“Khu B đã thu dọn sạch sẽ.”
“Khu C đã thu dọn sạch sẽ.”
“Khu D đã…” Đầu bên kia còn chưa dứt thì bỗng nhiên truyền ra một tiếng hét thảm thiết.
Tư Hoàng Lăng ở phòng chỉ huy biến sắc: “Khu D nghe rõ trả lời, khu D nghe rõ trả lời.”
Thế nhưng chỉ có tiếng điện rè rè từ bộ đàm truyền đến.
Đúng lúc nào, một cảnh sát đang ngồi quan sát máy tính chợt cao giọng nói: “Cục trưởng Tư Hoàng, khu D đã xuất hiện tình huống khẩn cấp.”
Tư Hoàng Lăng ngẩng đầu, nhìn vào màn hình lớn trước mặt, màn hình chia thành nhiều màn hình nhỏ, hiển thị tình hình ở các khu vực khác nhau.
Những màn hình ở góc dưới bên phải hiển thị tình hình khu D.
Trong màn hình, một người có thân hình cao lớn từ trên trời giáng xuống, chỉ mấy chiêu đã giết chết được mấy người tu đạo ở khu D.
Hầu hết những người tu đạo này đến từ mấy cái chùa miếu gần đó, dẫn đầu tổ 4 là Đông Phương Lân.
Sắc mặt Tư Hoàng Lăng trầm xuống, Lục Thương Quyền đã đến rồi.
Lục Thương Quyền dùng một tay đánh bay Đông Phương Lân, rồi bắt lấy một thành viên trẻ khác của tổ 4, một bàn tay bóp lấy đầu anh ta, dùng sức kéo ra, mạnh mẽ bẻ gãy đầu anh ta.
Máu tươi văng tứ tung, khung cảnh vô cùng máu me kinh dị.
Gã ta ngẩng đầu, nhìn về phía vị trí camera theo dõi, khuôn mặt gã ta bê bết máu, biểu cảm dữ tợn vặn vẹo, nở một nụ cười quỷ dị.
Sau đó, cơ thể gã ta bỗng nhiên tỏa ra một luồng khí nóng, luồng khí này khác hẳn với lúc trước, sức mạnh vô cùng to lớn, có thể so với những thứ vũ khí năng lượng trong phim khoa học viễn tưởng, gã ta đi đến đâu thì khiến mọi thứ hóa thành than đến đấy.
Luồng khí này thổi quét trong phạm vi bán kính chừng 100 mét, toàn bộ cửa kính của các tòa nhà xung quanh vỡ nát, mảnh vỡ bay tán loạn, bảng hiệu bằng kim loại treo trên các cửa hàng nhanh chóng bị đun chảy, các mô hình nhựa trong cửa hàng cũng bị cháy đen, quần áo, đồ ăn, trang sức,… tất cả đều bị cháy, cong, biến dạng bởi nhiệt độ quá cao, thậm chí có cái còn bị kết tinh.
Nhất thời, không gian như chìm vào địa ngục.
Cũng may là lúc trước Chu Nguyên Hạo đã sơ tán người dân đến vị trí cách đó vài km, không một ai được phép ra vào, nếu không chẳng biết sẽ chết mất bao nhiêu người.
Cho dù là ở cách đó mấy km, đám đông vây xem náo nhiệt cũng cảm giác được sóng nhiệt, những người mặc áo phao mà mồ hôi tuôn như mưa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Bom nổ à?”
“Không nghe thấy tiếng nổ mà? Chẳng lẽ là vũ khí hạt nhân sao?”
“Cậu bị điên à, vũ khí hạt nhân gì chứ, cậu có thấy mấy đám mây hình nấm không? Chắc chắn là có nơi nào đó bị cháy.”
Sắc mặt Tư Hoàng Lăng âm trầm, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, đó là một người đàn ông vạm vỡ cao 1m9, râu ria xồm xoàm, mặc một chiếc ác phao màu đen, trong miệng ngậm một điếu thuốc, đầu đội mũ lưỡi trai, trông có vẻ chẳng ra gì lắm.
“Tổ trưởng Ngao, đã đến lúc anh ra tay rồi chứ?” Tư Hoàng Lăng hỏi.
Người đàn ông này chính là tổ trưởng đương nhiệm của tổ 4 văn phòng điều tra hồ sơ X – Ngao Dũng.
Từ khi tổ trưởng Hồ bị điều đi, tổ 4 đã thay đổi qua vài người tổ trưởng, nhưng người này chính là người có thực lực mạnh nhất, đã đạt đến tứ phẩm đỉnh cấp, tùy thời có thể đột phá ngũ phẩm.
Ngao Dũng nheo mắt, phun ra một vòng khói: “Tên Quỷ gây hạn hán này thú vị đấy.”
Dứt lời, Tư Hoàng Lăng chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt, Ngao Dũng đã biến mất rồi.
Anh ấy khẽ thở dài một hơi, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Hy vọng bên chỗ Chu Nguyên Hạo sẽ thuận lợi.
Lục Thương Quyền nghe thấy tiếng người ở phía xa xa, thân hình bay lên, leo về nơi phát ra tiếng ồn ào.
Đám đông vây xem náo nhiệt ngoài giới tuyến không chịu rời khỏi, trên tay mỗi người đều cầm điện thoại chụp hình rồi đăng lên Facebook.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại của bọn họ phản chiếu ra một bóng người cao lớn, bởi vì ngược sáng, nên không nhìn rõ mặt, thế nhưng gã ta đang bay trên bầu trời, lao thẳng về phía này.
Tốc độ của gã ta nhanh đến không tưởng.
Gã ta nhảy vào giữa đám người, xách một người trẻ tuổi lên, hung hăng cắn mạnh trên vai anh ta một miếng, sau đó ném mạnh qua bên cạnh.
Người trẻ tuổi kia co giật, máu đen chảy ra từ miệng vết thương, trên người anh ta bắt đầu mọc ra một lớp lông tơ màu trắng.
“Là phi cương! Nổ súng đi!” Đội trưởng đội vũ trang hét lớn một tiếng, đạn trút xuống người Quỷ gây hạn hán.
Lúc này không có cách nào suy xét đến khả năng viên đạn có bắn trúng người dân bình thường hay không, bởi vì nếu không nổ súng thì còn sẽ chết nhiều người hơn.
Bọn họ đã thay tất cả đạn thường bằng đạn bắn ma, thế nhưng, một việc kinh khủng đã xảy ra.
Bọn họ phát hiện rằng những viên đạn đó bắn vào người Quỷ gây hạn hán cứ tựa như đang bắn vào một tấm chắn thép, phát ra âm thanh leng ka leng keng rồi bị văng ra ngoài.
Lục Thương Quyền hừ lạnh một tiếng, bước vài bước vọt đến chỗ đội vũ trang, móng tay đột nhiên mọc dài ra hai tấc, đen như mực.
Gã ta vung tay, cào vào người cảnh sát.