Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Tiểu Tịnh Trần mặc dù có chút ngốc nghếch, nhưng cô bé không phải là đứa ngu, hơi hồi tưởng lại một chút tình huống lúc trước liền biết là chuyện gì xảy ra.

Bên này chỉ có bốn người, ngoại trừ bản thân và Duyên Bi bị mình ép đến phải liên tục lui ra thì chỉ có cha và Minh Quang vừa mới xông tới. Cha thì không thể nào tự đâm kim vào mình được, như vậy chủ nhân của ống tiêm này là ai, không cần nói cũng biết.

Nhưng hiện tại cô bé không có thời gian để truy cứu hung thủ, cô bé đã dồn tất cả tinh thần của mình lên Bạch Hi Cảnh.

Tiểu Tịnh Trần ôm Bạch Hi Cảnh vào lòng, cô bé lúng túng chỉ có thể ôm chặt lấy cha theo bản năng, theo thói quen vùi đầu vào hõm cổ của anh, không ngừng nỉ non “Ba ơi, ba ơi, ba ơi!” Cô bé mong mỏi, trông chờ, cầu nguyện cha có thể giống như mỗi lần trước đây, xoa đầu cô bé, cọ cọ vào má cô bé, sau đó cười khẽ bất đắt dĩ ôm lấy cô bé.

Nhưng, lần này đã định trước là cô bé phải thất vọng rồi.

Bạch Hi Cảnh giống như một con búp bê gỗ, mặc cho Tiểu Tịnh Trần có gọi như thế nào, vỗ như thế nào thì anh cũng không phản ứng lại. Hai tay anh vô lực rũ trên mặt đất bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, căn bản không có một chút sức lực nào.

Gọi một hồi lâu mà cha không phản ứng lại, Tiểu Tịnh Trần gần như muốn sụp đổ, nỗi khủng hoảng chiếm cứ nội tâm cô bé. Từ trước tới giờ cô bé chưa từng sợ hãi như vậy, sợ hãi đến cực điểm. Cô bé chỉ có thể nức nở bật khóc, từng giọt nước mắt to lăn xuống theo gò má, rơi xuống cổ của Bạch Hi Cảnh, sau đó trượt theo đường cổ đẹp đẽ rớt vào trong cổ áo của anh. Tiểu Tịnh Trần vừa khóc vừa luống cuống tay chân giúp Bạch Hi Cảnh lau nước mắt trên cổ.

Đột nhiên, động tác của cô bé dừng lại, ngón tay đang lau nước mắt liền dùng sức ấn lên động mạch cổ của Bạch Hi Cảnh, trong lòng âm thầm đếm:

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy...

Nhịp mạch đập có lực theo quy luật kích thích đầu ngón tay lạnh như băng của cô bé. Tiểu Tịnh Trần ngây ngốc chớp mắt, mặc dù cô bé không hiểu y thuật, nhưng võ công của cô bé không phải là luyện chơi, mạch tượng như thế nào, biểu thị triệu chứng bệnh tật gì thì cô bé vẫn biết.

Tiểu Tịnh Trần cúi đầu xuống, nằm trong lòng Bạch Hi Cảnh, tai áp chặt lên lồng ngực của anh, tiếng tim đập mạnh mẽ có lực như trống đánh truyền ra. Trái tim khủng hoảng bi thương của Tiểu Tịnh Trần lập tức rớt về vị trí cũ. Cô bé hung hăng thở hắt ra một hơi, lúc này mới có tâm trạng tìm tên khốn kiếp kia tính sổ.

Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tròng mắt đen thui như màn đêm không trăng gắt gao nhìn chằm chằm vào Minh Quang, khiến Minh Quang giống như rơi vào đầm lầy lạnh lẽo, cả người rét run, cứng đờ. Nhưng Minh Quang lại không dám lảng tránh, chỉ nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tịnh Trần với gương mặt trắng bệch, trầm mặc.

Tất cả những người dám làm hại cha đều đáng chết! Đây chính là phương châm sống của Tiểu Tịnh Trần, giống với “những điều cha nói luôn luôn đúng” và “sư phụ là vạn năng”, Bạch Hi Cảnh mặc dù theo chẩn đoán sơ bộ của cô bé thì “không đáng lo ngại”, nhưng điều này không thể xóa bỏ sự thật là Minh Quang muốn làm hại tới cha.

Nhận thấy được ác ý của Minh Quang đối với Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần theo bản năng muốn hủy diệt hung thủ trước mắt mình này, nhưng cánh tay của cô bé lại đang ôm chặt lấy cha, lòng bàn tay vuốt ve sống lưng vô lực của cha, vòng tay của cô bé đang dùng để chịu sức nặng của cha, cho nên cô bé không thể cử động!!

Tiểu Tịnh Trần ôm chặt lấy Bạch Hi Cảnh, gương mặt vô cảm nhìn Minh Quang, cánh môi không chút sắc máu giật giật: “Tại, sao?”

Sắc máu trên khuôn mặt Minh Quang đã biến mất sạch, thậm chí còn có thể nhìn thấy hơi xanh xao. Dưới sự chất vấn nhẹ nhàng của Tiểu Tịnh Trần, cuối cùng cậu ta vẫn né tráng ánh mắt của cô bé, cắn răng. Minh Quang quay đầu, nhìn chằm chằm Duyên Bi bằng ánh mắt tràn đầy hận ý, nói: “Tôi đã làm theo lời ông nói rồi, ông mau thả mẹ và em gái tôi ra.”

“Ha!” Duyên Bi lau vết máu trên mặt, nghiêng đầu nhổ ra một bãi nước bọt, loạng choạng đứng dậy, hoàn toàn không thèm nhìn đến Minh Quang đang tràn đầy hận ý, chỉ cúi đầu nhìn Bạch Hi Cảnh đang nhắm chặt hai mắt bất tỉnh nhân sự không biết vui buồn, lẩm bẩm nói: “Duyên Si nói con gái cậu là điểm yếu duy nhất của cậu, chỉ có lợi dụng nó mới có thể khiến cậu đi vào khuôn khổ. Vốn dĩ tôi còn không tin, Bạch Hi Cảnh đã mất hết nhân tính làm sao có thể có nhược điểm được, không ngờ... Haiz, báo ứng mà, đúng là báo ứng!”

Ánh mắt uể oải chuyển từ Minh Quang sang Duyên Bi, Tiểu Tịnh Trần mặt không biểu cảm mở miệng: “Là ông bảo Minh Quang hãm hại cha tôi!”

Mẫu câu hỏi nhưng ngữ khí thì khẳng định.

Duyên Bi nhìn cô bé một cái, vết máu trên gò má vẫn còn đau âm ỉ, trên người lại càng là máu me đầm đìa, cơ hồ như không có miếng thịt nào lành lặn. Nhưng Duyên Bi không hề ghét Tiểu Tịnh Trần, hoặc là nói thật ra ông ta vẫn có chút thích cô bé, bất luận ở đâu và vào thời điểm nào, em gái đáng yêu này vẫn luôn là kiểu mà những ông chú quái dị thích nhất!

Duyên Bi cũng không phủ nhận, chỉ là chạm vào vết thương rồi nhe răng: “Không sai, tôi cần phải chứng minh giả thiết của mình là chính xác, còn cha của cháu là người duy nhất phù hợp để nghiệm chứng giả thiết này... Một khi thành công, tôi chắc chắn sẽ đứng trên cùng, ngự trị toàn nhân loại, trở thành chúa tể của thế giới này.”

Mặc ông ta hăng hái ba hoa, Tiểu Tịnh Trần chỉ hơi gật đầu, đương nhiên thân là đại quái thú mang hình người đứng trên toàn nhân loại, Tiểu Tịnh Trần hoàn toàn khinh thường dã tâm của Duyên Bi, cô bé chỉ nghe thấy Duyên Bi chính miệng thừa nhận là mình đã xúi giục Minh Quang hãm hại cha. Minh Quang tất nhiên là đáng giận, nhưng dù sao cậu ta cũng là tiểu sư điệt mà cô bé yêu thương(?!) mấy năm rồi, cho nên ông chú quái dị xúi giục cậu ta làm việc xấu - Duyên Bi lại càng tội đáng băm vằm hơn.

Không thể không nói, thuộc tính của Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh đúng thật là hợp nhau đến mức bạo cúc hoa, bọn họ đều có chung một phẩm chất đạo đức tốt đẹp – đó là tự bênh vực người của mình!

Món nợ của Minh Quang từ từ sẽ tính sau, điều quan trọng nhất trước mắt là cha.

Tiểu Tịnh Trần nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, khi mở ra lần nữa thì đôi mắt thâm trầm đờ đẫn đã khôi phục trở lại là một đôi mắt trong suốt như nước, ngón tay dọc theo sống lưng của Bạch Hi Cảnh di chuyển đến ngang hông của anh. Tiểu Tịnh Trần trực tiếp rút súng lục của cha ra, lên đạn, giơ tay, ngắm chuẩn, nổ súng, liền mạch dứt khoát.

“Pằng – pằng – pằng.” tiếng súng vang dội cả cánh đồng, nhưng đạn lại chỉ sượt qua gò má, vành tai, cánh tay của Duyên Bi, không có phát nào bắn trúng vào kẻ địch. Duyên Bi vốn dĩ nhìn thấy Tiểu Tịnh Trần dùng súng nên có chút đề phòng, lúc này liền co giật khóe miệng, nhẹ nhàng phủi bụi đất vốn dĩ không tồn tại trên vạt áo mình, cười giễu cợt không nói, Bạch Hi Cảnh làm sao mà lại có đứa con gái ngu ngốc như vậy chứ...??

Suy nghĩ hả hê còn chưa được chứng thực thì Duyên Bi đã cảm thấy có chút gì đó không đúng lắm, tại sao lại có tiếng kêu rên vậy nhỉ??

Không đúng, không phải là tiếng kêu rên, mà là tiếng đạn bắn xuyên qua cơ thể... Duyên Bi đột nhiên quay đầu, trợn trừng mắt kinh hãi, chỉ thấy đội chiến nhóm chiến đấu khó chia lìa ở phía xa đã tan rã, sáu người đàn ông và hai con mãnh thú đã bao vây lấy Duyên Nghiệp, còn Duyên Nghiệp bị vây ở trung tâm lại ôm chặt lấy bụng của mình, dòng máu đỏ thẫm không ngừng rỉ ra từ kẽ tay.

Tiểu Tịnh Trần bắn ba phát súng, không phát nào trúng Duyên Bi, nhưng từng viên đạn lại viên nào viên nấy đều ghim lên người của Duyên Nghiệp. Vị trí mà Tiểu Tịnh Trần ngắm bắn đều là những nơi chí mạng như mi tâm, lồng ngực... Nhưng ông ta lại có thể tránh thoát tại thời điểm nguy kịch, chỉ bắn trúng vào bụng nơi không tính là điểm chí mạng. Có điều lúc này đã bị thương, đối mặt với đám đàn ông và dã thú đang nhìn chằm chằm như hổ đói thì ông ta cũng căn bản gần như là không thể cứu được rồi.

Mắt thấy Duyên Nghiệp vô lực ngã xuống đất, sau đó bị con mãng xà khổng lồ quấn chặt lấy, bị bắt làm tù binh, con mắt của Duyên Bi dường như sắp nứt ra. Ông ta tức giận đến cực độ, trợn trừng mắt nhìn Tiểu Tịnh Trần. Súng của Tiểu Tịnh Trần còn chưa buông xuống, cô bé hơi nghiêng đầu, mặt không cảm xúc nhìn thẳng vào đôi tròng mắt tức giận và tràn đầy hận ý của Duyên Bi, cánh môi mỏng hơi động, nhưng chẳng phát ra chút âm thanh nào cả. Đồng tử của Duyên Bi đột nhiên phóng to thêm một vòng, ông đã nhìn thấy, đã nhìn thấy khẩu ngữ của cô bé rồi – Tiếp theo là đến lượt ông!

Duyên Bi đột nhiên cảm thấy lạnh toát, khí lạnh men theo xương cụt xông thẳng lên não. Nhìn ánh mắt bình tĩnh trong suốt như dòng suối trên núi của Tiểu Tịnh Trần, Duyên Bi lại giống như là rơi xuống vực sâu, vô số lệ quỷ đang túm lấy chân ông ta mà leo lên, ý đồ muốn quăng ông ta vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

Có phải ông ta đã tính sai cái gì rồi không?!!!

Đáng tiếc, Duyên Bi đã không còn cơ hội để sám hối nữa rồi. Duyên Nghiệp bị bắt làm tù binh, sáu người đàn ông cộng thêm một vua sói lập tức bổ nhào về phía ông ta. Căn bản không cần hỏi gì, chỉ nhìn sát khí nồng đậm tỏa ra từ khắp người Tiểu Tịnh Trần và Bạch Hi Cảnh đang nằm trong lòng cô bé hôn mê bất tỉnh thì đại khái có thể đoán được là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Tiểu Tịnh Trần là một Phật tử thành tín, điều duy nhất có thể khiến cô bé mất lý trí mà nảy sinh ý nghĩ muốn giết người thì chỉ có thể là Bạch Hi Cảnh mà thôi.

“Đại ca!” Đại Sơn và Tiểu Sơn lập tức chạy đến bên Tiểu Tịnh Trần, ngồi xổm xuống, nghiêm túc kiểm tra tình hình của Bạch Hi Cảnh.

Nhìn thấy Đại Sơn và Tiểu Sơn đáng tin cậy, Tiểu Tịnh Trần giống như là đã tìm thấy chỗ dựa, tròng mắt tối đen lại một lần nữa nổi lên sắc nước, nhưng lần này cô bé mếu máo, ngây người mà không hề òa khóc.

Kết quả kiểm tra của Đại Sơn và Tiểu Sơn cũng giống như Tiểu Tịnh Trần, mặc dù không biết tại sao Bạch Hi Cảnh đột nhiên lại hôn mê, nhưng nhịp tim của anh vẫn rất có lực, mạch đập cũng rất mạnh mẽ, không có gì đáng ngại, chỉ là... có phải có chút mạnh mẽ, có lực quá hay không??!

Thân thủ của Duyên Bi cũng không tốt hơn Duyên Nghiệp là bao, mặc dù bớt đi Đại Sơn và Tiểu Sơn nhưng bản thân Duyên Bi đã bị Tiểu Tịnh Trần đánh cho trọng thương, lại thêm tâm lý sợ hãi của ông ta, bị bốn người đàn ông và một con dã thú đánh đến mức liên tục phải rút lui, rơi vào đường cùng, ông chỉ có thể cầu cứu Minh Quang: “Còn không mau qua đây giúp một tay, rốt cuộc mày có muốn cứu mẹ và em gái mày nữa hay không? Nếu tao mà chết thì tao tuyệt đối sẽ kéo hai người họ chôn cùng.”

Minh Quang vốn dĩ vẫn còn băn khoăn về an nguy của mẹ và em gái, do dự không biết có nên cứu Duyên Bi hay không, nhưng lại bị câu nói cuối cùng của Duyên Bi nhóm lên ngọn lửa cũ. Cơn giận dữ của cậu ta từ trong lòng bộc phát ra càng ngày càng lớn, không hề do dự mà ra tay đánh về phía Duyên Bi, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy vô cùng tàn độc. Duyên Bi bị đánh đến mức trở tay không kịp, trong lúc tay chân luống cuống bị con cọp trang trí Thái Bao lợi dụng sơ hở, cuối cùng cũng trở thành tù binh.

Bị con hổ đè xuống đất không động đậy được, Duyên Bi tức giận trừng mắt nhìn Minh Quang: “Cái thứ ăn cây táo rào cây sung, đợi mà hốt xác mẹ và em gái mày đi!”

Sắc mặt của Minh Quang âm trầm, lạnh lùng đáng sợ nhìn chằm chằm ông, nói: “Chỉ cần có hai đứa mày trong tay thì tao tin là mẹ và em gái tao nhất định sẽ an toàn.”

“Mày...” Duyên Bi giận đến mức thổ huyết, nhưng cũng không thể cãi lại.

Dương Tĩnh lạnh lùng liếc Minh Quang một cái, những người truy quét căn cứ kia thực sự đã phát hiện hai người phụ nữ, nếu như vừa rồi Minh Quang nghe theo lời Duyên Bi mà trở mặt đối địch với bọn họ thì ngày này năm sau chắc chắn sẽ là ngày giỗ của mẹ và em gái cậu ta. Có điều, may là vào thời khắc mấu chốt Minh Quang vẫn tự hiểu được bản thân mình là người bên nào, giúp bọn họ bắt Duyên Bi, đợi đến khi Lão Đại tỉnh dậy thì phỏng chừng có thể thả mẹ và em gái cậu ta ra, để cho người một nhà bọn họ được đoàn tụ.

Chỉ là, Bạch Hi Cảnh có thể tỉnh lại dễ dàng thế sao?! Quá ngây thơ rồi!

Tiểu Sơn tinh tế hơn Đại Sơn rất nhiều, cảm thấy có gì đó không đúng, anh liền ấn lên động mạch cổ của Bạch Hi Cảnh vừa nhẩm tính số lần đập vừa nhìn thời gian, kết quả... Sau ba phút, mặt Tiểu Sơn lập tức trắng bệch như quỷ.

“Nhịp tim của Đại ca đang gia tăng rất nhanh, bình quân mỗi phút tăng lên mười lần, bây giờ đã vượt quá một trăm năm mươi rồi!”

Đại Sơn kinh ngạc há hốc miệng, hoảng sợ không biết làm thế nào – mỗi phút tim đập dưới 150 nhịp, nhưng lại tiếp tục gia tăng trên dưới mười lần mỗi phút, nếu như không nghĩ cách cứu chữa thì không bao lâu nữa, Bạch Hi Cảnh sẽ bởi vì tim đập quá nhanh mà đột tử!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui