Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Ánh mắt hiệu trưởng Đồng dạo qua một vòng trên người tôi, có một loại ý không rõ ràng, có thể là Lý Quý Hoa ở đây, ông ta không dám làm càn.

Tôi nhíu mày.

“Em chính là Khương Lăng?” Hiệu trưởng Đồng nói, “Nghe nói lúc thi cử em gian lận sao?”
“Em không gian lận.

” Tôi lạnh lùng nói, “Em có thể thi lại một lần, thi môn nào cũng đều được.


Hiệu trưởng Đồng cười cười, nói: “Bạn học Khương Lăng, thật ra hiệu trưởng tin tưởng em, nhưng thành tích này của em cũng quá kỳ lạ, thi lại không phải không được, nhưng em nghĩ đi, nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, cho dù đối với trường học hay là em đều không tốt lắm.

Rốt cuộc em còn phải học mấy năm nữa trong trường, cô Lý cũng làm chủ nhiệm lớp của em mấy năm.

Như vậy đi, hai người đều nhường nhau một bước, thành tích của em, coi như là thực lực thật của em, chỉ là học bổng này, trước tiên không phát.


Chờ thành tích của bài thi cuối học kỳ sau có, nếu còn tốt như vậy, sẽ phát cho em, thế nào?”
Tôi coi như đã hiểu, Lý Quý Hoa vu hãm tôi gian lận, căn bản không phải vì dáng vẻ của tôi, mà là muốn tham lam chín triệu tiền học bổng của tôi.

Lời này thật ra là đang uy hiếp tôi, để tôi ngoan ngoãn chịu thiệt một chút, dùng số tiền chín triệu này, mua bình yên mấy năm sau, bằng không Lý Quý Hoa sẽ nghĩ mọi cách xử lý tôi.

Tôi đột nhiên nghĩ, học sinh hạng nhì hạng ba của lớp chúng tôi, có phải cũng đã chịu uy hiếp giống như vậy hay không.

Lý Quý Hoa này, lá gan thật đúng là lớn mà.

Tôi nhìn Lý Quý Hoa liếc mắt một cái, bà ta đang hất cằm, đắc ý nhìn tôi, tôi hừ lạnh một tiếng: “Hiệu trưởng Đồng, sự thật thắng với hùng biện, em không thể vô duyên vô cớ cõng tiếng xấu gian lận, em yêu cầu thi lại.


Sắc mặt hiệu trưởng Đồng có chút khó xử: “Bạn học Khương Lăng, em suy nghĩ kỹ đi, em còn phải học ở trường mấy năm nữa.


Tôi đang muốn nói, bỗng nhiên sửng sốt một chút, sau đó tự hỏi một lát, nói: “Được rồi, em có thể đồng ý dừng chuyện phát học bổng, nhưng em có một yêu cầu.


Lý Quý Hoa nghe thấy tôi nhả ra, cho rằng uy hiếp của hiệu trưởng có hiệu quả, ánh mắt nhìn tôi cũng vài phần khinh thường, dùng giọng nói cao cao tại thượng nói: “Em còn dám có yêu cầu? Chúng tôi không truy cứu em gian lận đã xem như đủ nhân từ rồi.


Tôi không để ý bà ta, nhìn chằm chằm hiệu trưởng Đồng nói: “Nếu học kỳ sau thành tích của em còn tốt như vậy, học bổng của học kỳ này, phải phát bổ sung lại cho em.


Hiệu trưởng Đồng gật gật đầu: “Chuyện này chắc chắn rồi, em yên tâm.


“Vậy em về trước.


” Tôi lui về phía sau một bước, ý vị thâm trường nhìn thoáng qua sau lưng hiệu trưởng Đồng, ra khỏi phòng hiệu trưởng.

Lý Quý Hoa hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh rể, loại người này, nên chuẩn bị tốt một chút, bằng không, cô ta căn bản sẽ không hiểu cái gì là tôn sư trọng đạo, sớm muộn gì cũng sẽ muốn ngồi lên đầu chúng ta.


Hiệu trưởng Đồng lạnh lùng trừng mắt nhìn bà ta liếc mắt một cái: “Tôi không dễ dàng gì mới cho cô cô giáo phụ đạo trực ban chủ nhiệm, cô không cần vừa mới vào đã để tôi phải xử lý chuyện này, chẳng phải chỉ là số tiền mấy triệu sao? Đáng để cô gióng trống khua chiêng như vậy sao?”
Lý Quý Hoa bị ông ta mắng có chút không dám ngẩng đầu, nói: “Anh rể, anh đừng nóng giận, dù sao chuyện đã như vậy, lần sau em chú ý một ít là được.


Hiệu trưởng Đồng phiền chán phất phất tay: “Được rồi được rồi, không có lần sau.

Tự cô gây ra chuyện, tự cô xử lý tốt, đừng lan truyền ra ngoài.


“Anh cứ yên tâm đi, anh rể, những học sinh đó rất nhát gan sợ phiền phức, đặc biệt là loại gia cảnh kém, nhưng thành tích tốt.

” Lý Quý Hoa nói.

“Được rồi, đi ra ngoài đi.



Tôi bước ra từ trong văn phòng hiệu trưởng, hai người Tống Anh lập tức đi lên đón, hỏi: “Khương Lăng, thế nào rồi?”
Tôi nhíu nhíu mày, nói: “Chuyện này chị đã xử lý xong, các em không cần lo lắng, chị còn có chút việc gấp, đi về trước.


Tôi chào tạm biệt hai người, bước nhanh rời đi, hai người ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết sao lại thế này.

Tôi lúc này, nội tâm lại rất không yên tĩnh, lúc vừa rồi, tôi nhìn thấy một nam thanh niên trên tay có một ống tiêm, đang gắt gao nhìn chằm chằm hiệu trưởng Đồng với ánh mắt thù hận và phẫn nộ, hận không thể ăn tươi nuốt sống ông ta ở bên ngoài cửa sổ phòng hiệu trưởng, Người đàn ông trẻ tuổi này tôi biết, là thầy giáo của hệ điêu khắc trường chúng tôi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tượng đắp thạch cao do thầy ấy làm từng lấy được giải thưởng lớn ở nước Pháp, trước khi tôi chưa thôi học, đã biết thầy ấy, còn từng vì tác phẩm nghệ thuật của thầy ấy mà say mê.

Nhưng, tôi nghe nói nửa năm trước, vì thầy ấy tiêm ma túy quá liều, chết trong phòng học hệ điêu khắc, khi chết bên cạnh còn có một tác phẩm điêu khắc thạch cao chưa hoàn thành.

Thật ra, ở giới nghệ thuật, chuyện như vậy rất nhiều, nhà nghệ thuật không có linh cảm, thường thường thông qua ma túy để mình hưng phấn, tìm kiếm linh cảm, thậm chí đã có rất nhiều gần bậc thầy nghệ thuật hiện đại đều làm như vậy.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận