Tôi hít sâu một hơi, nhặt lên một nhánh cây ngậm vào miệng, sau đó tìm trong túi vải một cây dao nhỏ, dùng bật lửa trừ độc trước, nhưng lúc đâm vào vết thương, thật sự đau đớn khiến tôi thiếu chút nữa là ngất đi.
Thật vất vả mới đào viên đạn ra được, toàn thân tôi cũng mồ hôi ướt đẫm, tôi nhịn đau, lại dùng kim khâu đơn giản lại, sau đó dùng băng gạc quấn chặt từng tầng từng tầng một, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Thể lực gần như tiêu hao muốn hết, tôi vô cùng buồn ngủ, ráng chống đỡ đi tìm một nhánh cây khô khác lại, đốt một đống lửa nhỏ, rồi nằm ngủ thiếp bên cạnh đống lửa.
Tôi lại bắt đầu nằm mơ, mơ thấy Địa Ngục dường như cũng chỉ là một chỗ bình thường, tôi ngồi trên một cái ghế tạo thành từ thép, đang lạnh lùng nhìn Chu Nguyên Hạo bị trói trên cây cột, dưới chân của anh là nham thạch nóng rực.
“Mỗi ngày bị nham thạch ở Địa Ngục thiêu đốt thân thể như vậy, anh cảm thấy thế nào?”
Tôi khinh miệt cười hỏi.
Chu Nguyên Hạo tức giận nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt dường như có thể phun ra lửa, nhưng trên mặt anh lại cố ý mang theo nụ cười, có thể khiến người ta lạnh thấu xương: “Đừng có đắc ý, một ngày nào đó, những gì hôm nay cô thực hiện trên người tôi, tôi sẽ trả lại cho cô gấp đôi.”
Anh nói xong hình như vẫn chưa hết hận, lại cười cợt hai tiếng, nói: “Cô là phụ nữ, biện pháp đối phó với phụ nữ của tôi rất nhiều, mỗi ngày dùng một cái cũng có thể khiến cho cô sống không bằng chết, tôi sẽ từng bước, ừng bước dùng nó trên thân thể của cô.
Nói không chừng, cô sẽ còn hưởng thụ nữa đấy.”
“Tôi vẫn đang chờ đây.”
Tôi hờ hững nói: “Chỉ có điều, chỉ sợ anh sẽ không có ngày đó mà thôi.”
Tôi lùi về sau một bước, nham thạch lại dâng lên lần nữa, tôi không liếc mắt nhìn anh nữa, sau lưng lập tức truyền tới tiếng kêu gào đau đớn của anh, trong đó còn tràn đầy tức giận và oán hận.
“Tôi nhất định sẽ giết cô! Một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ giết cô!”
Tôi bỗng nhiên tỉnh lại từ trong giấc mơ, miệng thở hào hểnh, không biết vì sao lửa lại bị dập tắt, trong sơn động lại vừa lạnh vừa tối đen.
Tôi đành phải ôm chặt quần áo, chui ra khỏi sơn động.
Bỗng nhiên, tôi nhạy bén nghe được tiếng bước chân, là của những người đuổi bắt tôi đã đuổi theo tới, tôi nhìn xem khắp bốn phía, vội vàng bò lên trên một gốc cây tùng, giấu mình vào bên trong vòm lá, cũng không lo được đám lá kim kia quấn vào người có khiến tôi đau đớn hay không.
“Các người mau tới đây xem nè, nơi này có sơn động.”
Có người truy bắt chợt hô to lên.
Một đám người vây quanh lại, cầm tro tàn trên đất lên, xoa một chút thì nói: “Vẫn còn nóng, cô ta đi không xa đâu, chúng ta đi điều tra khu vực gần đây đi.”
Đám người kia tản ra, tôi phát hiện trong đó có một người, ném ra thứ gì đó vào trong bụi cỏ.
Tôi nắm chặt thân cây tùng, thở mạnh cũng không dám, mãi cho tới khi bọn họ không có lục soát được gì, rồi đi càng lúc càng xa, tôi mới leo xuống khỏi cây.
Tìm tới chỗ người kia ném đồ xuống, tôi sờ soạng bên trong vậy mà là một cái điện thoại.
Đúng lúc này, thế mà điện thoại kia vang lên, tôi xem xét cuộc gọi tới, là một dãy số không có tên.
Chần chờ một chút, tôi vẫn nghe.
“Khương Lăng à?”
Tôi giật mình: “Nguyên Hạo?”
“Khương Lăng, nghe nói em bị thương rồi sao?”Chu Nguyên Hạo nói với giọng điệu vô cùng lo lắng.
Tôi sờ lên vết thương không ngừng đau đớn ở bụng, nói: “Anh yên tâm, em không sao.”
Chu Nguyên Hạo nói: “Khương Lăng, người vừa đưa điện thoại di động cho em, là người của anh, em không cần lo lắng.
Em cứ ở nguyên vị trí đó, tìm một chỗ trốn đi, rất nhanh anh sẽ chạy tới.”
Tôi đồng ý, lập tức cúp điện thoại.
Tôi nhìn điện thoại trong tay, không biết tại sao lại ném nó lại vào trong bụi cỏ, sau đó tìm một gốc cây cổ thụ lớn gần trăm mét bên ngoài, yên lặng quang sát bên này.
Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ tin Chu Nguyên Hạo vô điều kiện, nhưng bây giờ, tâm trạng của tôi đã xảy ra biến hóa rồi.
Loại hành vi như nghi ngờ này, nó giống như một cây leo, một khi đã mọc ra thì chẳng mấy chốc sẽ lan tràn ra ngoài, đã xảy ra rồi thì sẽ không thể ngăn cản được.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, tuyết vẫn chưa hề ngừng rơi, tôi cóng tới mức tay và chân đều chết lặng, nhưng cũng không dám leo xuống khỏi cây, đành phải lấy một viên đan dược chữa thương ra uống vào, khôi phục lại chút thể lực.
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên tôi nhìn thấy Chu Nguyên Hạo xuất hiện trong khu rừng kia, bước chân của anh rất nhanh, mấy cái là đã đi tới chỗ điện thoại mà tôi ném lại.
Anh nhìn khắp bốn phía, không nhìn thấy người, lập tức tìm kiếm trong bụi cỏ một hồi, lại tìm được chỗ tôi vứt điện thoại kia.
Anh nhìn khắp bốn phía, hình như là đang tìm kiếm bóng dáng của tôi, tôi lại không hề động đậy.