Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Có thể là cơ thể tôi đã nhanh nhạy hơn trước kia, rất nhanh tôi đã có thể bước theo tiết tấu của anh ta, chúng tôi xoay tròn trong phòng khách rộng rãi.

Cơ thể của tôi dán sát vào cơ thể của anh ta, mỗi một bước đều giống như đạp lên mây vậy.

Nhảy được một nửa điệu nhảy, bỗng nhiên anh ta ép sát tôi vào vách tường, ôm eo tôi, bế tôi lên, cúi đầu hôn hõm vai của tôi, nụ hôn của anh ta như con bướm vậy, bay lượn trên cổ tôi, đi qua nơi nào là khiến cơ thể tôi run lên chỗ đó.

Anh ta cũng không nhìn trong mắt tôi đã hiện lên vẻ đau thương và áy náy, thở dài một hơi, tôi lại đẩy tay anh ta ra lần nữa.

“Đừng.


Tôi nhẹ giọng nói: “Vân Kỳ, đừng.


Vân Kỳ thở gấp, lùi về phía sau một bước, nói: “Rất xin lỗi, Tiểu Lăng, tôi không nên chưa có sự đồng ý của cô mà đã…”
“Tôi muốn rời khỏi đây.



Tôi nói.

Vân Kỳ kinh hoảng: “Bây giờ bên ngoài rất loạn, nếu như cô buồn bực tôi có thể đi cùng cô đến nơi có cảnh đẹp để giải sầu một chút.


“Vân Kỳ, tôi không thể trốn cả đời ở đây được.


Tôi kiên định nhìn anh ta: “Tôi không thể mãi mãi dựa vào anh, có lẽ anh không để ý, nhưng tôi không thể cho phép bản thân mình.


Tôi là tướng quân Phi Viêm trấn thủ địa ngục, bất kể là kiếp trước hay là kiếp này, tôi cũng sẽ nhất định không làm một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.

Ánh mắt Vân Kỳ nhìn tôi tựa như là muốn nhìn thấu tận trong tim tôi, im lặng hồi lâu, anh ta gật đầu, nói: “Được, cô muốn đi đâu? Tôi đi cùng cô.


Tôi xoay người, mở ti vi, một thông báo đang phát trong bản tin, nói phát hiện một khu địa cung lớn ở vùng phụ cận bến sông Hoàng Hà, còn chưa biết được dùng để làm gì, xem ra không giống như là cổ mộ.

“Tôi muốn đến đây.


Tôi chỉ vào ti vi nói: “Ngày hôm qua khi tôi nhìn thấy tin tức đã chú ý đến, đây nhất định là một động phủ của tu sĩ cổ đại hoặc là của quỷ vật cao cấp, bên trong chắn chắn là sẽ có thứ tốt.


Vân Kỳ im lặng trong chốc lát rồi nói: “Được, tôi đi cùng cô.



Đêm đã khuya, ban đêm trên đỉnh núi tuyết Ngọc Long rất yên tĩnh, bên ngoài ngoại trừ tiếng gió thì không nghe thấy gì cả.

Tôi dùng sự nhạy bén của mình quan sát bốn phía, không phát hiện có người theo dõi, tôi lật mình, nằm thẳng trên giường, nhắm hai mắt lại.

Lúc này ở Quỷ Thành vẫn là cảnh tượng náo nhiệt, sầm uất, Mạc Thiên Phàm mặc một bộ âu phục phổ thông nhưng chất liệu rất cao cấp, đang sử dụng tất cả thủ đoạn toàn thân để cưa cẩm một cô nàng xinh đẹp.

Cô nàng kia không những dáng dấp xinh đẹp, tính cách cũng tốt, dáng người càng tốt hơn, quan trọng nhất chính là, cô ta còn là một người có tiền lại có cả nhan sắc, ở Quỷ Thành nhà rất có thế lực.

Hồ ly chín đuôi đã ra tay tất nhiên không một người nào có thể trốn thoát, cô nàng vừa giàu vừa xinh rất nhanh đã cắn câu, bị sự hài hước của cậu ta chọc cho ha ha cười lớn.

Trong lòng Mạc Thiên Phàm làm một động tác tay hình chữ V, đưa cô nàng kia vào một cửa hàng, mua quần áo cho cô nàng.

Cô nàng kia chọn một bộ váy liền màu đỏ rượu, hào hứng chạy vào phòng để thử quần áo, Mạc Thiên Phàm nhàm chán soi bản thân mình trong gương, hiện giờ vẻ ngoài này dường như quá bình thường, nếu đổi lại là anh ta của trước kia, muốn cưa cẩm một cô nàng như vậy thì chỉ cần một ánh mắt là đủ.

Bỗng nhiên, anh ta phát hiện cái gương trước mặt lay động gợn lên những làn sóng lăn tăn, bóng dáng của tôi xuất hiện ở trong gương.

Mạc Thiên Phàm kinh ngạc, vội vàng nhìn xung quanh, nói: “Cô xâm nhập vào ý thức của tôi.


“Không sai, tôi sử dụng một bí pháp, đi vào trong ý thức của cậu.



Tôi nói: “Cậu vẫn chưa trả lời tôi, nếu như không làm như vậy, phỏng chừng cả đời này cũng không liên lạc được với cậu.


“Cô muốn làm gì, còn không mau cút đi cho tôi.


Mạc Thiên Phàm có chút không nhịn được mà nói.

“Chú ý giọng điệu nói chuyện của cậu.


Tôi mặt lạnh nói: “Trước sau gì tôi cũng là chủ nhân của cậu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận