Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Sự đáng yêu của Tiểu Tịnh Trần rất nhanh cướp đi trái tim của những người phụ nữ trong nhà, bà Bạch cười híp cả mắt, đến nỗi nếp nhăn cũng nhiều lên. Mấy người phụ nữ tíu tít đùa giỡn với Tiểu Tịnh Trần, nhưng Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối vẫn cứ túm lấy quần áo của Bạch Hi Cảnh không buông, ánh mắt long lanh to tròn nhìn mọi người, vẻ mặt hiếu kỳ, nhưng lại không hề hé môi nói nửa lời. Đúng là đứa trẻ không sợ người lạ thì không đáng yêu.

Ông Bạch đột nhiên từ trên ghế sô pha đứng lên khiến mọi người xung quanh lập tức nín thinh. Ông trực tiếp đi đến trước mặt Bạch Hi Cảnh, mặt không chút biểu cảm cúi đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngây thơ ngẩng đầu, ánh mắt trong veo nhìn ông. Ông Bạch là một người cực kỳ nghiêm túc, dường như từ trước đến nay ông không bao giờ cười, cho nên khuôn mặt luôn cho người ta cảm giác cứng nhắc, khóe miệng cũng có đường hằn rất sâu. Ông đã làm quan chức mấy chục năm, cho dù là tên côn đồ cực kỳ hung dữ khi đứng trước mặt ông thì cũng không dám lỗ mãng. Cả nhà từ trên xuống dưới ngoại trừ bà Bạch ra, không có một ai là không sợ ông.

Nhìn thấy ông Bạch đang dò xét Tiểu Tịnh Trần, bà Bạch theo bản năng che chở nhóc con vào lòng, trừng ông một cái, “Ông đừng hù dọa trẻ con.”

Ông Bạch dứt khoát thu ánh mắt về, nhìn Bạch Hi Cảnh, nói: “Chuyện này là sao?”

Bạch Hi Cảnh theo thói quen xoa đầu Tiểu Tịnh Trần, nhưng mà động tác đơn giản này lại dọa mọi người sợ đến rớt cả tròng mắt. Bệnh sạch sẽ của Bạch Hi Cảnh đã nghiêm trọng tới mức đến cả bác sĩ cũng phải bó tay, mà anh lại chủ động xoa đầu của Tiểu Tịnh Trần, quả thực là chuyện lạ thế giới.

Bạch Hi Cảnh trái lại chẳng thèm để ý tới bộ dạng kinh ngạc của mọi người. Anh rất ôn hòa bình tĩnh trần thuật lại toàn bộ sự việc. Nghe ra là con nuôi, mọi người lại chẳng có phản ứng gì lớn. Với tình hình của Bạch Hi Cảnh hiện nay, trông ngóng anh một ngày nào đó sẽ nghĩ thông mà cưới vợ sinh con thì chi bằng nhận nuôi một đứa nhóc vừa mắt một chút còn thiết thực hơn, ít nhất thì anh cũng đồng ý thân thiết với loài người một chút, không phải sao?

Người duy nhất có ý kiến chính là bà Bạch. Bà tách Tiểu Tịnh Trần ra, nhỏ giọng than thở: “Nếu đã là nhận nuôi, sao không nhận nuôi một đứa con gái, mấy tên nhóc con nhà chúng ta còn chưa đủ nhiều sao!!”

Lời này vừa nói ra, tất cả đều im lặng, mọi người đều biết điểm yếu này của bà Bạch, bà muốn con gái đến phát điên lên rồi. Ba người anh đồng cảm nhìn Bạch Hi Cảnh, họ sinh con trai là bất đắc dĩ, giới tính của con cái cũng không thể cứ muốn là đổi được. Nhưng mà anh lại đi nhận nuôi một bé trai, đây rõ ràng là muốn đối đầu với mẹ anh đây mà, đảm bảo mẹ anh sẽ lột da anh.

Bà Bạch chỉ đành thờ dài, giọng điệu như cam chịu số phận, nói “Thôi được rồi, con trai thì con trai vậy. Đứa trẻ đáng yêu thế này mẹ cũng thích... Nhưng mà nếu như con muốn nhận nuôi nữa, nhất định phải là con gái, nghe rõ chưa?”

Bạch Hi Cảnh bất lực day trán, lẩm bẩm, “Con cũng không có ý định tìm một đứa trẻ về để tranh giành những thứ con đã chuẩn bị cho Tiểu Tịnh Trần...”

Bà Bạch trừng hai mắt, hốc mắt đỏ lên, Bạch Hi Cảnh chuyển đề tài, “Hơn nữa Tịnh Trần vốn dĩ là con gái.”

“...”

Tất cả mọi thứ xung quanh yên lặng như tờ mất gần một phút. Bà Bạch vất vả lắm mới xoay chuyển được não bộ của mình. Bà ngoáy ngoáy lỗ tai, “Con vừa nói cái gì, hình như mẹ nghe lầm?“. Không chỉ có bà, ông Bạch cũng trong bộ dạng kỳ cục như vậy. Bạch Lạc Cảnh, Bạch Nghi Cảnh, Bạch Ấu Cảnh càng không cần phải nói, cứng đơ như sắp thành đá, nếu không nhờ các bà vợ dìu, ba người họ đã trực tiếp ngã ngay xuống mặt đất, vỡ tan tành như hòn đá rồi.

Bạch Hi Cảnh bất đắc dĩ tháo kính mắt xuống, anh vốn đã biết tình trạng này, thật sự thì trông Tiểu Đầu Trọc chẳng khác gì con trai, “Tịnh Trần là con gái, con gái trăm phần trăm. Mẹ à, chúc mừng mẹ cuối cùng cũng có cháu gái rồi!”

“Á á a a a...” Bà Bạch kích động đến mức hét ầm lên. Tâm nguyện mấy chục năm cuối cùng cũng được đền đáp, bà thật muốn mổ heo ăn mừng.

Đều nói là con nuôi thì sẽ có một tầng ngăn cách, suy cho cùng cũng không cùng huyết thống, làm sao mà tốt được bằng con ruột của mình. Thế nhưng Tiểu Tịnh Trần lại có sức hấp dẫn kì lạ, có thể khiến người khác coi cô bé như người thân trong nhà, ngay đến núi băng vạn năm như Bạch Hi Cảnh ngày đầu tiên nhìn thấy ánh mắt trong veo, ngây thơ vô tội của cô bé cũng phải ngả mũ chịu thua chứ đừng nói là bà lão đang mong mỏi con gái mà không được như bà Bạch đây.

Tiểu Tịnh Trần trông rất đáng yêu, đôi mắt trong sáng, trên người toát ra vẻ yên lặng hiền hòa được hun đúc từ cõi Phật khiến người khác không tự chủ được mà sinh ra thiện cảm. Cháu trai gì chứ, đứng sau đi, đến chồng cũng chỉ được xếp vị trí thứ hai thôi, Tiểu Tịnh Trần trong nháy mắt trở thành người mà bà Bạch thương yêu nhất nhà.

Bạch Hi Cảnh lúc này mới có thời gian giới thiệu mọi người với cô con gái của mình, Tiểu Tịnh Trần liền nghiêm túc hành lễ, “Cháu chào ông nội, chào bà nội, chào bác cả, chào bác gái cả, chào bác hai, chào bác gái hai, chào bác ba, chào bác gái ba, chào anh họ cả, chào anh họ hai, chào anh họ ba, chào anh họ tư....”

Ngoại trừ ba thằng nhãi thối đã ra ngoài chơi không có ở đây, những người khác đều được Tiểu Tịnh Trần gọi tên một lần, trong nháy mắt đã đốn đổ được trái tim của bốn người anh họ cộng thêm vợ chồng ba người bác.

Ba bác gái thấy tâm trạng của bà Bạch đã ngầm thay đổi nên cũng sinh ra một loại chấp nhất kì lạ đối với cô “con gái” này. Hiện giờ được gặp một bé mèo con đáng yêu như thế này, không thích mới là lạ. Vì thế cả nhà đều cười nói vui vẻ, chỉ có ông Bạch vẫn duy trì vẻ mặt nghiêm túc.

Bà Bạch ôm Tiểu Tịnh Trần ngồi đến bên cạnh ông Bạch, cầm một cái kẹo trên bàn trà đưa cho cô bé. Tiểu Tịnh Trần nhận lấy lễ phép nói, “Cảm ơn bà nội.” Ngay sau đó một giây liền chuyển kẹo cho Bạch Hi Cảnh khiến bà Bạch cười tươi như đóa hoa vậy, “Tịnh Trần đúng là đứa trẻ ngoan, lại còn biết đưa cho ba ăn trước nữa.”

Bạch Hi Cảnh bóc vỏ kẹo ra, nhét kẹo sữa trắng vào miệng Tiểu Tịnh Trần, anh bình tĩnh nói, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Chỉ vì con bé chưa từng ăn qua kẹo sữa cho nên không biết tự bóc vỏ, để con làm mẫu một lần mà thôi.”

Bà Bạch: “...”

Tiểu Tịnh Trần ngậm kẹo sữa, một bên má phồng lên, ngây ngô nhìn bà Bạch khóe miệng đang giật giật, thò tay lên bàn trà cầm một cái kẹo sữa, học theo cách Bạch Hi Cảnh bóc vỏ, đưa miếng kẹo sữa trắng đến trước miệng bà Bạch, “Bà nội, người ăn đi.”

Bà Bạch trong nháy mắt như sống lại, cười tươi như hoa, “Bà nội không ăn, Tịnh Trần ăn đi.”

Tiểu Tịnh Trần lập tức chuyển tay, đem cái kẹo sữa cho vào miệng mình, bên má còn lại cũng phồng lên.

Bà Bạch trợn tròn mắt, những người khác cười phá lên, đứa con gái này đúng là thật thà quá.

Bạch Hi Cảnh day trán bất lực, khẽ nói, “Mẹ đừng làm hư con bé, nó sẽ tưởng thật đó. Nó là đứa nói một là một, nói hai là hai, muốn con bé nói gì làm gì thì phải trực tiếp nói, con bé không hiểu được hàm ý sâu xa đâu.”

Bà Bạch: “...” Bà cũng có nói câu gì hàm ý đâu.

Tiểu Tịnh Trần ngây ngô nhìn mọi người đang cười tới nỗi sắp chảy cả nước mắt, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bé lại tự cầm một cái kẹo sữa lên, bóc vỏ, giơ tay đem viên kẹo sữa trắng đến bên miệng ông Bạch, “Ông nội, người ăn kẹo sữa đi!”

Trên khuôn mặt của ông Bạch không biểu lộ một chút cảm xúc nào, nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh gọi là “cứng ngắc”. Tiểu Tịnh Trần dùng đôi mắt to lấp lánh nhìn ông Bạch, vẻ mặt vô tội, ngón tay mèo con cọ cọ khiến khóe miệng ông Bạch khẽ co rúm lại. Ở trong nhà họ Bạch thì ông Bạch rất có uy nghiêm, mấy đứa cháu trước mặt ông đến thở mạnh cũng không dám.

Bà Bạch nhìn thấy nét mặt lạnh lùng, kiên quyết của ông Bạch, sợ ông sẽ dọa tới cháu gái nhỏ, vội cười nói, “Ông nội không ăn, đưa bà nội ăn nào!”

Kết quả, còn không đợi Tiểu Tịnh Trần phản ứng, Bạch Hi Cảnh lạnh lùng nói, “Ba à, biểu cảm của người đừng quá nghiêm túc, Tiểu Tịnh Trần sẽ tưởng thật đó. Con bé sẽ tưởng rằng người không thích con bé, vậy thì cả đời con bé đều sẽ cách xa người…”

Ông Bạch lập tức nổi giận, trừng mắt nhìn Bạch Hi Cảnh. Bạch Hi Cảnh không để tâm chút nào, dùng khuôn mặt y chang núi băng đáp lại, “Cách nghĩ của Tịnh Trần từ trước đến nay đều rất thẳng thắn, chưa bao giờ vòng vo. Suy nghĩ của những đứa trẻ xuất thân từ chùa Bồ Đề đều khá bướng bỉnh, người có muốn đích thân trải nghiệm một lần không?”

Mọi người lúc này đến thở mạnh cũng không dám. Đây là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn. Bốn thằng cháu trai hầu như đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn chú út nhà mình, lại ngang nhiên dám vuốt râu cọp, đây mới là Thần thật sự!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui