Vừa dứt lời, tay của người trẻ tuổi đã bóp chặt cổ cô ta, nhấc cô ta lên, trong ánh mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng sắc bén như dao, dọa cho bà chủ suýt tè ra quần.
“Không cho phép nói xấu cô ấy.”
Người trẻ tuổi nói từng câu từng chữ.
Bà chủ bị dọa cho ngay cả gật đầu cũng không biết, đột nhiên, điện thoại trong túi người trẻ tuổi vang lên, anh lấy ra nghe: “Chú Trịnh?”
“Cậu chủ, cậu mau về đi, hôm nay ông cụ Chu lại tái phát bệnh tim, bác sĩ vừa cấp cứu, ông cụ vừa mở mắt ra, đã tìm cậu.”
Giọng nói của chú Trịnh rất lo lắng.
Chu Nguyên Hạo trầm mặc một lúc, nói: “Tôi lập tức về ngay.”
Nói xong, ném bà chủ, lại lấy ra một xấp tiền giấy, vứt lên người bà chủ, nói: “Cho cô bớt sợ.”
Nói xong bỏ đi không quay đầu lại.
Một lúc lâu sau bà chủ mới lấy lại tinh thần, sau đó lộ ra vẻ mặt mê trai: “Thật đúng là quá đẹp trai, trước giờ mình chưa từng gặp người đàn ông nào đẹp trai như vậy, còn là người si tình nữa.
Người phụ nữ khiến anh ấy phải tìm say rốt cuộc là ai, có người tốt như vậy không biết trân trọng, quả thật là kẻ thù chung của phụ nữ mà.”
Chu Nguyên Hạo không ngừng nghỉ trở về nhà họ Chu, khi bước vào cổng lớn, anh nhìn phòng khách đầy người, trừ Chu Văn Mộc và Chu Nguyên Chính đi Hoàng Hà ra, các hậu bối của nhà họ Chu gần như toàn bộ đều đến, gương mặt mọi người đều mang theo vài phần sầu muộn, khi nhìn thấy anh, đều lộ ra địch ý.
Chu Nguyên Hạo hoàn toàn không để ý họ, đi thẳng vào phòng ngủ ông cụ Chu, phát hiện ông ấy đang nằm trên giường, Chu Vy Hân ở bên cạnh giúp ông ấy uống thuốc.
Trước giờ ông cụ Chu không thích tây y, từ khi còn nhỏ, chỉ khám đông y, uống thuốc bắc, khám bệnh cho ông ấy đều là bác sĩ quốc gia, bệnh tim của ông ấy đã lâu không tái phát, lần này đột nhiên phát bệnh, có thể thấy tình hình nhà họ Chu đã rất nguy cấp.
“Nguyên Hạo, con về rồi à.”
Ông cụ Chu ngồi dậy, Chu Vy Hân bước lên đỡ ông ấy, ông ấy đẩy cô ta ra, nói: “Bệnh cũ của ông thôi, không có gì ghê gớm cả, không cần coi ông là phế nhân.”
Chu Vy Hân quan tâm nói: “Ông à, lần này ông phát bệnh rất nguy cấp, bác sĩ Tần đã nói, ông phải…”
“Được rồi, được rồi”
Ông cụ Chu nói: “Nếu phải nghe lời ông ta, ngay cả cơm ông cũng không được ăn.”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía Chu Nguyên Hạo: “Con tìm được cô nhóc Khương chưa?”
Chu Nguyên Hạo trầm mặc.
Ông cụ Chu bất đắc dĩ thở dài: “Nguyên Hạo à, ông biết trước giờ con có tình cảm sâu sắc với cô nhóc đó, nhưng đừng quên, cô nhóc ấy rất có thể là quỷ vương địa ngục chuyển thế, còn giết con gái nuôi của chưởng môn phái Mai Sơn, đã trở thành kẻ thù chung của giới tu đạo Hoa Quốc, cho dù con có thích cô nhóc nhiều hơn nữa, cũng nên buông bỏ rồi.”
Chu Nguyên Hạo tiếp tục trầm mặc.
Ông cụ Chu lại nói tiếp: “Ông làm như vậy, cũng là bất đắc dĩ, nếu không nhà họ Chu chúng ta, sẽ trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Nguyên Hạo, con đừng trách ông.”
Cuối cùng Chu Nguyên Hạo cũng lên tiếng: “Ông nội, con không trách ông.”
Giọng nói ông cụ Chu mang theo vài phần bất lực và mệt mỏi, nói: “Nhà họ Chu hiện nay, đã sớm không còn là nhà họ Chu khi trước.
Nhớ năm đó, nhà họ Chu của chúng ta hưng thịnh, là anh cả dẫn đầu tu sĩ Hoa Quốc hàng thật giá thật, bố của ông vẫy tay hét một tiếng, tu sĩ khắp thiên hạ sẽ nghe theo ông ấy.
Đáng tiếc, năng lực của ông bình thường, thực lực cũng bình thường, không so được với hai chưởng môn Mai Sơn Lãm Sơn, mấy đời này của nhà họ Chu chúng ta, trừ con ra, cũng chưa từng xuất hiện thiên tài nào khác, đã dần dần lụn bại rồi.”
Nói đến đây, ông ấy dừng lại hít thở một lúc, nói: “Vừa nhớ lại mấy chuyện này, ông liền cảm thấy có lỗi với bố, nhà họ Chu kéo dài nhiều đời như vậy, ông không muốn nhìn thấy nó chia năm xẻ bảy trong tay mình.
Nguyên Hạo, con từng là hi vọng duy nhất của ông, cho nên dù có chống lại đám đông, cũng phải đích thân dạy dỗ con, bảo vệ con, vì tương lai nhà họ Chu, con không thể vì một người phụ nữ, bỏ mặc nhà họ Chu không lo, như vậy ông có chết cũng không yên lòng.”
Nói đến đây, ông ấy hơi mệt, sắc mặt xanh mét, Chu Vy Hân vội vàng dìu ông ấy nằm xuống: “Cậu chủ, bắt đầu từ hôm qua, có người tấn công chúng ta trong chuyện kinh doanh, mợ hai nhà họ Liên có chút không chống đỡ được, sản nghiệp dưới trướng chúng ta đã bốc hơi gần mười tỉ, ông cụ nghe thấy tin này, mới phát bệnh.”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trầm xuống: “Cuối cùng bọn họ không nhịn được rồi.”