Bọn họ vẫn mong muốn thử thời vận, nói không chừng có thể được lấy được bảo vật xịn nào đó.
Chiến đấu liên tục với mấy con quỷ, nhóm tu sĩ từng người từng người chết một, tôi liếc mắt nhìn Vân Kỳ bên cạnh mình một cái, lúc trước chúng tôi tìm tòi địa cung, sở dĩ anh ta không có xuống tay giết chết hết quỷ, chắc hẳn là để lại cho đám tu sĩ này.
Bỗng nhiên, dường như tôi phát hiện gì đó, đưa tay phủ lên trên mặt kính, gương nhộn nhạo mở ra, hình ảnh chuyển tới một chỗ kiến trúc, tu sĩ của hai môn phái nhỏ đều trải qua trăm cay nghìn đắng, sau khi đã chết hai người sư huynh đệ, rốt cục tìm được một bảo kiếm thời cổ đại ở trong toà kiến trúc.
Hai người mừng rỡ như điên, trong đó một tên bị chặt đứt một cánh tay, là người có tuổi lớn nhất trong hai, anh ta đầu tàu gương mẫu, đi lên suy nghĩ muốn gỡ cái bảo kiếm từ trên giá xuống.
Ngay tại lúc anh ta sắp chạm vào chuôi bảo kiếm, bỗng nhiên cảm thấy ngực chợt lạnh, cúi đầu vừa thấy, mũi đao đâm xuyên qua ngực mình.
Anh ta không dám tin quay đầu lại, thấy sư đệ duy nhất của mình đang cầm đao, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chính mình.
“Sư đệ, sao.
.
.
Vì sao.
.
.
“
Anh ta mở miệng, máu tươi từ trong miệng trào ra không ngừng.
“Tam sư huynh, đừng trách tôi, dù anh đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng muốn thế này, nhưng đây là chuyện không còn cách nào, ai bảo chúng ta làm việc vì chủ nhân của mình cơ chứ.”
Tiểu sư đệ sắc mặt tối tăm cười nói.
“Mày.
.
.
.
Rốt cuộc là ai?”
“Tôi?”
Tiểu sư đệ giương … khóe miệng, “Tôi còn có một tên, gọi là Tỉnh Điền Tú Nhất.”
“Mày.
.
“
Tam sư huynh mở to hai mắt, vươn tay về phía người kia, gắt gao theo dõi anh ta, nói: “Mày, mày chính là người của Âm Dương Liêu.”
“Chỉ tiếc, anh biết quá muộn.”
Tiểu sư đệ rút đao về, tam sư huynh ngửa mặt ngã xuống, cuối cùng chết không nhắm mắt.
Tiểu sư đệ ha ha cười lạnh hai tiếng, lấy ra một lọ nước thuốc trong ngực, đổ một ít ở trên thi thể, thi thể lập tức tan ra, cuối cùng biến thành một bãi nước mủ.
Sắc mặt của tôi hoàn toàn lạnh xuống, đám tu sĩ này bị quỷ giết chết, đó là bởi vì trong lòng bọn họ có sự tham lam, muốn được có bảo vật, nhưng tôi tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn thấy tu sĩ Hoa Quốc, bị người của Âm Dương Liêu giết chết.
Mặc kệ như thế nào, lúc cần nhất trí đoàn kết để đối phó với bên ngoài, tuyệt đối không thể làm bậy, đây là nguyên tắc đối nhân xử thế của tôi.
Tôi hít sâu một hơi, xoay người muốn đi, lại bị Vân Kỳ nắm lấy cánh tay: “Khương Lăng, em muốn đi giúp bọn họ?”
Tôi bình tĩnh nhìn thoáng qua gương, cái tên tiểu sư đệ kia đã cầm lấy bảo kiếm, tôi nói: “Âm Dương Liêu vậy mà muốn đục nước béo cò, lấy đi bảo vật trong địa cung.
Hừ, bọn họ mơ mộng hão huyền, tôi cho dù hủy diệt cả địa cung này, cũng tuyệt đối sẽ không để cho họ có được bảo vật trên tay.”
“Bây giờ em đi ra ngoài có ích lợi gì?”
Vân Kỳ nói, “Đừng quên, ở trong mắt bọn họ, em là Quỷ Vương đầu thai chuyển thế từ địa ngục, là quỷ đã giết nghĩa tử của chưởng môn phái Mao Sơn, ai sẽ tin tưởng lời của em nói?”
Sắc mặt của tôi nhất thời ngưng lại, lập tức lộ ra một tia cười khổ, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ai sẽ tin tưởng tôi?”
Vân Kỳ trìu mến ôm lấy bả vai của tôi, nhẹ giọng nói: “Khương Lăng, tôi biết em trời sinh tính thiện lương, nhưng tại sao em phải vì những người này mà hao tổn tinh thần? Bọn họ sẽ nhận ân tình của em sao?”
Tôi khe khẽ thở dài, xoay người nhìn về phía anh ta, ngọn đèn chiếu rọi xuống gương mặt anh ta, tạo thành một mảnh bóng mờ, nhưng anh ta vẫn đẹp như vậy, đẹp đến nỗi làm cho người ta động lòng.
Anh ta quan tâm đến tôi, yêu tôi, không có một chút biểu hiện giả dối, tôi cảm giác lòng mình đang không ngừng đau đớn, giống như có người, đang ở nắm chặt lòng tôi, dùng sức siết chặt, lại buông ra, lại siết chặt, làm cho tôi không thở nổi.
Tôi vươn tay, nhẹ nhàng mà vuốt ve hai má anh ta: “Vân Kỳ.
.
.
.
.
.
Anh không nên đối xử với tôi tốt như vậy?”
Vân Kỳ lạnh nhạt cười nói: “Tôi đương nhiên sẽ đối xử tốt với em.
Tôi đã đợi em hơn một ngàn bảy trăm năm, chính là muốn đối xử tốt với em.”
Tôi chần chờ một chút, nói: “Vân Kỳ, tôi không thể đáp lại tình yêu của anh dành cho tôi.”
Tôi có thể cảm giác được, cơ thể của Vân Kỳ rõ ràng cứng ngắc một chút, lập tức anh ta lại nở nụ cười: “Không sao hết, cho dù trong lòng em vẫn chứa Chu Nguyên Hạo, tình yêu tôi dành cho em, cũng sẽ không giảm bớt nửa phần.”
“Nhưng mà.
.
.
.
.
.”
Tôi còn muốn nói cái gì, lại bỗng nhiên lại thấy được hình bóng của Chu Nguyên Hạo trong gương.
Tôi biến sắc, vội vàng chạy đến trước mặt gương, nhìn kỹ, hai cha con nhà họ Chu và mấy đệ tử của mấy môn phái nhỏ, đang bị mấy con quỷ vây công ở bên trong một tòa kiến trúc.
Mấy con quỷ đó, có một con có thực lực có thể so với quỷ tướng, cũng như một con BOSS ở trong địa cung, nơi con quỷ kia đi qua, là một mảnh sinh linh đồ thán.
Hai cha con nhà họ Chu có vẻ là không trụ được, bụng Chu Nguyên Chính bị thương, máu tươi đầm đìa, mà Chu Văn Mộc cũng đầu đầy mồ hôi, càng ngày càng yếu thế trong trận chiến, dường như thể lực dần dần chống đỡ hết nổi.
Ngay sau đó, Chu Nguyên Hạo xuất hiện, anh lập tức chắn trước mặt hai cha con nhà họ Chu, roi Hắc Long Điện Quang trong tay vung lên, giống như một con báo săn, hướng tới con quỷ kia tấn công.
Mà Chu Văn Mộc, lại giúp đỡ Chu Nguyên Chính nhanh chóng lui đến góc tường, một nơi an toàn.