Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


“Dừng tay!”
Trưởng phòng Vương sợ hãi, một chưởng đánh tới tay của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy cánh tay của mình dường như bị xe nghiền qua, tiếng xương gãy vang lên thanh thúy, chủy thủ cũng bay ra ngoài.

Tôi hét thảm một tiếng, bảo vệ cánh tay của mình, trên trán là từng giọt mồ hôi lạnh lớn.
“Trước khi không khai ra tin tức của Quỷ Vương Thiên Huyền, cô không thể chết.”
Trưởng phòng Vương lạnh lùng nói, lấy ra một cái còng tay từ phía sau lưng, khoá tay của tôi lại.

Tôi lập tức cảm giác linh khí toàn thân đều không thể sử dụng được.
Ông ta xách tôi lên, vác lên vai, cười một tiếng, nới với Trương Xương Thành: “Vốn cho rằng sẽ là một cuộc ác chiến, không nghĩ tới cũng chỉ như thế.

Ả ta đầu thai một cách triệt để như vậy, khoảng thời suy yếu sợ rằng sẽ kéo dài ba mươi năm liền.”
“Quan tâm làm gì ả ta có phải khoảng thời suy yếu hay không.”
Giọng nói của Trương Xương Thành lạnh lùng, “Tôi chỉ cần ả ta phải chết!”

“Thật sự xin lỗi, tôi không thể để cho các người toại nguyện được.”
Một giọng nói ưu nhã truyền đến, sắc mặt hai người kia đều thay đổi.
Bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề đang đứng ở bên ngoài, cách đó mấy bước.

Khuôn mặt mỉm cười, lịch sự, nho nhã mà nhìn bọn chúng.
Người đàn ông này là ai? Vì sao ở gần như vậy, bọn họ lại không hề phát hiện ra? Tôi nhíu mày.

Lại là Vân Kỳ.

Sao anh ta lại đến đây chứ?
“Các hạ là?”
Trưởng phòng Vương mở miệng nói.
“Ông không cần quan tâm tôi là ai, chỉ cần giao cô ấy cho tôi là được rồi.”
Vân Kỳ mỉm cười nói, “Đương nhiên, nếu như các người không muốn, chúng ta có thể đánh một trận.”
Trưởng phòng Vương hơi nheo mắt: “Người phụ nữ này là trọng phạm giết người, tôi không có thể nào đưa ả ta cho cậu được.”
“Vậy thì thật quá đáng tiếc rồi.”
Vân Kỳ nói, “Tôi vốn cho rằng là có thể giải quyết trong hoà bình.”
Anh ta đột nhiên ra tay, từng cỗ từng cỗ năng lượng bùng nổ ở bên cạnh hai người.

Sức mạnh cường đại khiến cho đầu của tôi từng đợt choáng váng, lại thêm hai ngày qua mệt mỏi, cả người đều là vết thương, tôi lập tức ngất đi.

Cảnh tượng cuối cùng ở trong trí nhớ của tôi là Vân Kỳ lao đến, lơ lửng giữa không trung, những quả cầu màu đỏ như máu ở xung quanh anh ta sáng lên, như những hạt mưa quét về phía hai người kia.

Tiếp đó, thế giới đều sụp đổ, chỉ còn lại một khoảng tăm tối.
Nặng nề ngủ một hồi lâu, tôi cảm thấy bụng và tay đều lạnh buốt, lông mi run rẩy hai lần liền tỉnh lại.

Tôi liếc mắt đã thấy Vân Kỳ ngồi ở bên giường.


Anh ta đang cầm một hộp thuốc mỡ màu xanh lá cây, bôi lên vết thương trên bụng tôi.

Lúc này tôi mới ý thức được, mình không mặc quần áo, giật nảy mình, vội vàng ngồi dậy, kéo chăn chăn che kín thân thể của mình.
Vân Kỳ ôn hòa nói: “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ đang bôi thuốc cho cô.

Vết thương trên bụng của cô đã bị nhiễm trùng, nếu không nhanh chữa trị, cơn sốt của cô sẽ kéo dài.”
Lúc này tôi mới phát hiện, thân thể của mình nóng đến dọa người.

Tôi có hơi xấu hổ, nói: “Cám ơn anh, vẫn nên để tôi tự mình làm đi.”
Vân Kỳ gật đầu nhẹ, giao thuốc mỡ cho tôi, sau đó bưng một bát sứ thanh hoa đến, trong bát đều là nước thuốc đen sì.
“Đây là cái gì, thối quá.”
Tôi nói.
“Đây là thuốc hạ sốt, tôi tự mình nấu đấy.”
Vân Kỳ nói, “Với vết thương của cô rất có hiệu quả.”
Tôi gật đầu nhẹ, nhận lấy chén thuốc, bịt mũi, ừng ực ừng ực nuốt xuống.

Đắng, thật là đắng.


Tôi thè lưỡi.

Khi còn bé, bà nội vẫn hay thường xuyên cho tôi uống thuốc Đông y, nhưng cho tới bây giờ, tôi không hề uống loại nào đắng như vậy.

Tôi cầm chén thuốc để ở bên cạnh, lại phát hiện anh ta vẫn đang nhìn tôi, cơ mặt co quắp hai cái, hỏi: “Sao vậy?”
Vân Kỳ cười nói: “Không nghĩ tới cô cũng có một mặt đáng yêu như vậy.”
Mặt của tôi lập tức đỏ lên.

Mặc dù dược một người đàn ông đẹp trai khen mình đáng yêu, tôi cũng rất được lợi, thế nhưng thời điểm không đúng, tôi chỉ cảm thấy xấu hổ.
Mâ Vân Kỳ hình như đã nhận ra, cũng không nói gì, chỉ nói: “Cô mới vừa mới bôi thuốc, trước tiên nghỉ ngơi một lát đi.

Yên tâm, cô ở chỗ này của tôi, ai cũng không động vào cô được.”
Tôi nhịn không được hỏi: “Vì sao anh muốn cứu tôi?”
Vân Kỳ cho là chuyện đương nhiên hỏi lại: “Cứu người còn cần lý do sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận