Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Vừa tiến vào trong sân, tôi đã ngửi thấy một mùi hôi thối đây buồn nôn.
Cảnh vật trong viện đều cực kỳ khô cằn, tất cả thực vật đều héo úa tàn tạ, dù cho lực lượng bị phong ấn, nhưng tôi có được mắt âm dương, mở mắt âm dương ra xem xét thì thấy trong viện này tràn ngập một luồng tử khí.
Cái này… Không phải quỷ khí bình thường, đây là nguyền rủa.
Truyền thuyết nói, ngôn ngữ và văn tự, đều có sức mạnh cường đại, nguyền rủa chính là một loại trong đó, hạ nguyền rủa là dùng hận ý lớn nhất mà hạ, phối hợp với một số đạo cụ tỉ mỉ chuẩn bị, niệm tụng chú ngữ, thì đã có thể hạ lời nguyền cho người khác.
Người bình thường chỉ cần dùng đúng phương pháp, cũng có thể nguyền rủa người khác, nhưng có thể tập trung lại phần tử khí mạnh mẽ như vậy, thực lực người hạ chú nhất định vô cùng mạnh.
“Đi nhanh lên, đừng lề mề làm gì.” Trần Gia Hành dùng sức đẩy tôi tới, tôi lảo đảo một cái, tôi hung hăng trừng mắt liếc anh ta một cái.
“Ái chà, cô còn dám lườm tôi nữa sao?” Anh ta nhấc tay lên muốn đánh tới, nhưng lại bị Trần Tâm Lăng quát bảo ngừng: “Đừng lộn xộn nữa, mau dẫn cô ta tới.”
Chúng tôi đi tới một căn phòng nhỏ trước, Trần Gia Hành khom lưng nói: “Bố, chúng con đã đưa cô ta về rồi.”

“Để cô ta vào đi.” Trong phòng truyền tới giọng điệu khàn khàn của ông lão, sau đó cánh cửa mở ra không hề có tiếng động nào, bên trong mở ra tối đen như mực, không nhìn rõ thứ gì.
“Vâng!” Trần Tâm Lăng bắt lấy bờ vai của tôi, quăng tôi vào bên trong, cả người tôi lập tức bay vào.
Trong phòng truyền tới mùi hôi càng đậm hơn, xen lẫn là tử khí nồng đậm, chính là còn khó ngửi hơn cả Địa Ngục.
Tôi nhìn bốn phía, đồ dùng trong nhà đều là từ thời dân quốc, bên kia có giá đỡ giường, trên giường treo một cái màn màu trắng, bên trong màn mơ hồ nhìn thấy một bóng người.
“Cô chính là cháu gái của Mẹ Bảy sao?” Người bên trong màn nói vọng ra.
“Đúng vậy!” Tôi nhìn thẳng vào ông ta, rồi nói.
“Cô…” Ông ta thở dài, nói: “So với lúc bà ấy con trẻ, đúng là rất giống nhau.”
“Đừng giả vờ như vậy.” Tôi không hề bị lay động, cười khinh miệt nói: “Dáng vẻ này của ông đúng là người đàn ông bội bạc tiêu chuẩn mà, năm đó bất đắc dĩ gì chứ, bây giờ lại muốn đền bù sao, tôi cũng xem nhiều năm trên truyền hình tới chán rồi.

Chúng ta vẫn đi thẳng vào vấn đề đi, ông trúng lời nguyền rủa, cần máu của tôi để giải đúng không?”
“Ha ha ha!” Trần Hoành Thi cười ha ha: “Tốt, tốt lắm, không hổ danh là cháu gái của tôi, rất có phong thái của tôi năm đó.”
“Thôi đi, tôi không dễ dàng mắc bẫy ông đâu.” Tôi không hề nể tình mà cắt ngang lời ông ta nói.
“Thôi được.” Trần Hoành Thi nói: “Không sai, tôi cần máu của cháu.

Tôi bị nguyền rủa, chính là do Mẹ Bảy hạ cho tôi, chỉ cần có máu của bà ấy mới có thể hoá giải được.


Bây giờ bà ấy đã mất, Trần Uyên cũng không còn nữa rồi, chỉ có cháu mới có thể kéo dài huyết mạch của Mẹ Bảy.

Mặc dù máu của cháu kém Mẹ Bảy, nhưng cũng có thể dùng thử một chút.”
“Đã gặp qua rất nhiều người vô sỉ, nhưng tôi còn chưa gặp qua người vô sỉ tới mức như ông.” Tôi giận dữ nói: “Bốn mươi năm trước, ông chẳng thèm quan tâm chúng tôi, bây giờ bệnh sắp chết rồi thì mới nhớ chúng tôi sao?”
“Chuyện năm đó, tôi không muốn giải thích cái gì với cháu cả.” Trần Hoành Thi nói: “Về phần máu của cháu, cháu cho thì tốt mà không cho cũng phải cho.”
Tôi không hề do tự móc ra một viên thuốc, nhét vào trong miệng của mình, lúc này Trần Hoành Thi chợt kinh hãi, đột nhiên ra tay, đánh về phía cánh tay của tôi, muốn đánh bay viên thuốc trên tay tôi.
Nhưng đã quá muộn, động tác của tôi rất nhanh, viên thuốc đã ở trong miệng của tôi.
Tôi chỉ thấy hơi choáng một chút, bỗng nhiên ông ta xuất hiện trước mặt tôi, bóp cổ của tôi: “Phun ra! Lập tức phun ra cho tôi!”
Lúc này, tôi mới thấy rõ mặt ông ta.
Một ông cụ đã hiện đầy đốm đồi mồi, làn da nhăn nheo đầy khe rãnh, hoàn toàn nhìn không ra khuôn mặt ban đầu, thật sự không giống người tu đạo bảy mươi tuổi chút nào, ngược lại giống một lão yêu quái mấy trăm tuổi hơn.

Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt ông ta, cười nói: “Thứ mà tôi vừa mới nuốt xuống chính là độc dược đã thất truyền từ thời cổ đại – Mưa bụi hồng trần.

Nếu như không có thuốc giải, bảy ngày sau người trúng độc sẽ bị độc tính xâm nhập vào trái tim mà chết.

Bây giờ tôi đã trúng độc rồi, máu huyết trong người cũng đã bị ô nhiễm, ông muốn bị nguyền rủa mà chết hay bị hạ độc chết đây?”
“Cô!” Cặp mắt của ông ta trừng to như chuông đồng, trên gương mặt kia hiện lên như ác quỷ, hung tợn trừng mắt về phía tôi, dường như ước gì có thể chém tôi thành hàng trăm nghìn mảnh.
Vẻ mặt tôi không có biểu tình gì, hoàn toàn là không có sợ sệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận