Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Chu Nguyên Hạo ôm và hôn lên má tôi một cái rồi nói:
“Khương Lăng, cảm ơn em.

Nếu không phải em, tôi đoán rằng mình đã hồn vía lên mây rồi.”
Tôi không biết xấu hổ cởi áo khoác của mình:
“Vậy lấy thân ra để trả đi.”
Anh cười ha ha, ôm tôi lên: “Tôi đã sẵn sàng để thỏa mãn em rồi.”
Anh bước đi nhanh vào phòng ngủ, giống như mãnh thú bổ nhào đến.

Không biết có phải một tháng này đã nhịn quá lâu hay không, anh lại có thể dày vò tôi không ngừng nghỉ suốt một tiếng, tôi hoài nghi có phải ở trên người anh có lắp động cơ hay không, thật quá là biết dày vò người khác.
Sau khi xong chuyện, anh cho tôi nghỉ ngơi một chút lại muốn tiếp tục xoay người đè tôi xuông, tôi ngăn anh lại: “Kiềm chế chút đi, tôi đây chỉ là thân xác phàm tục thôi, đừng có làm hỏng mất.”
“Yên tâm, tôi có mang theo thuốc mỡ rồi.”
Nói xong rồi anh lại bổ nhào tới, tôi không thể không mắng một câu “Cầm thú!” Sớm biết thế này đã không trêu chọc anh rồi!
Về sau tôi bị giày vò đến mức ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại thấy anh đang bôi thuốc mỡ cho tôi, một loại thuốc mỡ trong suốt, bôi lên lạnh lẽo nhưng lại vô cùng thoải mái.

Vốn đã bị nghiền ép đến mức vừa đỏ vừa sưng, lúc này đã thấy thoải mái hơn nhiều.

Chu Nguyên Hạo có chút đau lòng, nói:
“Trước kia là vì không có kinh nghiệm, sau này tôi sẽ kiềm chế một chút.”
Tôi trợn tròn mắt, nói như thế thì chẳng khác nào không nói, anh có nhịn được không? Nếu không thì cái đang chống lên người tôi là cái gì? Cây lau nhà sao?
“À phải rồi.” Tôi nói:
“Quần áo và đồ trang sức là sao vậy?”
Trên mặt Chu Nguyên Hạo lại hiện lên hai tia đỏ ửng đáng nghi, anh nói:
“Đây là sản phẩm của Chanel thuộc bộ sưu tập mới nhất năm nay, tôi cảm thấy em mặc rất đẹp, cho nên đã bảo chú Trịnh mua nó.”
Tôi thấy hơi hả hê một chút hỏi:
“Còn hai vé tàu này là như thế nào?”
“Đó là vé du thuyền Will, vừa đúng dịp bảy ngày Quốc khánh, chúng ta đi ra biển chơi.”
Chu Nguyên Hạo ôm lấy tôi: “Không phải em đã từng nói với tôi, muốn đi ngắm biển, mặc đồ bơi lướt sóng trên biển sao?”
Tôi đen mặt, anh rảnh rỗi đến đâu mà lại đi lật lại chuyện từ đời nảo đời nào của tôi chứ!
Tuy nhiên, anh đã rất cẩn thận và đặt nhiều tâm ý như vậy, đương nhiên là tôi rất hạnh phúc rồi.

Will, tàu du lịch sang trọng, được gọi là Titanic của thế kỷ 21, tôi chưa bao giờ được ngồi trên một chiếc thuyền cao cấp như vậy.
Hà Thành có con sông Hồng chảy qua, trước đây giao thông kém phát triển, tất cả chúng ta đều đi thuyền, những chiếc thuyền, bẩn thỉu kém chất lượng thì thôi đi lại còn có rất nhiều côn trùng nữa.
Mấy ngày nay có trận mây mưa của Chu Nguyên Hạo xoa dịu, tôi cảm thấy mình hình như lại trở nên xinh đẹp hơn, ngay cả Tống Anh cũng hỏi tôi, có phải tôi đang yêu hay không, tôi chỉ cười cười không nói gì.
Chưa qua hai ngày nữa là đến ngày Quốc Khánh, nhà Tống Anh ở bên ngoài tỉnh nên cũng không về quê, cô ta tìm một công việc bán hàng, trải nghiệm cuộc sống một chút.

Lâm Khả Khanh có vẻ tương đối may mắn, bức tranh của cô ấy được một họa sĩ nhìn trúng, bảo cô ấy đi làm trợ lý mấy ngày, có họa sĩ này chống ở phía sau, tương lai cô ấy muốn ra mắt cũng dễ dàng hơn một chút.
Tôi thu dọn đồ đạc, lên máy bay đến Quỷ Thành, nghỉ ngơi một đêm ở Quỷ Thành rồi bảy giờ sáng ngày Quốc khánh, tôi lên du thuyền Will.
Vé đi du thuyền của Will rất đắt tiền, hơn nữa còn là tấm vé vô giá, bởi vậy cho dù chỉ là khách hạng ba, đều là người giàu có, mỗi người đều ăn mặc rất hào nhoáng, trang điểm tinh tế, ngay cả đứa trẻ nhỏ cũng ăn mặc rất cao cấp, cảm giác không phải là đến du ngoạn mà là đến so sự giàu có thì đúng hơn.
Cô phục vụ mặc áo sườn xám đưa tôi lên khoang hạng đặc biệt cao nhất của tàu du lịch.

Chỉ có sáu khoang hạng đặc biệt, trang trí bên trong cực kỳ sang trọng và có một bể bơi nhỏ.

Tuy nhiên, vì không gian hạn chế nên sáu phòng đều cùng dùng chung với nhau.
Chu Nguyên Hạo vẫn hiện hình, nhưng bên ngoài nắng chói chang, anh không thể ra ngoài chơi vui vẻ nên tôi cũng không ra ngoài, cùng anh quấn chăn trên giường suốt một ngày dài.
Buổi tối có một bữa tiệc trang trọng, Chu Nguyên Hạo mặc một bộ vest được may thủ công đẹp đẽ của hãng Coach, đeo cà vạt, trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng, đưa tôi đến nơi tổ chức.

Ngay khi bước ra, chúng tôi đã nhận được hàng tá ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ, tính hư vinh nho nhỏ trong lòng tôi được thoả mãn triệt để.
Trong bữa tiệc có rất nhiều loại hải sản đắt tiền và tươi ngon.

Chu Nguyên Hạo chu đáo mang cho tôi hai con tôm hùm và tự tay bóc chúng rồi đặt vào đĩa ăn trước mặt tôi.

Vừa cắn một miếng, tôi nghe thấy bên cạnh có một cặp vợ chồng trẻ đang cãi nhau.
“Anh xem người ta ân cần như thế nào đi, nhìn anh xem, cũng chỉ biết ăn cho no, không yêu em một chút nào.” Người đẹp mặc váy bất mãn nói.
“Nếu em cảm thấy anh ta đẹp trai như vậy thì đi tìm anh ta đi.” Người đàn ông cũng rất bất mãn: “Hơn nữa, em có xinh đẹp được như người ta không?”
Sự hư vinh nhỏ bé trong lòng tôi lại được thỏa mãn.
Thuyền trưởng đến phát biểu trong bữa tiệc, mặc đồng phục đồng bộ, ông ấy ngoài sáu mươi tuổi nhưng rất năng động và nói chuyện cũng rất có khiếu hài hước, là một ông già rất dễ mến.
Tan tiệc, tôi vào nhà vệ sinh, đang rửa tay thì có một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh tôi trang điểm.
Vừa tô son, cô ta vừa hỏi tôi:
“Ông chủ của em đẹp trai lắm, nếu như chị mà gặp được người như vậy thì chị đồng ý ngay tắp lự.

Chẳng giống chị gì cả, cái tên bạo chúa trung niên kia, bụng còn to hơn cả người mang thai mười tháng nữa.”
Tôi nhất thời không hiểu gì: “Ông chủ gì cơ ạ?”
Cô ta liếc nhìn tôi: “Đừng giả vờ, chị đây hoàn toàn là người lọc lõi trong caií giới này rồi.

Chúng ta làm bạn du ngoạn trên biển thôi, thấy người quen thì nhìn một cái là biết xuất thân thế nào.

Cho dù em có mặc cả người toàn hàng hiệu hay như một thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có đi chăng nữa thì em vốn có xuất thân rất kém.

Em lớn lên từ một ngôi làng ven thành phố đúng không?”
Tôi choáng váng ngay lập tức.
Cô ta đắc ý nâng cằm lên: “Chị đây nói đúng chứ gì? Chị đã nói rồi, chị nhìn người rất chuẩn, chỉ cần nhìn lời ăn tiếng nói và cách cư xử của em là có thể biết được.

Người đàn ông này tốt như vậy, chắc chắn là không thể theo lâu được, em à vẫn nên nghĩ cách để đào thêm ít tiền của anh ta, để đến lúc anh ta bỏ rơi em còn xứng với công sức mình bỏ ra nữa chứ.”
Cô ta lắc eo bỏ đi, để lại tôi tâm trạng dở khóc dở cười nhìn mình trong gương, tôi nghĩ mình sẽ ngày càng xinh đẹp và mạnh mẽ hơn, như vậy mới xứng với anh.

Thế nhưng lời nói của cô ta ngay lập tức lại đánh ngay vào vết nứt trên trái tim tôi.
Bố mẹ tôi là chủ cửa hàng vòng hoa tang, trong mắt nhiều người thì chúng tôi là những người thấp kém nhất và bị cấm kỵ nhất trong xã hội.

Chu Nguyên Hạo và tôi có xuất thân rất khác nhau.
Cũng may Chu Nguyên Hạo chưa sống lại, một khi sống lại, gia đình anh có thể tiếp nhận tôi sao? Mặc dù bây giờ anh ấy rất thích tôi, nhưng đến lúc đó có lẽ không còn như vậy nữa, liệu họ có khiến cho Chu Nguyên Hạo bỏ rơi tôi mà cưới một người phụ nữ khác hay không?
Tôi quay trở lại bữa tiệc với tâm trạng nặng nề, thấy hai người phụ nữ trong trang phục dạ hội và phục sức sang trọng đang nói chuyện xung quanh Chu Nguyên Hạo.
Vẻ mặt của Chu Nguyên Hạo rất thản nhiên, hoàn toàn là để đối phó, nhưng khuôn mặt của hai người phụ nữ lại đỏ bừng, cố gắng thu hút sự chú ý của anh trong tuyệt vọng.
Anh nhìn thấy tôi và lịch sự nói với hai người kia: “Xin lỗi, bạn gái tôi về rồi.”
Nói xong anh lập tức đi qua hai người đó bước đến chỗ tôi, cúi đầu xuống, bất ngờ hôn nhẹ lên má tôi, khiến cho tôi lập tức nhận được những ánh mắt như dao găm từ hai người phụ nữ đó.
Lòng tôi ấm ức, tôi đỏ mặt nói: “Anh làm gì vậy?”
Chu Nguyên Hạo cười nói: “Chỉ là muốn khoe ra trước mặt người khác, nếu không lại có những người có mắt như mù đến quấy rối chúng ta thôi mà.”
Không ngờ, chưa kịp dứt tiếng thì một người đàn ông đã bước tới rồi.
Người đàn ông gần bốn mươi tuổi, rất phong nhã, mặc bộ vest hàng hiệu, tóc chải chuốt tỉ mỉ, thoạt nhìn đã biết là một người đàn ông thành đạt.
Người đàn ông mỉm cười tự giới thiệu, tên là Triệu Thời Tuấn, sống ở khoang hạng đặc biệt số hai đối diện với chúng tôi, hôm nay anh ta đã gặp chúng tôi nên đến để chào hỏi.
Tôi không biết phải làm sao để đối phó với một người thành công như vậy, ngược lại Chu Nguyên Hạo lại nói chuyện anh ta rất vui vẻ.
Người đàn ông này là ông chủ của tập đoàn trang sức Vận Mệnh có tiếng ở trong nước, lại chưa có vợ nên có thể được coi là một người đàn ông hoàng kim chuẩn mực.
Anh ta đã nói chuyện với Chu Nguyên Hạo về thị trường đồ trang sức trong nước và khen ngợi món đồ trang sức mà tôi đang đeo.

Nói chuyện phiếm một hồi, có người đến tìm anh ta nói chuyện công việc, anh ta lịch sự chào tạm biệt, Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn bóng lưng của anh ta:
“Người này có ý đồ không tốt.”
Tôi nhún vai hờ hững, dù sao cũng không liên quan gì đến chúng tôi.
Lúc này, trên khoang hạng ba của du thuyền Will, trong một khoang nọ, một cặp vợ chồng trẻ vừa “tập thể dục” xong, người vợ bước xuống giường vào nhà tắm, tâm trạng thoải mái, đang tắm rửa, vừa tắm vừa ngân nga hát.
Cô ta lớn lên trong một gia đình danh giá, bố mẹ đều là ông chủ công ty, công ty tuy không lớn nhưng việc kinh doanh rất tốt, cô ta lớn lên trong lòng bàn tay bảo bọc chở che của bố mẹ, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ta gia nhập công ty của bố mẹ và làm việc.
Cô ta không phải dạng con nhà giàu không có năng lực mà dựa vào thế lực của bố mẹ để nắm quyền, chơi bời lêu lổng mà làm việc trong công ty rất chăm chỉ và thường xuyên chủ động làm thêm giờ.

Những nhân viên cấp dưới cũng rất khâm phục cô ta, có thể nói công việc của cô ta luôn phát triển không ngừng.
Chồng cô ta xuất thân nghèo khó, từ một vùng nông thôn được nhận vào thành phố Quỷ Thành, sau khi tốt nghiệp, anh ta ở lại thành phố Quỷ Thành để làm luật sư.

Cô ta dần trở nên quen thuộc với mọi giao dịch làm ăn giữa công ty cô và công ty luật của anh ta, hai người nảy sinh tình cảm, rồi nhanh chóng yêu nhau.
Mặc dù chồng của cô ta là một chàng trai xuất thân hoàn toàn từ tầng lớp lao động bình thường, nhưng anh ta không có thói quen giống như những người cùng tầng lớp khác.

Anh ta rất nghe lời cô ta và cả hai người bố mẹ của anh ta đều đã chết nên không bị nhà chồng quản, mẹ cô ta rất hài lòng với con rể nên họ nhanh chóng lấy được giấy đăng ký kết hôn.

Lần này hai người họ đang đi nghỉ tuần trăng mật.
Cô ta tưởng tượng những ngày sắp tới, càng nghĩ càng thấy hạnh phúc.

Đột nhiên, cô ta như nghe thấy gì đó.
Cô sững người một lúc, tắt vòi hoa sen, cẩn thận lắng nghe thì phát hiện bên ngoài có tiếng lạo xạo, giống như có ai đó đang gặm xương vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui