Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Trước mắt mới chỉ có ba con thú xuất hiện trong “Kiếp vua thú”, đó là vua sói Màn Thầu, mãng xà Quả Cà và hổ trắng Thái Bao. Lần này, Tiểu Tịnh Trần tới tham gia “Nói thật hay mạo hiểm”, bất luận là đoàn cố vấn hay là các thiếu niên nhà họ Bạch đều biết, với trình độ hố người của chương trình này, chắc chắn sẽ dẫn dụ đề tài đến “Kiếp vua thú“. Chỉ cần có dính líu quan hệ tới bảo hộ động vật cấp quốc gia đặc biệt, bất cẩn một cái là sẽ rơi xuống hố không thể nào bò lên được. Cho nên, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, mọi người đều nhất trí quyết định, nên để ít nhất một con vua thú đi cùng với Tiểu Tịnh Trần.

Ba con vua thú, vua sói là một “người đàn ông” tốt thành thục, chững chạc. Nó trầm mặc ít nói, không giả nai, không ồn ào, mặc dù thỉnh thoảng sẽ hư hỏng một chút, nhưng lại là một con “Husky” chính hiệu. Hơn nữa thiên tính của tộc sói khiến cho nó thích ẩn nấp ở trong bóng tối, thăm dò tất cả những nguy cơ và thời cơ có thể xuất hiện. Cho nên, bảo nó đứng dưới ánh đèn huỳnh quang thì có hơi không đáng tin cậy.

Ngược lại với nó, chính là Quả Cà.

Tính cách ác liệt, giả nai, chơi xấu, ăn vạ, hung tàn nó đều có cả, hơn nữa nó làm chuyện gì trước giờ cũng đều tùy theo hứng thú và sở thích, đến bản thân nó cũng không biết giây tiếp theo liệu mình có đột nhiên lên chứng động kinh làm ra việc gì khiến người oán trời giận không. Căn cứ vào tính nguy hiểm và bất định của nó, đoàn cố vấn và đám thiếu niên nhà họ Bạch quả quyết loại bỏ cơ hội xuất đầu lộ diện của nó. Thế là miếng bánh lớn này cuối cùng lại đập trúng vào Thái Bao trước giờ chỉ có thể bị kẻ khác bắt nạt.

Thái Bao không thuộc về loài biến dị hoàn toàn, chỉ số IQ của nó không cao như vua sói và Quả Cà, nhưng ít nhất thì chung sống với nhau lâu như vậy rồi, nó cũng coi như đã hiểu tính người. Những thứ khác không nói, nhưng ít nhất nó cũng sẽ không tùy tiện nổi cơn điên mà cắn người, mang thêm phiền phức đến cho em gái. Hơn nữa, nó cũng biết cơ hội không dễ dàng có được, vừa lên sân khấu liền bày ra đủ kiểu giả nai, lăn lộn phơi cái bụng trắng ra, nhìn thấy nó lấy được sự ngạc nhiên của khán giả và sự vuốt ve của MC xinh đẹp, Quả Cà ghen tỵ một cách sâu đậm.

Thế là, đồng chí Quả Cà thoát khỏi người trông coi, không hề do dự mà trườn lên sân khấu, vốn muốn tuyên bố quyền sở hữu chủ nhân với Thái Bao. Nếu như là bình thường, Thái Bao tuyệt đối sẽ nhượng bộ lui binh khi nhìn thấy Quả Cà đang hằm hằm giận dữ, nhưng hôm nay không giống mọi khi, nó đang phụng chỉ lộ diện với công chúa, ỷ có chủ nhân làm chỗ dựa nên nó liền dựng lông cổ lên giằng co với Quả Cà.

Thế là, hai con vật giương cung bạt kiếm, không khí hết sức căng thẳng.

Sau đó, Quả Cà triệt để nổi giận rồi!

Ba ngày không đánh nhau là coi trời bằng vung hả!

Con mẹ nó thật quá vô giáo dục rồi!

“Khè, khè, khè…” Quả Cà kịch liệt bày tỏ sự khó chịu của mình, âm thanh đầy uy hiếp, thân hình to khỏe lắc một cái liền xông về phía Thái Bao. Hàng ghế khán giả lập tức vang lên những tiếng hét kinh hãi. MC Mai Nguyệt cũng không tự chủ được mà bụm miệng lại, hoảng hốt lùi về phía sau, tránh khỏi mối hiểm họa từ hai con thú, thậm chí còn không quen kéo Tiểu Tịnh Trần đang bị “dọa cho ngây ngốc” lánh đi.

Quả Cà xông về phía Thái Bao, vừa ra đòn đã quấn lấy cả người nó. Thái Bao cũng không hề tỏ ra yếu thế, nó biết Quả Cà không có gan quấn chết mình trước mặt chủ nhân, cho nên nó thật sự không hề sợ hãi, để mặc cho Quả Cà trói chặt mình lại. Nó há cái miệng hổ ra, trực tiếp cắn lên thân rắn đang quấn quanh cơ thể mình.

Trải qua nhiều năm tiến hóa như vậy, Quả Cà đã trở thành thể biến dị hoàn toàn, da thịt của nó thậm chí còn có thể so với kính chống đạn. Thái Bao muốn cắn xuyên qua da thịt của nó thì răng của bản thân cũng dứt khoát gãy luôn. Nhưng cho dù không thể tạo ra được vết thương nghiêm trọng này thì bị răng hổ sắc nhọn cắm vào chắc cũng rất đau nhỉ!

Đau đớn khiến cho Quả Cà phát cuồng, kích thích tính hung tàn dã thú của nó. “Khè, khè, khè…” Một loạt những tiếng chửi rủa phát ra từ miệng con mãng xà. Quả Cà há cái miệng to như chậu máu của nó, hai chiếc răng nanh nhọn hoắt không hề do dự cắn về phía cổ của Thái Bao. Mặc dù đã tránh khỏi động mạch chủ nhưng Thái Bao lại không phải là thú biến dị, da thịt của nó rất mềm, nếu như thật sự bị cắn phải, nó tuyệt đối sẽ bị trọng thương, đổ máu tại chỗ là chuyện chắc chắn.

Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần chợt tối sầm, mím chặt cái miệng nhỏ non mịn: “Quả Cà...”

“Hú ú ú…” Tiếng cảnh cáo của Tiểu Tịnh Trần bị một tiếng sói tru thấu trời che lấp, một con sói màu đen đột nhiên nhảy ra từ phía hậu đài, chạy mấy bước liền đánh lên người con mãng xà, đụng bay cả con mãng xà to lớn và con hổ trắng đang bị nó quấn chặt cứng. Bọn chúng ngã mạnh xuống đất, con mãng xà và con hổ trắng đều ngã lăn trên mặt đất, lập tức bò dậy. Động tác của hai con vật đều nhất trí mặt đối mặt và lùi về sau, đồng thời cảnh giác cao độ, phòng bị con sói. Ba con ác thú hình thành thế chân vạc.

Chân trước của con sói kéo thẳng tắp, chân sau hơi cong, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng đứng, ánh mắt hung ác mang theo ánh sáng sắc lạnh. Từng tiếng “Hú ú ú!!!” dường như đang quở mắng hai đứa trẻ hư không nghe lời. Đáng tiếc, hai đứa trẻ hư kia dường như đều không nể mặt nó.

Con hổ trắng đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo quét qua quét lại giữa con sói và con mãng xà, trong cổ họng phát ra những tiếng “gừ gừ” trầm thấp. Con mãng xà cuộn thân mình thành từng vòng từng vòng, bày ra tư thế phòng ngự đẹp đẽ nhất, tại hiện trường lại một lần nữa giương cung bạt kiếm, hết sức căng thẳng.

Trái tim của khán giả đều đã nhảy ra đến cổ họng. Ba con vua thú PK ngay tại hiện trường gì đó thật là đặc sắc quá đi! Đúng thật là còn khoa trương hơn cả sử dụng kỹ thuật máy tính nữa! Có thể tận mắt chứng kiến một trận chiến đấu thật sự giữa các vua thú, coi như có phải làm mồi cho chúng cũng đáng lắm!

So với Quả Cà và vua sói đã được trải qua kiếp nạn thì Thái Bao trước nay đều được con người nuôi dưỡng, chung quy vẫn yếu hơn một bậc, tính kiên nhẫn cũng kém hơn chút. “Gào!!” một tiếng rống giận mang theo khí thế hùng dũng, sau đó nó đột nhiên phát lực, cả người con hổ lao về phía vua sói như tên đã rời cung. Cái gì gọi là mãnh hổ xuống núi, khí thế của chúa tể sơn lâm được nâng lên đến cực điểm.

Ở hiện trường, tất cả khán giả, nhân viên công tác, thậm chí bao gồm cả người dẫn chương trình và bà thím lao công đều giương đôi mắt trợn tròn, không hề chớp, gắt gao, nhìn chăm chú vào cơ thể cường tráng của con hổ trắng, sợ rằng chớp mắt một cái sẽ bở lỡ mất cái gì đó khiến cho bản thân hối hận suốt đời.

Suy nghĩ của Thái Bao rất đẹp đẽ – Nếu như nó nhào tới cắn Quả Cà thì chắc chắn nó sẽ bị siết cổ. Đến lúc đó nó bị Quả Cà vây khốn, không tài nào động đậy được. Quà Cà bởi vì phải quấn chặt lấy nó cũng không thể động đậy được, đây chẳng phải là quá hời cho Màn Thầu làm ngư ông đắc lợi sao. Cho nên, bọn chúng quả quyết liên thủ với nhau trước để giải quyết Màn Thầu, sau đó mới tiếp tục quấn lấy nhau.

Nhưng mà, suy nghĩ rất tốt đẹp, còn hiện thực thì rất hố người!

Hổ trắng Thái Bao nhào đến vua sói, nhưng nó đã quên mất, loài sói vốn dĩ không phải là anh hùng đánh đơn, mà là nhân vật ngang ngược có dã tâm không từ thủ đoạn nào để giành thắng lợi. Màn Thầu không có thể hình to lớn như Thái Bao, cũng không giống như con vật ngu ngốc Quả Cà, ỷ vào mình da dày thịt béo cứ xông bừa như xe tăng. Đối mặt với sự tấn công của Thái Bao, nó dứt khoát lắc cái eo nhỏ tránh đi. Thái Bao vồ hụt, đương nhiên, chỉ cần chỉ số IQ của nó không xuống đến điểm dừng thì sẽ biết trong tình huống này, Thái Bao nên lập tức quay người để đối diện với kẻ địch. Thất bại không đáng sợ, mà đáng sợ chính là tự mình đưa lưng về phía kẻ địch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui