên của nó theo quán tính trượt ra khỏi nóc xe theo sự chuyển động của chiếc xe, lung lay nhộn nhạo, hai chân trước của nó còn nắm chặt lấy gạc trên nóc xe, không để cho thân mình ngã xuống dưới.

Một hành trình nguy hiểm như vậy, con hổ trắng vẫn không quên há cái mồm to của nó, hưng phấn gào lên, tiếng hổ gầm vang vọng khắp cả con phố, dọa một đám cảnh sát nhân dân của thành phố sợ vãi cả ra quần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui