Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Tôi thử cử động ngón tay, quả nhiên toàn thân đều nhũn ra rồi.

Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Vũ, anh ấy cũng tỏ ra bất đắc dĩ.

Tôi khẽ thở dài, nói: “Xem ra là tôi đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của mấy người.”
Trần Hoành Thi cười lạnh nói: “Không độc thì không phải là đàn ông, nếu tôi không ngoan độc một chút thì sao có thể đưa nhà họ Trần trở thành gia tộc tu đạo đệ nhất ở Hoa Quốc được đây.”
Ông ta nhích đến vài bước, đến bên cạnh Suối thiêng, cúi đầu nói với tôi: “Khương Lăng, dù sao cháu cũng là cháu gái của tôi, thiên phú cao, thực lực lại mạnh, dù sao cũng là máu mủ tình thâm, chỉ cần cháu nguyện ý trở về nhà họ Trần, tôi có thể cho cháu thuốc giải, cháu thấy thế nào?”
Tôi lạnh lùng nhìn ông ta, đột nhiên bật cười: “Ông thế mà còn nói ra được bốn chữ “máu mủ tình thâm”
này, đây quả thật là chuyện buồn cười nhất mà tôi từng được nghe đấy.”
Sắc mặt Trần Hoành Thi sa sầm: “Nếu cháu còn gàn bướng hồ đồ, tôi đây cũng chỉ có thể bỏ qua huyết nhục thân tình.


Hân Như, chúng ta đi.”
Trần Hân Như cười giễu liếc nhìn tôi, ánh mắt cô ta tựa như đang nhìn một đống rác.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ đi đến cửa, cao giọng nói: “Gia chủ Trần, nếu hôm nay ông bước ra khỏi cánh cửa này, ông vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến thuốc giải nữa.”
Bước chân Trần Hoành Thi chững lại, ông ta quay đầu, híp mắt, nói: “Cháu nói cái gì cơ?”
Tôi cong môi, nói: “Gia chủ Trần, ông tự cho là hiểu rõ về tôi, nhưng thực ra thì tôi cũng không quang minh lỗi lạc như ông nghĩ đâu.”
Tôi nhìn vẻ mặt biến sắc của ông ta, trong lòng vô cùng hả hê: “Đúng vậy, tôi đã bỏ thêm một chút đồ vào trong bình thuốc mỡ dùng để phá giải lời nguyền kia của ông.”
Trần Hoành Thi vọt đến trước mặt tôi, tức giận nói: “Cháu đã thêm thứ gì?”
“Quỷ chú.” Tôi cười nhạt: “Một loại nguyền rủa đến từ địa ngục, còn kinh khủng hơn so với nguyền rủa mà bà nội tôi đã hạ, ông có muốn nếm thử một lần không?”
“Cô!” Khuôn mặt ông ta vặn vẹo vì tức giận, hận không thể thiên đao vạn quả tôi.

Tôi lại nhàn nhã nhìn ông ta nói: “Ông nói rất đúng, không độc thì không phải trượng phu, làm người thì phải tàn nhẫn một chút, thà để mình gài bẫy người khác chứ cũng không thể để cho người khác bẫy mình được.”
Lúc này, Trần Hân Như nói: “Ông nội, đừng tin mấy lời ma quỷ của cô ta, nói không chừng cô ta đang lừa ông đấy.”
Trần Hoành Thi sửng sốt, cười lạnh nói: “Suýt nữa thì tôi đã mắc mưu cô rồi.”
“Ông cho rằng tôi đang lừa ông sao?” Tôi cười nói: “Được tôi, chúng ta thử xem thế nào.”
Dứt lời, tôi nâng tay lên, cắn thật mạnh vào cánh tay.

Sắc mặt Trần Hoành Thi chợt thay đổi, ông ta cúi đầu, phát hiện ra trên cánh tay mình xuất hiện một hàng dấu răng, máu tuôn ra xối xả.


“Ông đã từng nghe nói đến hình nộm nguyền rủa ở nước ngoài chưa?” Tôi cười nói: “Tôi đã hạ quỷ chú này cho ông rồi.

Nếu tôi bị thương, ông cũng sẽ bị thương, nếu tinh thần tôi thác loạn thì tinh thần của ông cũng sẽ thác loạn.

Ông hạ hương Ma Kha với tôi, bản thân ông cũng sẽ cảm thấy tay chân bủn rủn, không tin, bây giờ ông cứ vận khí thử xem?”
Trần Hoành Thi điều động linh khí trong cơ thể, quả nhiên cảm thấy linh khí bị cản trở, không thể vận hành thông suốt được.

Sắc mặt ông ta biến đổi liên tục, âm tình bất định.

Tôi cười nói: “Vậy nên, gia chủ Trần à, tốt nhất ông nên cầu nguyện cho tôi bình an tồn tại, nếu không, ông cũng sẽ phải chôn cùng tôi thôi.”
Trần Hoành Thi trầm mặc một lúc lâu rồi bỗng nhiên bật cười: “Cô không hổ danh là cháu gái của tôi, đám hậu bối của tôi nếu có được một nửa trí thông minh của cô thì tôi đã không cần phải bận tâm về sự sinh tử tồn vong của nhà họ Trần rồi.”
Nói xong, ông ta lắc đầu, nói: “Thôi, thôi, là do tôi không có phúc khí làm ông nội của cô.” Sau đó ông ta lấy ra một bình ngọc, ném cho chúng tôi: “Đây là thuốc giải của hương Ma Kha.”
“Ông nội, đợi con với!” Trần Hân Như chạy theo sau ông ta, cô ta quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn tôi.


Đợi đến lúc hai người kia đã đi xa, tôi đang định uống thuốc giải thì Chu Nguyên Vũ đột nhiên giật lấy bình thuốc.
“Anh làm gì vậy?” Tôi bất mãn hỏi.
“Đương nhiên là làm cho xong chuyện vừa rồi.” Anh ấy cười gian, sau khi anh ấy ôm tôi đang toàn thân bủn rủn vào trong ngực, lập tức hôn lên môi, lên má của tôi.
Tôi cả kinh nói: “Anh không bị trúng độc sao?”
“Ai nói anh bị trúng độc vậy?” Chu Nguyên Hạo cười: “Chỉ một chút mánh khóe nho nhỏ kia thôi mà cũng muốn làm cho anh trúng chiêu à? Đúng là buồn cười! Nhưng mà bọn họ có thể làm cho anh nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ thế này của em thì cũng coi như đã lập được công.

Anh sẽ so đo với bọn họ làm gì!”
“Ai… trạng thái quyến rũ gì?” Tôi muốn đứng lên, kết quả hai chân mềm nhũn, lại ngã vào trong lồng ngực của anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận