Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Nói thật, Tiểu Tịnh Trần và Tiết Bồng cũng không thân quen nhau lắm. Số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay của một bàn tay. Lấy bản tính nhìn qua là quên của em gái mà nói, cô bé tuyệt đối không thể ghi nhớ con người lạ lẫm này được. Nhưng không còn cách nào khác, lúc mới đầu khi đang đàm phán ở khách sạn, Tiết Bồng từng giây từng phút đều nghi ngờ mục đích của Tiểu Tịnh Trần khi cô bé xuất hiện ở nhà họ Tiết. Tiểu Tịnh Trần lúc đó đã cảm nhận được ý xấu từ anh ta, nên tất nhiên cũng ghi nhớ mùi vị của người “xấu xa” này.

Tiết Bồng hoàn toàn không ngờ được Tiểu Tịnh Trần còn nhớ mình, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra anh ta. Điều này khiến cho Tiết Bồng vốn cảm thấy vô cùng không thoải mái, bởi vì khi nhìn khuôn mặt giống như một khuôn đúc ra của Tiểu Tịnh Trần và em trai út thì anh ta không hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác rất lạ. Cái loại cảm xúc lạ lẫm này khiến tâm trạng nôn nóng của anh ta có chút giảm bớt một chút, ngữ khí cũng vì thế mà không còn cứng ngắc như trước nữa.

“Em mới bao nhiêu tuổi hả, lại dám chạy đến những nơi như thế này để chơi. Nhanh chóng về nhà cho anh, nếu không cẩn thận anh đánh đấy.”

Nhìn vào khuôn mặt vừa xa lạ vừa thân quen của Tiểu Tịnh Trần, Tiết Bồng theo bản năng phô ra thái độ của một người anh trai. Mặc dù trong lòng anh ta trăm ngàn lần đều không muốn tin tưởng cô gái trước mắt này có quan hệ với nhà họ Tiết, thế nhưng có một số sự việc lại sẽ không vì không tin mà không tồn tại. Đến hôm nay anh ta vẫn rất nghi ngờ bản báo cáo xét nghiệm DNA năm đó. Báo cáo là thứ có thể làm giả được, nhưng chuyện mà cha già vững tin thì không có một ai dám đứng ra phản đối.

Tiểu Tịnh Trần chớp hai mắt, có chút khó hiểu mà nhìn anh ta, cổ tay xoay một cái liền có thể dễ dang thoát khỏi bàn tay của anh ta. Cô bé tự mình xếp dãy mạt chược của bản thân, nói: “Tôi chơi trò chơi của tôi thì liên quan gì đến anh? Nếu như không muốn chơi thì anh hãy nhanh chóng về nhà đi!”

Thiện cảm dành cho cô bé khó khăn lắm mới tích lũy được một chút thì đã bị rơi cho sạch sẽ không còn chút gì. Gân xanh Tiết Bồng cuồn cuộn nổi lên, anh ta đấm một quyền lên trên bàn mạt chược, vậy mà lại có thể mạnh mẽ làm cho chiếc bàn nứt ra một vệt dài. Anh ta nghiêng đầu nhìn ba người khác trên bàn mạt chược, nói: “Không muốn chết thì cút ngay.”

Ba người còn lại tức giận nhìn qua, nhưng khi nhìn thấy biểu tượng đại biểu cho khách VIP trước ngực anh ta, bọn họ lại phải cưỡng chế nhẫn nhịn tiếng mắng chửi trong lòng, hậm lực đứng lên, hung dữ lườm anh ta một cái, cầm những chip đánh bạc của mình rồi rời khỏi.

Tiểu Tịnh Trần bẹt miệng lại, luyến tiếc nhìn chằm chằm vào đống chip đánh bạc trong lòng ba người, ngẩng đầu lên lườm Tiết Bồng, nói: “Đáng ghét!”

Tiết Bồng: “...” Không nói một lời giữ lấy cổ tay Tiểu Tịnh Trần xoay người lôi kéo cô bé đi ra phía bên ngoài.

Tiểu Tịnh Trần vẫn bám trụ giống như Định hải thần châm, nếu bản thân cô bé không bằng lòng thì không có một ai có thể lay chuyển được. Vậy là cô bé vẫn ngồi vững vàng trên chiếc ghế, một cái tay khác thì móc vào phía dưới chiếc bàn mạt chược, mang khuôn mặt thuần khiết nhìn Tiết Bồng đang cố gắng liều mạng lôi cô bé lên phía trước như một con trâu già kéo núi Thái Sơn đi, bản thân tỏ vẻ rất vô tội.

Mồ hôi trên trán Tiết Bồng đã toát ra một lớp mỏng. Nếu như không phải gạch lát của Trác Việt Thành là sản phẩm thuộc cấp bậc đặc chế, lúc này e rằng đã bị anh ta mài cho thủng rồi.

Bất đắc dĩ Tiết Bồng chỉ đành từ bỏ ý định, hung dữ lườm cô bé, nói: “Rốt cuộc em đang làm cái gì. Cái chỗ này là nơi cho những cô gái như em đến sao, em mới bao nhiêu tuổi chứ? Chưa đến hai mươi tuổi mà đã nhiễm thói cờ bạc, em rốt cuộc còn muốn sống yên ổn nữa không hả?”

“Tôi muốn kiếm tiền nuôi cha, tôi đã được hai mươi tuổi rồi. Tôi cũng không nhiễm thói cờ bạc, tôi muốn sống thật tốt.”

Tiểu Tịnh Trần từng câu từng chữ trả lời những câu hỏi mà đối phương vừa tuôn ra. Em gái nhỏ ngoan ngoãn nghe lời quả là đã đến mức nghịch thiên rồi. Vẻ mặt Tiết Bồng bắt đầu biến dạng, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc chính trực của Tiểu Tịnh Trần, anh ta đột nhiên cảm thấy lá gan của minh có chút đau.

Trong lòng mình, anh ta vốn không thích Tiểu Tịnh Trần, không chỉ vì mỗi nguyên nhân là do bộ mặt của cô bé giống y như đúc với em trai út của anh ta, mà còn vì đôi mắt trong suốt đến quá mức của cô bé. Đứa trẻ sạch sẽ đến mức này không nên có họ Tiết, cũng không nên trở thành người của nhà họ Tiết. Vì vậy anh ta mới ghét cô bé, không đoái hoài đến cô bé, còn khiến cho cô bé vĩnh viễn không không có cơ hội để gắn lên mình họ Tiết.

Nhìn chằm chằm đôi mắt trong suốt thấy đáy của Tiểu Tịnh Trần, khuôn mặt của Tiết Bồng dần dần sa sầm lại. Bất kể thế nào cũng bắt buộc phải ném cô bé ra ngoài cho bằng được, nếu không...

“Tiết Bồng, anh làm cái gì thế, mọi người đều đang đợi anh đây này!” Một tiếng gọi không đứng đắn từ bậc cầu thang thông lên tầng dành cho khách VIP bỗng nhiên vang lên. Sắc mặt Tiết Bồng khẽ biến đổi. Anh ta đột nhiên xoay người lại, theo bản năng mà che chắn lấy người đang ngồi trên ghế là Tiểu Tịnh Trần, đáp lại người kia: “Giục cái gì mà giục, tôi đến ngay đây.”

Người con trai trẻ tuổi đó trông vẻ bề ngoài thì không đến hai mươi, mặc trên người một cái áo sơ mi hình hoa rất lạ, hoàn toàn hủy diệt khí chất nho nhã do ngũ quan tuấn tú của anh ta tạo thành. Anh ta nghiêng người dựa vào trên lan can, như cười như không nhìn về phía Tiết Bồng, hỏi: “Sau lưng anh giấu vật báu gì vậy?”

Tiết Bồng có chút sững người, sắc mặt hơi khó coi, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để lấp liếm cho qua, lại không ngờ tên ngốc phía sau lưng đột nhiên thò đầu ra thăm dò, lại còn vẫy cánh tay như con mèo chiêu tài. Mặc dù trên mặt không tỏ vẻ gì cả, nhưng cô bé vẫn có thể vẫy ra một dáng vẻ ngây ngốc kiểu mặt đơ.

Người mặc áo sơ mi hoa bỗng sáng mắt lên, cười nói: “Tiểu Khải? Không ngờ lại sẽ gặp được em ở đây.”

“Nó theo bạn đến đây chơi, không cùng đường với chúng ta.” Tiết Bồng dứt khoát chen vào, ngăn chặn cơ hội mở miệng nói chuyện của Tiểu Tịnh Trần. Anh ta nhìn chăm chăm vào tên áo sơ mi hoa, nói: “Cậu lên trước đi, tôi nói hai câu với nó rồi lên ngay lập tức. Chuyện ngày hôm nay tôi gặp nó ở đây, tôi hy vọng cậu giữ bí mật. Cậu cũng biết rồi đấy, cha tôi quản nó rất nghiêm, nếu như biết nó chạy đến Trác Việt Thành thì cho dù nó không chết cũng sẽ mất một lớp da.”

Áo sơ mi hoa hơi sững sờ, nghĩ đến sự dạy dỗ nghiêm khắc của Tiết Quang Hàn dành cho con trai mình, anh ta không khỏi cảm thông mà gật đầu đồng ý, nói: “Được rồi, anh nhanh lên chút, đừng có chậm trễ quá lâu. Mọi người đều đang đợi anh mở màn đấy!”

Tiết Bồng gật đầu nhẹ, dùng ánh mắt đưa tiễn áo sơ mi hoa rời khỏi. Sau đó, anh ta đột nhiên quay người lại, khom mình, cúi đầu xuống ghé sát lại bên Tiểu Tịnh Trần, cắn răng nghiến lợ, nói: “Bây giờ, lập tức rời khỏi Trác Việt Thành ngay và luôn, đừng nói anh không nhắc nhở em. Em mà còn không đi thì vĩnh viễn đi không nổi nữa đâu.”

Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, cô bé từ trước đến nay luôn áp dụng duy nhất một nguyên tắc đối với lời cảnh cáo của người xa lạ. Đó là: không thèm để ý!

Tiểu Tịnh Trần chỉ tự ôm đống chip đánh bạc rời đi. Tiết Bồng hài lòng thở phào nhẹ nhõm, quay người sải bước dài đi lên cầu thang. Do quay lưng lại với Tiểu Tịnh Trần mà anh ta đã không nhìn thấy bóng dáng chậm chạp chen đến bên cạnh máy đánh bạc của ai đó.

Lên cầu thang, đi thẳng một mạch đến căn phòng riêng được bao trước, Tiết Bồng đột nhiên dừng bước chân, mặt không chút biểu cảm nhìn về phía năm người trai trẻ tuổi đang đi đến trước mặt mình. Người thanh niên dẫn đầu mặc một cái áo sơ mi, để mái tóc ngắn gọn, cậu ta như cười như không chào đón Tiết Bồng đến, nói: “Ây, coi xem ai đến thế này, Đại thiếu gia nhà nhọ Tiết. Thật sự là một vị khách quý mà, chào mừng, chào mừng.” Cậu ta làm dáng mà nhìn về phía sau Tiết Bồng, tỏ vẻ kinh ngạc một cách thái quá, nói: “Nghe nói tiểu thiếu gia nhà họ Tiết cũng chạy đến đây chơi rồi, làm sao lại không thấy? Chẳng lẽ đại thiếu gia đã giấu cậu ta đi rồi?”

Lông mày Tiết Bồng nhăn lại, âm thầm nhổ một ngụm nước bọt. Anh biết ngay mà, cái tên ngốc không biết hóa trang kia tuyệt đối sẽ làm cho người khác chú ý, may mắn anh ta đã đuổi cô bé đi về rồi, nếu không nhỡ may bị túm được, chắc chắc là sẽ xảy ra chuyện.

Tiết Bồng vừa mới mừng vui được hai giây đồng hồ thì phía sau lưng anh ta đột nhiên lại vang lên những tiếng bước chân liên tiếp, theo sao đó là tiếng cười ha hả: “Anh Tra, anh xem tôi dẫn ai đến này. Chà, chà, anh chắc chắc không ngờ được đâu, nhà họ Tiết thế mà lại còn có một cô gái xinh xắn thế này...”

Trong lòng Tiết Bồng có chút căng thẳng, thầm than không tốt. Anh ta đột nhiên quay đầu lại, một chút may mắn cuối cùng đã vụt tắt nhi nhìn thấy bóng sáng nhỏ bé theo sau người đang nói chuyện.

Tiết Bồng dữ dằn nghiến chặt răng hàm, tức giận nhìn Tiểu Tịnh Trần vẫn mang vẻ mặt mơ màng ôm lấy một đống chip đánh bạc, mắng: “Không phải bảo cô cút ra khỏi Trác Việt Thành hay sao, ai cho cô quay lại, cô cái đồ ngu ngốc này, ngốc đến nỗi không còn thuốc chữa.”

Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối vẫn đặt mình bên ngoài hoàn cảnh đột nhiên bùng nổ: “Anh mới là tên ngu ngốc không có thuốc chữa. Tôi nói rồi, tôi muốn kiếm tiền nuôi cha, tiền còn chưa kiếm đủ thì sao phải đi chứ. Anh đúng là cái đồ lạnh lùng, vô tình, cố ý gây sự!”

Tiết Bồng: “...” Con bà nó, cô có thể tránh xa những bộ phim não tàn một chút cho ông đây được không hả! Khốn kiếp!

Thanh niên tóc ngắn áo sơ mi lấy làm lạ mà đánh giá Tiểu Tịnh Trần. Mặc dù cô bé có khuôn mặt giống Tiết Khải y như đúc, nhưng chỉ cần nhìn các bộ phận cơ thể dưới khuôn mặt của cô bé liền biết được đây là một cô gái. Người thanh niên không khỏi sờ cằm dưới của mình, ánh mắt lóe sáng những ý nghĩ không rõ ràng. Nhưng mà hai tia sáng này vẫn còn chưa chuyển đến trên người Tiểu Tịnh Trần thì đã bị Tiết Bồng nghiêng người sang che chắn. Người thanh niên khẽ nhăn lông mày lại, như có như không mà nhìn thẳng Tiết Bồng.

Tiết Bồng hít một hơi thật sâu, thô lỗ lôi Tiểu Tịnh Trần ra sau lung mình. Sau đó mang bộ mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào gã thanh niên, nói: “Bạch Bố Tra, có gì thì nhằm vào tôi đây này. Nó không mang họ Tiết, không phải người của nhà họ Tiết chúng tôi, anh đừng có tìm nhầm đối tượng.”

“Thế à?” Bạch Bố Tra hoàn toàn không tin lời nói của Tiết Bồng. Trên thế giới này ngoài anh chị em sinh đôi ra thì làm gì có người nào có khả năng giống nhau đến như vậy chứ.

Nhìn vẻ mặt của Bạch Bố Tra thì có thể biết cậu ta đang nghĩ cái gì. Tiết Bồng nhếch lông mày, lấy tay đẩy Tiểu Tịnh Trần một cái, nói: “Còn không nhanh cút đi.”

Lần này Tiểu Tịnh Trần không chống đối anh ta nữa, cô bé thuận theo lực đẩy của anh ta lùi về sau hai bước. Người thanh niên mang cô bé lên lúc trước lập tức tiến lên cản đường. Bạch Bố Tra và bốn người trong nhóm anh ta cũng từ từ tản ra, bao vây Tiết Bồng và Tiểu Tịnh Trần vào giữa.

Trong phòng an ninh, Đại Sơn xem trực tiếp từ camera giám sát, nheo đôi mắt lại, nói: “Có cần đi giúp đỡ không?”

Tiểu Sơn mặt không chút biểu cảm nào liếc anh ta một cái, nói: “Anh nghĩ rằng Đại tiểu thư cần sự giúp đỡ của chúng ta?”

“Khụ...” Đại Sơn chớp mắt, im lặng. Nếu như Tiểu Tịnh Trần đã muốn rời khỏi, đừng nói đối phương chỉ có sáu người, dù cho có sáu mươi người đi chăng nữa cũng không thể cản nổi cô bé. Thậm chí nếu như cô bé không chấp thuận, người thanh niên trước đó căn bản cũng không thể đưa cô bé lên tầng dành riêng cho khách VIP được.

Đại Sơn nghi ngờ túm lấy tóc mình, tò mò chết đi được, hỏi: “Cậu nói xem, Đại tiểu thư sao lại có thể thành thực mà theo chân cái tên nhìn trông không giống người tốt chút nào kia đi lên tầng? Cô bé không phải bình thường rất có lòng phòng bị, rất có nguyên tắc hay sao?”

Tiểu Sơn trầm tư một lúc, ngón tay chỉ vào túi áo của người thanh niên đã đưa tiểu Tịnh Trần lên tầng, chân tướng chính là ở đó, nói với Đại Sơn: “Các chip đánh bạc trong túi áo cậu ta tất cả đều là cấp màu tím, Đại tiểu thư cần tiền để nuôi cha mà!”

Đại Sơn: “…” Hóa ra tất cả đều là vì tiền!

Tiểu Tịnh Trần một lòng chỉ vì tiền ôm lấy chip đánh bạc vô tội như một đứa trẻ nhỏ bị lạc đường nhìn về phía Tiết Bồng đang tức đến sung huyết não. Đối diện với đôi mắt thuần khiết như sao trời của cô bé, Tiết Bồng thực sự không thể chửi bới được một câu khó nghe nào. Anh ta chỉ có thể chuyển cơn thịnh nộ của mình sang người khác, lời lẽ hung ác, nói: “Bạch Bố Tra, anh rốt cuộc muốn như thế nào, nói thẳng đi. Nếu như tôi không tiếp thì con mẹ nói tôi sẽ không tên Tiết Bồng.”

“Được, sảng khoái.” Bạch Bố Tra tiếp lời, nói: “Anh cũng biết đấy, tôi vẫn luôn không hài lòng với kết quả cuộc đua lần trước. Chúng ta hôm nay lại thi đấu thêm một lần nữa, mỗi người mang thêm một người đi theo, chạy một vòng trên núi Thanh Phong. Dù cho thắng thua thế nào thì nợ nần trước đó của chúng ta cũng xóa luôn một thể, sao hả?”

“Được.” Tiết Bồng dứt khoát đáp ứng. Anh ta mới vừa nói được một chữ thì Bạch Bố Tra đã lập tức nói: “Cứ như thế đi, anh cũng đừng làm phiền người khác làm gì, cứ mang theo cô gái này làm bạn đồng hành luôn đi!“. Nói xong, Bạch Bố Tra dứt khoát chỉ thẳng ngón tay hướng về phía Tiểu Tịnh Trần.

Mặt của Tiết Bồng trong nháy mắt đen sì, nói: “Tôi đã bảo rồi, nó không phải...”

“Tôi mặc kệ cô ta họ gì, hoặc là anh mang theo cô ta đến cá cược với tôi, hoặc là tôi sẽ xử lý cô ta ngay bây giờ. Dù sao thì cô ta cũng không phải người nhà họ Tiết, Tiết đại thiếu gia hẳn là sẽ không vì một người xa lạ mà đắc tội nhà họ Bạch chúng tôi đâu nhỉ?”

Tiết Bồng nghẹn lời, cứng rắn nuốt luôn tâm trạng không cam lòng và sự phẫn nộ xuống cổ họng. Người đang ở dưới mái hiên nhà người khác không thể không cúi đầu. Ai bảo Bạch Bố Tra họ Bạch chứ, ai bảo Boss lớn của Trác Việt Thành cũng họ Bạch. Bất kể giữa hai người này có quan hệ hay là không, thì Tiết Bồng đến Trác Việt Thành cùng với mấy người bạn để thả lòng chung quy vẫn là thế đơn lực bạc, không chiếm được ưu thế. Nếu như chỉ có mình anh ta, cùng lắm liều mình cả hai cùng chết. Thế nhưng giờ đây lại thêm một con nhóc ngốc nghếch, điều duy nhất anh ta có thể làm được là gắng sức bảo đảm Tiểu Tịnh Trần có thể an toàn mà rời khỏi. Mặc dù không thích cô em gái này, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật là bọn họ có chung huyết thống.

Quả nhiên, anh ta vẫn ghét nhất con nhóc lớn lên giống Tiết Khải y như đúc này.

Một lòng bị vẻ bề ngoài của Tiểu Tịnh Trần mê hoặc, anh cả đại nhân thô bạo ngu ngốc đần độn đã hoàn toàn quên mất em gái đã từng bình tĩnh bẻ gãy ngón tay của Đại Sơn ngay trước mặt anh ta. Cũng quên rằng em gái có thể vững vàng như núi khi anh ta dùng hết sức mình lôi kéo, hơn nữa còn quên luôn bản thân Tiểu Tịnh Trần cũng là họ Bạch!

Cho nên, anh không bị hố thì ai bị hố đây?!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui