Hôm đó vừa mới học được nửa buổi học phác thảo, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tư Hoàng Lăng.
“Đội trưởng Tư Hoàng Lăng, sao anh lại gọi cho tôi đột ngột vậy?” Tôi bước ra phòng vẽ, mỉm cười hỏi: “Có phải vụ án lần trước có tiến triển mới không?”.
“Khương Lăng, tôi đang ở khách sạn Kim Thành đối diện trường học của cậu.” Tư Hoàng Lăng nói: “Cậu có thời gian không qua đây đi?” Tôi sững sờ một lúc, Tư Hoàng Lăng bảo tôi đến khách sạn, không phải là cố ý như tôi đang nghĩ đó chứ?
“Tôi bị trúng độc.” Những lời nói tiếp theo của Tư Hoàng Lăng đã cắt ngang suy nghĩ linh tinh của tôi, “Tôi bị một tên âm binh cắn.” Tôi vô cùng ngạc nhiên và lập tức lao đến khách sạn Kim Thành.
Xung quanh trường đại học thường có rất nhiều khách sạn, những khách sạn này cơ sở vật chất chẳng ra làm sao, đều là loại tám mươi hay chín mươi tệ một đêm gì đó, chuyên dùng để hẹn sinh viên đại học.
Khách sạn Kim Thành cũng chỉ là một khách sạn như vậy, các hành lang rất hẹp, các bức tường được dán bằng giấy dán tường loang lổ kiểu châu Âu.
Tôi tình cờ gặp một cặp tình nhân trên hành lang, có vẻ như họ vừa vui chơi xong, chàng trai nhìn tôi chằm chằm nhiều lần, còn cô gái thì nhéo mạnh cánh tay anh ta và trầm giọng nói: “Nhìn gì mà nhìn? Phụ nữ kiểu này vừa nhìn là biết đến đây để bán thân rồi.”
Tôi lười biếng nhìn những con số ngớ ngẩn, đến căn phòng cuối hành lang và gõ cửa: “Đội trưởng Tư Hoàng Lăng, là tôi.”
“Cạch.” Cánh cửa mở hé ra, khuôn mặt của Tư Hoàng Lăng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, anh ta trông thật tồi tệ, mặt mũi không thể phờ phạc hơn, không mặc quân phục mà khoác trên mình chiếc áo khoác cũ màu xám, trời nóng như vậy nhưng anh ta lại quấn áo rất chặt.
Anh ta quay người để tôi bước vào, sau đó khóa cửa lại.
“Đội trưởng Tư Hoàng Lăng, anh có thể cho tôi xem vết thương của anh được không?” Tôi ngửi thấy mùi quỷ khí nồng nặc, và cơ thể anh ấy đã bắt đầu hóa quỷ.
Tư Hoàng Lăng cởi áo khoác ngoài, bên trong mặc một chiếc áo ba lỗ màu trắng.
Lần này, tôi không thể không cảm thấy lo lắng.
Vết thương ở trên cánh tay của anh ta giống như một vết răng cắn, có một hốc máu rất đáng sợ, hốc máu đen như mực, toàn bộ cánh tay phải của anh ta đều chuyển màu đen, lan đến vai và vẫn còn lan vào trong người.
Và cánh tay đó cũng xuất hiện một sự dị hóa vô cùng đáng sợ, bàn tay không còn là bàn tay nữa mà đã trở thành một móng vuốt khổng lồ, móng vuốt cực kỳ sắc nhọn, có thể xé người khác làm đôi.
“Anh bị thương khi nào?” Tôi lo lắng hỏi.
“Bốn tiếng trước.” Anh nói.
Bốn tiếng, nếu đổi lại là người khác thì đã bị hóa quỷ lâu rồi, cũng may anh ta có số làm quan, gặp may mắn, lại biết bảo vệ cơ thể, nên sau khi bị oán khí nhập vào người, cơ thể anh ta đã lập tức bị dương khí chặn lại, nên mới có thể kiên trì lâu đến như vậy.
Tuy nhiên, nếu như không nhanh chóng hóa giải oán khí này, muộn nhất là đến sáng ngày mai anh ta sẽ hoàn toàn bị biến thành quỷ.
Tôi có dự cảm rằng Tư Hoàng Lăng sau khi hóa quỷ chắc chắn sẽ là một con quỷ vô cùng đáng sợ và cực kỳ khó đối phó.
Tôi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kinh ngạc hỏi: “Anh bị âm binh cắn đúng không? Không cần tiêm oán khí, chỉ cần bị cắn là có thể bị hóa quỷ sao?”
Tư Hoàng Lăng gật đầu, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Tôi đã bị dọa sợ đến tái mặt: “Anh có biết điều này có nghĩa là gì không?”
Anh ta tiếp tục gật đầu, nghiêm nghị nói: “Giống như những bộ phim thây ma của Mỹ, chỉ cần một người xông vào đám âm binh quỷ hóa đó, họ sẽ nhanh chóng trở thành âm bình, nhân lên thành một lực lượng âm binh hùng mạnh.”
Tôi hoàn toàn sợ hãi.
Liệu điều này có giống như trong Resident Evil không?
Ta lo lắng đi một vòng quanh phòng, tiến đến phía trước mặt anh ta: “Đi, anh cùng tôi đến gặp một người.”
“Không cần đâu, tôi đã đến đây rồi.” Một giọng nói từ tốn vang lên, tôi nhanh chóng buông Tư Hoàng Lăng ra và lùi lại hai bước để giữ khoảng cách an toàn.
Quái lạ, tôi chột dạ điều gì chứ?
Tư Hoàng Lăng nhìn Chu Nguyên Hạo vừa mới xuất hiện, chau mày nói: “Anh ta là ai?”
“Anh ta…” Tôi nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn tôi và nói: “Cô dám nói năng lung tung tôi sẽ cho cô biết tay.” Tôi liền nhanh chóng nói: “Đây là….
Bạn trai của tôi.” “Bạn trai?” Tư Hoàng Lăng càng chau mày lại: “Anh ta có vẻ như không phải con người đúng không?”
“Tôi có là gì cũng không cần anh quan tâm.” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Anh nên lo lắng cho chính bản thân mình đi, anh cũng sẽ sớm không còn là con người nữa đâu.”
Ánh sáng lóe lên trong mắt Tư Hoàng Lăng.
Tôi không nói nên lời, tại sao mùi thuốc nổ lại nồng nặc như vậy? Tôi kéo tay Chu Nguyên Hạo: “Sao anh lại đến đây?”
“Tôi không tới mà được sao?” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng liếc tôi một cái: “Nếu như tôi không để ý kỹ, em sẽ thuê phòng với người đàn ông khác đúng không.”
Tôi ngửi được mùi vị của sự ghen tuông, bất mãn nói: “Giờ là lúc nào rồi mà anh vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn sao? Không chừng cả Hà Thành này sắp trở thành thành phố chết chóc rồi.”
Chu Nguyên Hạo bước tới, cứng rắn nói: “Để tôi xem vết thương.”
Tư Hoàng Lăng rất bất mãn với anh ta, nhưng vẫn đưa tay ra, anh ta nhìn một cái rồi nói: “Răng của đối phương còn sót lại trong thịt của anh này.
Nhìn miệng vết thương, xem ra anh vừa mới nhổ chiếc răng đó ra.”
Tư Hoàng Lăng hơi ngạc nhiên, khả năng quan sát của anh ta quá nhạy bén.
Anh ta lấy trong túi ra một chiếc răng màu đen, Chu Nguyên Hạo cầm lấy vừa nhìn vừa nói: “Không đúng.”
Tư Hoàng Lăng nhướng mày, tôi thấy lạ lùng liền: “Có chuyện gì không đúng?”
Chu Nguyên Hạo đặt chiếc răng đen đó qua một bên, nói: “Không phải do chiếc răng này khiến anh bị quỷ hóa.”
Tư Hoàng Lăng sửng sốt: “Làm sao có thể được? Sau khi tôi bị âm binh cắn mới bắt đầu có trạng thái bị quỷ hóa.”
“Cái răng này chỉ là một cách che mắt mà thôi.” Chu Nguyên Hạo nhìn anh ta chằm chằm nói: “Anh nghĩ kỹ lại xem, trước khi bị quỷ hóa còn xảy ra chuyện gì nữa? Cho dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ cũng phải nhớ kỹ lại.”
Tư Hoàng Lăng lục lại trí nhớ, tất cả những gì đã xảy ra hôm nay anh đều nhớ rất rõ, không có vẫn đề gì xảy ra cả.
Chờ đã, Tiểu Vương trước khi chết có dặn anh phải cẩn thận nước.
Nước?
Trong đồn cảnh sát có nhiều người như vậy, nhưng chỉ có anh và Tiểu Vương bị quỷ hóa, có chuyện gì mà chỉ có anh và Tiểu Vương đã từng làm mà những người khác lại không?
Anh tiếp tục nghĩ lại, trước khi nhận được cảnh báo, anh đã xem qua hồ sơ trong văn phòng, Tiểu Vương đã gửi báo cáo cho anh rồi đi vào, thấy anh uống hết trà trong cốc, liền giúp anh rót thêm một cốc nữa, sau đó chính anh ta cũng tự đi lấy thêm một cốc.
Anh giật mình sửng sốt: “Là nước, là máy nước ở cơ quan!”
Chu Nguyên Hạo sắc mặt trầm xuống: “Máy nước? Lẽ nào quốc gia diệt vong lại nghiên cứu ra việc xâm nhập oán khí vào cơ thể người thông qua thực quản sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, anh ta nói: “Anh có biết rõ cụ thể nguồn gốc của oán khí là bắt nguồn từ đâu không?”
Tôi tự hỏi: “Lẽ nào đó không phải là kết quả của lượng oán hận hình thành trong cơ thể của hồn ma sao?”
Chu Nguyên Hạo nói: “Oán khí đông đặc lại và trở thành kết tinh của thanh quỷ.
Đó là một điều hiếm thấy.
Thanh quỷ vốn dĩ rất hiếm gặp.
Nếu như thực sự có một thứ như vậy, bọn họ sẽ sử dụng nó để tu luyện cho riêng mình, đâu cần phải nghiên cứu thuốc hay nuôi dưỡng âm binh?”
Anh ta dừng lại và nói: “Cái gọi là thuốc oán khí đều là thu phục các hồn ma và lấy oán khí trong cơ thể chúng bằng các phương pháp đặc biệt.
Các loại thuốc này thường ở trạng thái lỏng.
Trước giờ tôi thấy thuốc oán khí đều có màu đen, chúng được tiêm vào cơ thể người sống để thực hiện các thí nghiệm biến đổi thành quỷ, nhưng trước giờ chưa có ai thành công.”
Sắc mặt anh ta trở nên u ám: “Nếu vấn đề thực sự nằm ở trong nước, nghĩa là có người đã phát triển ra loại thuốc oán khí mới.
Uống thuốc này xong là có thể khiến người ta trở thành quỷ.”
Tôi rất ngạc nhiên: “Vậy nếu như có ai đó hạ độc nhà máy nước…”
“Không cần lo lắng về điều này.” Anh ta nói, “Sau khi thuốc oán khí được pha loãng với nước, hiệu lực thuốc sẽ bị hạn chế, cho nên anh cảnh sát kia mới có thể sống sót được đến bây giờ.”
Tôi lập tức hỏi: “Có cách nào để loại bỏ oán khí đang tích tụ trong người của Tư Hoàng Lăng không?”
Chu Nguyên Hạo nheo lại mắt: “Em có vẻ quan tâm đến anh ta quá nhỉ.”
Sắc mặt tôi tối sầm lại: “Đội trưởng Tư Hoàng Lăng là bạn của tôi và là ân nhân cứu mạng của tôi.”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Chu Nguyên Hạo càng trở nên khó coi, tôi liền kéo tay anh ấy, hạ giọng nói: “Tôi và anh ấy không có gì đâu, anh đừng ghen tuông vớ vẩn.”
Chu Nguyên Hạo mặt lạnh lùng nói: “Ai nói tôi ghen chứ?” Nói xong, anh ấy liền ôm tôi vào lòng, cúi đầu hôn lên mặt tôi một cái, khuôn mặt tôi đỏ bừng: “Chỗ đông người anh làm cái trò gì vậy?”
Chu Nguyên Hạo ôm vai tôi nói với Tư Hoàng Lăng: “Nếu như bạn gái tôi đã mang ơn anh cứu mạng, vậy tôi sẽ giúp anh nghĩ cách để hóa giải oán khí.”
Sắc mặt của Tư Hoàng Lăng rất tệ: “Tôi và Khương Lăng là bạn bè thân thiết, chăm sóc cô ấy là điều đương nhiên.”