Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Cùng ở trong đoàn phim hơn một tháng, xét thấy da mặt còn dày hơn góc tường thành và bản tính tự làm quen còn chuẩn xác hơn so với loài cẩu của Ravid, Tiểu Tịnh Trần căn bản đã coi anh ta là một người bạn của mình. Mặc dù người bạn này có hơi ồn ào, có chút lắm chuyện, cũng có chút phiền phức, nhưng chung quy vẫn được tính là bạn bè. Vì vậy, đối với chai nước mà anh ta đưa cho, Tiểu Tịnh Trần cũng không có chút cảnh giác nào. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô bé thực sự biết hai chữ “cảnh giác” được viết như thế nào sao?

Hai ngụm nước vừa xuống đến họng, Tiểu Tịnh Trần liền cảm thấy có điều gì không đúng, đầu cô bé cứ trầm trầm, còn mắt bắt đầu xoay vòng vòng. Ravid ở trước mắt cứ lắc lư, lắc lư rồi biến thành một, thành hai, thành ba… Ngay cả tiếng nói của anh ta cũng như được truyền đến từ phía chân trời, ong ong vang vọng khắp mọi nơi.

Trong lúc mơ hồ, dường như có người tiến vào trong phòng nghỉ ngơi. Người đó đứng vững ngay sau lưng Ravid, cũng không thấy có động tác gì, Ravid cứ như thế vô thanh vô tức ngã gục người trên mặt đất.

Tiểu Tịnh Trần dùng sức lắc mạnh cái đầu, ánh mắt trừng đến mức to nhất, hy vọng có thể thấy được người vừa vào trong là ai. Đáng tiếc là, tầm nhìn của cô bé chỉ là một khoảng mịt mờ, chỉ nghe thấy một tiếng ong ong từ chân trời vọng lại: “… Phật châu của cha (cô) giấu ở chỗ nào?”

Cha?

Đại não trì trệ như không biết rõ ý nghĩ mà lay động một chút. Cô bé nghi ngờ nghiêng đầu về một bên, tầm mắt mê man nặng nề lóe lên một điểm sáng nhỏ. Cái mũi không khỏi nhẹ nhàng rung lên, cô bé liền ngửi thấy một hương vị quen thuộc khiến lòng người an tâm. Ừ, hình như… chính là cha!

Thuốc thôi miên có công dụng lớn nhất là khiến người ta sinh ra ảo giác. Một khi trái tim đã nhận định trước rằng bản thân nghe thấy là tiếng nói của cha, vậy thì cái âm thanh mông lung truyền vào trong hai tai của Tiểu Tịnh Trần, liền thật sự trở thành giọng nói của Bạch Hi Cảnh.

“Phật châu cất ở nơi vào?” “Cha” lại hỏi cô bé một lần nữa.

Tiểu Tịnh Trần đảo đôi mắt to của mình, thành thật ngẫm nghĩ một lúc, nghi hoặc hỏi: “Phật châu gì cơ? Ba à, ba có Phật châu sao?”

“Phật châu của con để ở nơi nào?” Người “cha” lại hỏi một câu nữa.

Tiểu Tịnh Trần mơ hồ vò đầu bứt tóc, trong não dính đầy dấu chấm hỏi, hỏi lại: “Phật châu gì cơ? Con làm gì có Phật châu nào.”

“Lúc xuống núi, Phương trượng đại sư đã trao cho con Phật châu đó!” Người “cha” nhắc nhở cô bé bằng giọng nói đầy mê hoặc.

Tiểu Tịnh Trần ngẩn người một chút, đại não bị kẹt cuối cùng cũng bắt đầu chuyển động một cách chậm chạp. Trong bộ não, nhớ lại khung cảnh lúc xuống núi.

Các đệ tử chùa Bồ Đề hoàn tục xuống núi đều sẽ được một chuỗi Phật châu do phương trượng sư phụ trụ trì chính tay khai quang. Tiểu Tịnh Trần đáng lẽ cũng nên có, nhưng xét thấy cô bé đã có khóa trọng lực được cung phụng trước bốn vị Phật, nên phương trượng sư phụ liền không cho cô bé Phật châu nữa. Vì vậy, cô bé vốn không biết chuyện về Phật châu, chỉ có điều...

Cô bé không biết chuyện Phật châu này, Phật châu nọ là việc rất bình thường, nhưng vì sao “cha” cũng không biết cô bé có Phật châu hay không? Hơn thế nữa, tất cả mọi đồ đạc của cô bé đều do cha bảo quản. Đến ngay cả quần áo cũng là cha ném vào máy giặt, giặt xong rồi mang đi phơi khô, xếp thành chồng để vào trong tủ quần áo. Sao cha lại có thể mở miệng hỏi cô bé Phật châu để ở nơi nào?

Quan trọng nhất là, sao “cha” lại có thể gọi sư phụ là “Phương trượng đại sư”? Điều này không khoa học!

Lối tư duy của Bé Ngốc cuối cùng cũng quay trở lại quỹ đạo bình thường, cô bé phát hiện mình mắc lừa rồi.

Ngay từ lúc mới bắt đầu chóng mặt, cô bé liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, chỉ là giọng nói của “cha” đã khiến cô bé buông lỏng cảnh giác, chỉ cho là ảo giác của bản thân. Hiện tại, đã phát hiện giọng nói của “cha” là đồ giả, em gái dứt khoát bừng tỉnh. Bàn tay nhỏ mềm mại thả lỏng từ từ nắm chặt lại, móng tay sắc nhọn từng chút một gập vào lòng bàn tay, đâm vào da thịt. Đau đớn bất ngờ khiến cô bé giật mình, tỉnh táo trở lại. Tầm nhìn cũng ngay lập tức khôi phục như thường. Người “cha” trước mắt cô bé rõ ràng là một người đàn ông xa lạ trước nay chưa từng gặp.

Ánh mắt Tiểu Tịnh Trần hơi tối lại, tầm mắt rơi trên cổ tay của người đàn ông. Ở đó có một chuỗi Phật châu làm từ gỗ đàn hương, chính là mùi hương khiến cô bé cảm thấy quen thuộc, đến mức khiến cho cô bé thả lỏng cảnh giác, ngộ nhận là cha đang ở bên cạnh mình.

Đối mặt với đôi mắt sáng rõ của Tiểu Tịnh Trần, Duyên Si có chút sững người, bất ngờ vì cô bé có thể nhanh chóng tỉnh táo lại như vậy. Do Tiểu Tịnh Trần đang đeo kính sát tròng màu xanh da trời, khiến cho hắn không nhìn thấy bóng đen nguy hiểm dưới đáy mắt của cô bé.

Duyên Si khẽ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười tự cho là hiền hòa, nói: “Hi, ta là… sư huynh… của cha cháu!”

Nhưng Tiểu Tịnh Trần lại nghe thành “Ta là cha của cháu!!!”

Cha cái em gái ông ấy! Tiểu Tịnh Trần dứt khoát ra tay, một quyền mạnh mẽ nện thẳng vào sống mũi của Duyên Si. Duyên Si hoàn toàn không nghĩ đến Tiểu Tịnh Trần sẽ ra tay, thân thể ngửa về phía sau tránh thoát đòn đánh hết sức chật vật. Một đấm bị hụt, Tiểu Tịnh Trần quả quyết giơ chân lên, mạnh chân đạp thẳng vào cây gậy nơi chứa con cháu của hắn ta. Hết cách rồi, Duyên Si bởi vì bận ngửa ra sau mà đứng chốt quá mức chắc chắn, chính là thời điểm tốt để công kích nơi này. Hơn nữa bởi vì ngồi xổm trước người Tiểu Tịnh Trần nên nơi đó của hắn ta vừa đúng là nơi dễ dàng công kích nhất. Mặt của Duyên Si ngay lập tức xanh lè, hoang mang nhảy ra né tránh.

Bàn tay nhỏ ở tay vịn trên ghế vỗ một cái. Lấy bàn tay nhỏ làm điểm tựa, cả người Tiểu Tịnh Trần đều bay lên cao, đoạt mệnh liên hoàn cước bay ra khiến cho Duyên Si không ngừng lùi về phía sau.

Sức lực quái lạ của Tiểu Tịnh Trần ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng không dám mạnh mẽ chống đỡ, càng đừng nói đến Duyên Si.

Căn phòng nghỉ ngơi nho nhỏ, hắn ta không thể triển khai được công phu của mình, chỉ có thể chật vật né đòn. Nói thật, hắn ta hoàn toàn không nghĩ rằng võ công của Tiểu Tịnh Trần lại tốt đến như vậy. Dù cho cùng xuất thân từ chùa Bồ Đề, nhưng khả năng võ thuật của cô bé cũng đã vượt ngoài dự tính của hắn ra rất nhiều.

Tiểu Tịnh Trần không chút lưu tình mà đạp cho hắn ta nhảy lên nhảy xuống, nói: “Này, này, có lời gì thì từ từ nói. Tốt xấu gì ta cũng là sư bá của cháu, cho ta chút mặt mũi được hay không hả?”

Sư bá là cái gì? Sư bá = sư huynh của sư phụ!

Sư phụ của Tiểu Tịnh Trần là ai? Phương trượng đại sư!

Sư huynh của Phương trượng đại sư là ai? Đùa kiểu gì vậy?

Tiểu Tịnh Trần quyết đoán nổi giận, mắng: “Đồ lừa đảo!” Theo đó là đòn công kích càng ngày càng mãnh liệt. Quyền cước cứ như mưa, phong tỏa hết mọi đường lui của Duyên Si. Duyên Si chỉ có thể lùi, lùi nữa, lùi mãi, đến khi sau lưng chạm vào cánh cửa, lùi cũng không thể lùi được nữa. Hắn ta không cam lòng mà hô lên: “Nếu còn không dừng tay, đừng trách ta không khách khí đấy.”

Trả lời hắn ta là một đòn đá từ cẳng chân, trên cao đánh xuống bổ thẳng vào đầu.

Duyên Si liền cúi người, một cước này liền đánh thẳng vào trên tấm ván cửa. Rắc một cái, cánh cửa bằng gỗ chạm trổ hoa văn trực tiếp gãy lìa ra. Duyên Si líu lưỡi ngẩng đầu lên, nhìn cái chân đẹp thon dài đang gác trên cánh cửa đó, mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Em gái cô, một cước này nếu là đánh trúng thật, xương vai của hắn ta dứt khoát vỡ thành cát rồi.

Một chân gác trên cánh cửa, chân khác của Tiểu Tịnh Trần bay lên đạp ngang trên không. Duyên Si hoang mang lấy hai tay khoanh lại, để ở trên trán làm bảo vệ.

“Bụp” một tiếng vang lên, bàn chân va chạm vào cánh tay. Lực công kích khổng lồ khiến cả người Duyên Si đều bị đụng cho bay vào ván cửa. Tội nghiệp cho tấm ván cửa đã vỡ toang, không thể chịu đựng thêm trọng lượng của người đàn ông đã trưởng thành mà trực tiếp đổ xuống. Duyên Si liền mang cái mông của mình ngã ra ngoài theo kiểu chim nhạn rơi trên, ngã văng ra ngoài.

Giữa không trung mượn lực xoay người lại, Duyên Si vững vàng chạm chân xuống đất. Xung quanh vang lên những âm thanh hít hơi, hắn ta quay đầu lại nhìn, thì đen sì cả mặt khi phát hiện bản thân đã xông vào trường quay. Làm sao lại có thể quên được phòng nghỉ ngơi của cô nhóc chỉ cách trường quay có một bức tường thôi chứ!

Phòng nghỉ ngơi này chính là vì để chăm sóc cô bé ít tuổi có khả năng diễn tốt mà đạo diễn Spielberg Roth đã đặc biệt dặn dò chuẩn bị cho cô bé.

Nhân vật nam chính Bur và nhân vật nữ chính Vivian đang ở trên phim trường để quay cảnh quay phong hoa tuyết nguyệt. Mặc dù không phải là ở trên sa trường với nguy cơ từ phía, nhưng lại thể hiện ra sự tinh tế và dịu dàng của nữ nhi tình trường. Đáng tiếc, phần tình cảm dịu dàng và tinh tế này đã bị một người đàn ông xa lạ phá hỏng rồi.

Đang quay phim bị ngắt, tất cả mọi người đều không hiểu ra làm sao, ai nấy đều ngẩn người ra. Đạo diễn Spielberg Roth tức đến giơ chân, quát: “Fuck, anh là ai? Ai cho anh vào đây hả?”

Khó khăn lắm hai diễn viên chính mới tìm được chút cảm giác, mắt thấy sẽ không còn NG nữa mà một lần sẽ qua, thế mà lại bị một người phá hoại.

Duyên Si ngây người một lúc, chỉnh lại bộ tây trang đắt tiền của mình, trở lại dáng vẻ hào hoa phong nhã, một tay đặt ở trước bụng dưới, làm một động tác theo kiểu chào quý ông tiêu chuẩn. Vẻ ngoài phương Đông khiến hắn ta đạt được không ít thiện cảm. Giọng nói của hắn ta cũng mang chút ấm áp đặc biệt của đàn ông trưởng thành: “Chào ông, tôi...”

Mới nói được hai từ đơn, phía sau lưng hắn ta liền truyền đến một loạt tiếng vỡ vụn của những mảnh gỗ. Duyên Si chợt lạnh cả sống lưng, mông cũng khép chặt lại, theo bản năng mà nghiêng người né đòn. Một đoạn vụn gỗ từ trên của rơi xuống mang theo tiếng xé gió, nguy hiểm lướt qua ngay sát người hắn ta. Nếu không nhanh chóng thoát thân, xương sống sau lưng hắn ta nói không chừng sẽ vỡ vụn mất.

Quần chúng quay đầu nhìn thì thấy Tiểu Tịnh Trần vẻ mặt sát khí đằng đằng đi đến.

Trên người cô bé vẫn đang mặc bộ quân phục màu trắng của nguyên soái Lolita Royal, giữa những ngón tay trắng muốt, đầy đặn có những dung dịch đỏ sẫm rỉ ra, tí tách rơi xuống, nhiễm đỏ cả một mảng đất.

Cả người cô bé dẻo dai như cành trúc, đôi mắt xanh lam trầm tĩnh như mặt biển, nhưng trong đó lại nổi lên sóng to gió lớn khiến người khác không dám nhìn thẳng. Cô bé mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào Duyên Si, từng bước, từng bước một đi về phía hắn ta. Bước chân trông rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần chạm đất, nền gạch men phía dưới lấy chân cô bé làm trung tâm mà xuất hiện những vết nứt chằng chịt như mạng nhện. Những người xung quanh sợ đến mức cùng nhau lùi lại phía sau, tránh đi.

Đây đâu còn là vị thiên sứ lạc bước vào nhân gian nữa, đây rõ ràng là Tu La trèo lên nhân gian mà!

Đạo diễn Spielberg Roth kinh ngạc há miệng thật to, bàn tay đầy nếp nhăn sâu hoắm dùng sức vỗ vào người nhân viên quay phim, nói: “Nhanh, nhanh, quay cảnh này lại, quay cảnh này lại!”

Căn bản không cần ông mở miệng, nhân viên quay phim cũng đã sớm làm rồi, ánh mắt nhìn về nơi nào, ống kính máy quay liền chỉ vào nơi đó.

Duyên Si chầm chậm lùi về phía sau, cười khổ nói: “Đừng như thế, đừng như thế mà. Ta thực sự chỉ muốn đùa với cháu một chút thôi, cháu gái nhỏ à!”

Đùa cái em gái anh, đùa mà dùng đến cả thuốc thôi miên? Coi cô bé là đồ ngốc đấy hả?

Cả cuộc đời này có hai thứ mà Tiểu Tịnh Trần hận nhất, thứ nhất là thuốc mê, thứ hai là súng. Cái thứ nhất khiến cô bé nếm trải cảm giác đau đớn khi bị bắt nạt, cái thứ hai khiến cô bé cảm thấy sự lạnh lẽo của cái chết. Vì vậy, chỉ cần đụng phải thuốc mê hay là súng, cô bé liền mất đi lý trí, căn bản không thể chỉ bằng vài câu nói mà khiến cô bé tỉnh táo lại được.

Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên tăng tốc, cơ thể như mũi tên rời khỏi cung mà xông thẳng đến phía người đàn ông.

Tiểu Tịnh Trần từ trước đến nay đều không biết hạ thủ lưu tình là cái quái gì. Cô bé đánh nhau xưa nay vẫn chỉ có hai loại tình huống xảy ra: thắng hoặc là đối phương nhận thua!

Vùng đất còn trống trong trường quay rất lớn, vượt xa hẳn so với căn phòng nghỉ bé nhỏ. Đối mặt với những đòn công kích như cuồng phong vũ bão, không chút nương tay của Tiểu Tịnh Trần, Duyên Si không thể không phản kích.

Cùng là đệ tử xuất thân từ chùa Bồ Đề, công phu quyền cước cơ bản đều đến từ một lò. Duyên Si dù sao cũng ăn nhiều hơn mười mấy năm cơm gạo so với Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần lại do sự cải tạo của M1371 mà đã sớm vượt qua người bình thường. Hai người trong lúc nhất thời đánh đến mức khó mà phân chia. Nhóm quần chúng vây xem còn không kịp theo dõi. Trên thực tế, ngoài Minh Quang và Lục Vân cũng xuất thân từ một nơi với hai người này ra, căn bản không có ai nhìn rõ động tác của bọn họ.

“Ầm” Giá treo đèn bị đạp vỡ. “Bụp, bụp” bọt biển đóng giả mô đá lởm chởm bị đá thành phấn vụn. “Răng rắc”, mô hình máy móc chiến đấu bằng gỗ bị vỡ thành bã, rơi rớt đầy đất. Hai người từ dưới đất đánh lên trên trời, lại từ trên trời đánh xuống dưới đất. Những nơi họ lướt qua, đều giống như vừa bị bão lốc quét đến. Spielberg Roth không hề xót ruột một chút nào, ông chỉ cố gắng thúc giục nhân viên quay phim nhất định phải ghi cảnh quay đắt giá này lại.

Đến khi đám người Lăng Phi ôm lấy cơm trưa, đồ uống và các vật phẩm cần thiết của hai người Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh quay trở lại thì nhìn thấy cảnh tượng như bị ma quỷ giày xéo, và vài người đang cùng nhau há miệng, với thị lực của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy hai cái bóng mờ ảo quyền đấm cước đá.

Cao thủ so chiêu, ngay cả Minh Quang và Lục Vân đều không thể nhúng tay vào được, càng đừng nói đến sáu kẻ gà mờ như bọn họ.

Thang Miêu Miêu há miệng vài lần, cả mặt ngây dại mở miệng ra hỏi, nói ra sự nghi hoặc chung trong lòng tất cả những người Hoa Hạ tại hiện trường: “Chú Bạch đâu?”

Cha Ngốc, anh ở đâu thế? Con gái nhà anh điên rồi, mau đến cứu giá á á á a a a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui