Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Vụ trọng án 111 xảy ra khi dịp cuối năm đang đến gần, hơn nữa những người bị hại toàn bộ đều là nữ sinh trung học trẻ trung mới mười sáu, mười bảy tuổi và số lượng người bị hại đã lên đến mười hai người, gây ảnh hưởng rất lớn cho xã hội, thậm chí còn khiến cho không ít các bậc phụ huynh có con gái học trung học hoang mang lo sợ. Các cảnh sát của tổ chuyên án đã liên tục tăng ca hơn hai mươi ngày nay, bắt được nhiều kẻ tình nghi, đều là những người có quan hệ với một hay vài người trong số các nạn nhân và không có nhân chứng xác nhận vắng mặt lúc nạn nhân bị sát hại.

Nếu như chỉ có một kẻ bị tình nghi thì chẳng cần nói làm gì, chắc chắn hắn chính là hung thủ, nhưng nếu như có đến năm sáu người thì thật khó xử trí. Đây cũng là điều khiến các cảnh sát rầu rĩ nhất. Có kẻ bị tình nghi, có động cơ, không có nhân chứng chứng minh bản thân không có mặt tại hiện trường, không có hung khí, nhưng cũng không có đầy đủ chứng cứ định tội. Quan trọng nhất là người nào người nấy đều giống hung thủ nhưng đều lại không phải là hung thủ.

Tiểu Tịnh Trần đã xác định được nguyên nhân dẫn đến cái chết của nạn nhân, cũng nhận ra được thủ pháp giết người của hung thủ, đội trưởng Trần ngay lập tức bảo Hạ Danh Bác dẫn Tiểu Tịnh Trần đi nhận diện hung thủ.

Cách một lớp kính là có thể nhìn thấy những kẻ tình nghi ở trong phòng thẩm vấn. Tổng cộng có sáu người, tất cả đều ở độ tuổi hơn ba mươi, chưa đến bốn mươi, đang ở thời kỳ hoàng kim của đàn ông, hơn nữa ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết là rất có sức lực.

Tất cả những người có mặt ở đây đều nhớ rõ, Tiểu Tịnh Trần từng nói: Muốn sử dụng Tinh Mang thì bắt buộc phải có lực bộc phát rất mạnh và sức lực mà người bình thường không thể sánh được.

Tiểu Tịnh Trần được Bạch Hi Cảnh ôm trong lòng, nhìn các nghi phạm ở trong phòng qua tấm kính, chớp đôi mắt to nhìn qua từng người một. Cuối cùng, Tiểu

Tịnh Trần lắc đầu trong ánh mắt mong đợi của mọi người: “Bọn họ đều không phải là hung thủ.”

Mọi người đều không khỏi cảm thấy thất vọng, có người tỏ vẻ nghi ngờ: “Cháu chỉ nhìn một cái đã biết họ đều không phải là hung thủ sao?”

“Đúng thế, đúng thế, vả lại cái gì Tinh Mang đó cũng thật là không thể tưởng tượng nổi. Cháu bé, chắc là cháu xem quá nhiều phim võ hiệp rồi chứ gì!”

“ Ôi dào, đứa bé sáu tuổi thì biết cái gì chứ! Đưa nó đến giúp phá án, đúng là điên thật rồi.”

“...balabala… ”

Bác hai Trác Mai đột nhiên lên tiếng: “Xin hãy chú ý lời nói của các vị”, giọng nói bình ổn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đội trưởng Trần: “Lời nói của các vị có ý hoài nghi và phân biệt đối xử rất rõ ràng, tôi có thể coi đó là sự không tín nhiệm và những phỏng đoán, lời nói xấu ác ý đối với cháu gái tôi. Các vị nhất định phải hiểu rõ, cháu gái tôi không phải là kẻ bị tình nghi, cũng không phải là nhân chứng, đồng thời con bé mới chỉ năm tuổi, nó không có nghĩa vụ phải nhận diện hung thủ cho các vị. Nếu như con bé có lòng tốt giúp đỡ mà chỉ nhận được sự đối xử như thế này, thì tôi sẽ đưa nó về ngay lập tức, đồng thời sẽ giữ lại quyền truy cứu trách nhiệm của các vị vì đã gây ra tổn thương tinh thần cho đứa trẻ này.”

Các nhân viên cảnh sát lập tức im bặt, toàn bộ đều ngẩn ngơ nhìn về phía bác hai Trác Mai đang tỏa ra khí phách ngang ngược bá đạo khắp toàn thân. Chỉ mấy câu nói đơn giản đã giết chết tất cả bọn họ, đúng là không hổ danh là luật sư xuất sắc nhất thành phố S. Quả nhiên, so người với người thì phải chết, so vật với vật thì phải vứt bỏ, rốt cuộc đời nào nhà họ Bạch đã đốt hương mà cả gia đình ai ai cũng đều không phải hạng tầm thường thế này, đến đứa nhỏ sáu tuổi cũng có khí phách có thể thản nhiên đối diện với thi thể người chết như vậy.

Lời của Trác Mai đã thành công trấn áp tâm tình nóng nảy của các nhân viên cảnh sát, đội trưởng Trần lạnh nhạt quét mắt nhìn đám thuộc hạ, sau đó trịnh trọng nói với Bạch Khải Thụy và Bạch Hi Cảnh: “Tôi thay mặt bọn họ xin lỗi mọi người.” Ánh mắt chuyển qua Tiểu Tịnh Trần: “Cháu bé, bọn họ không phải đang nói cháu đâu, cháu đừng trách bọn họ.”

Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, chớp mắt, hơi bĩu môi, khuôn mặt không vui vẻ chút nào nói: “Tai cháu rất tốt, có phải bọn họ đang nói cháu hay không cháu có thể nghe thấy được, bác không cần phải lừa cháu.” Sau đó liền quay đầu nhìn Bạch Hi Cảnh: “Sư phụ nói người xuất gia không được nói dối, những người nói dối đều không phải người tốt.”

“Sư phụ?” Tất cả các cảnh sát bao gồm đội trưởng Trần vừa nghe thấy lời tố cáo thẳng thắn của Tiểu Tịnh Trần đều cảm thấy hơi lúng túng. Nhưng mà một tiếng “sư phụ” làm cho lòng tất cả các nhân viên cảnh sát lại được nâng lên. Nếu như bọn họ nhớ không nhầm, Tiểu Tịnh Trần từng thừa nhận bé cũng có thể sử dụng Tinh Mang, vậy vị “sư phụ” này… có lẽ là người dạy Tinh Mang cho bé rồi, cũng rất có khả năng chính là hung thủ thực sự.

Đội trưởng Trần nói: “Sư phụ của cháu ở đâu?”

Tiểu Tịnh Trần nhìn đội trưởng Trần, giận dỗi nằm bò trên vai Bạch Hi Cảnh không lên tiếng. Bé không thèm nói chuyện với người xấu chuyên đi lừa người.

Bạch Hi Cảnh vừa bất đắc dĩ lại vừa hơi buồn cười xoa đầu bé, đón nhận ánh mắt nôn nóng của đội trưởng Trần, nói: “Tôi không biết các vị đang nghĩ gì, sư phụ của con bé chỉ là một cụ già hơn trăm tuổi. Đừng nói là không biết Tinh Mang, cho dù biết thì cũng không thể sử dụng được. Hơn nữa, người không ở thành phố S, các vị vẫn nên tìm điểm đột phá khác đi!”

“Xin hãy nói cho chúng tôi biết tên và địa chỉ của ông ấy, còn về việc ông ấy có năng lực giết người hay không, thì chúng tôi sẽ tự mình đi xác minh.” Hạ Danh Bác một tay cầm bút một tay bưng quyển sổ nhật ký công việc hàng ngày, dáng vẻ như đang giải quyết công việc chung. Lúc anh ta vừa ngẩng đầu lên thì liền đối diện với ánh mắt như cười như không của Bạch Hi Cảnh, lúc này anh ta mới phản ứng lại được, nhếch khóe miệng, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đã thành thói quen rồi”.

Bạch Hi Cảnh không để ý đến những điều đó, chỉ nhún vai, bộ dạng không chịu trách nhiệm nói: “Tôi cũng không biết sư phụ con bé ở đâu.”

Chùa Bồ Đề ngăn cách với nhân thế đã mười mấy thế kỉ. Trăm ngàn năm qua, bên trong chùa không chỉ có các loại phần tử tinh anh thấy rõ hồng trần mà quyết định xuất gia, cũng có không ít những kẻ giết chóc phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật. Cho dù thế nào, bọn họ cũng đã bước vào cửa Phật không màng thế sự, trải qua tu hành khổ hạnh để tìm đến cõi Niết Bàn trong tâm linh. Bạch Hi Cảnh sẽ không và cũng không thể để cho đám cảnh sát này đến chùa Bồ Đề làm phiền sự thanh tu của các tăng nhân được.

Hiện đại không như cổ đại, không phải bước chân vào cửa Phật là có thể xóa bỏ toàn bộ tội trạng giết người được. Đây cũng là nguyên nhân vì sao cho dù ông Bạch và bà Bạch có cãi nhau đến long trời lở đất, anh cũng không nghĩ tới việc đến chùa Bồ Đề hỏi tăng nhân đã dạy Tiểu Tịnh Trần dùng ám khí.

Đương nhiên, Hạ Danh Bác không tin Bạch Hi Cảnh không biết vị sư phụ kia ở đâu, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Bạch Hi Cảnh, Hạ Danh Bác biết mình không thể lấy được thông tin gì về vị sư phụ kia từ chỗ anh ta được. Anh ta bất đắc dĩ nhìn đội trưởng Trần, đội trưởng Trần lại đưa mắt nhìn Bạch Khải Thụy, Bạch Khải Thụy đến lông mày cũng không thèm động. Năm đó là ông cùng bà Bạch đưa Bạch Hi Cảnh đến chùa Bồ Đề tu hành, tình hình trong chùa thế nào ông cũng biết một chút, cách nghĩ của ông cũng giống như của Bạch Hi Cảnh. Đồng thời, ông cũng hoàn toàn tin rằng hung thủ tuyệt đối không phải người trong chùa.

Bạch Hi Cảnh ở trong chùa mười năm, sau khi kết thúc tu hành một khoảng thời gian mới trở về nhà. Khi đó anh cảm thấy rất không quen, anh đã từng không chỉ một lần muốn lén chuồn về chùa, đáng tiếc mỗi lần anh đều chỉ đến được lưng chừng núi liền lạc đường, sau khi bước vào rừng rậm mênh mông thì không ra được. Không phải vì cảm nhận phương hướng của anh không tốt, mà do cánh rừng đó rất kì lạ, chùa Bồ Đề không thiếu nhất chính là kì năng dị sĩ (những người có khả năng kì lạ).

Bởi vì sát nghiệp quá nặng cho nên hành động của những người xuất gia ở đây cũng chịu những hạn chế nhất định. Cho dù đến khi già yếu mà chết đi, họ cũng không có cơ hội bước ra khỏi cổng chùa nửa bước. Cho nên, hung thủ của vụ án ở thành phố S tuyệt đối không liên quan đến họ.

Bạch Khải Thụy tỏ rõ thái độ bất hợp tác khiến đội trưởng Trần rất bất đắc dĩ. Tiểu Tịnh Trần tuổi còn quá nhỏ làm cho bọn họ vô cùng bị động, bọn họ không thể dùng cách bức ép người lớn hợp tác để ép buộc cô bé, như thế chính là ngược đãi trẻ em. Đội trưởng Trần thở dài một hơi, lặng lẽ nhìn hình bóng Tiểu Đầu Trọc đang nằm bò trên vai Bạch Hi Cảnh.

Tiểu Tịnh Trần bất an động đậy, đột nhiên bé bật dậy nhìn Bạch Hi Cảnh nói: “Con nhớ ra rồi, sư điệt Minh Nhiên từng nói mình còn có một người em trai.”

Bạch Hi Cảnh sững sờ, cau mày: “Sư điệt Minh Nhiên?”

“Chính là người đã dạy con sử dụng Tinh Mang. Không biết anh ta đã phạm phải lỗi gì, bị sư phụ phạt đi gánh nước, ngoài những lu nước mà con và các sư điệt dùng để luyện công, những lu nước khác trên núi đều do anh ta gánh hết. Về cơ bản, ngoài ăn cơm và ngủ ra thì thời gian còn lại anh ta đều gánh nước. Con quen thân với anh ta chính là lúc đi gánh nước. Anh ta nói mình còn có một đứa em trai, hơn nữa Tinh Mang luyện còn không tốt bằng anh ta!”

Trong nháy mắt, Bạch Hi Cảnh liền hiểu ra sư điệt Minh Nhiên là gì, tuyệt đối là điển hình của lập địa thành Phật.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui