Thành phố này có lịch sử hơn một ngàn năm, là một trong những nơi mang văn hoá truyền thống quan trọng của Nhật Quốc.
Nơi đây có rất nhiều di tích lịch sử văn hoá, là một trong những thành phố mà người Hoa Quốc thích đi du lịch nhất.
Vừa xuống máy bay, chúng tôi lập tức nhìn thấy rất nhiều du khách Hoa Quốc.
Chu Nguyên Hạo đã đặt khách sạn từ sớm, nhưng không phải loại khách sạn hiện đại mang tính quốc tế, mà là một khách sạn có phong cách đình viện Nhật Quốc.
Khách sạn này nhìn như một khu dân cư mang phong cách Nhật Quốc cổ đại.
Thời điểm chúng tôi gõ cửa, một đôi vợ chồng lớn tuổi mặc Kimono vội vàng nghênh đón, ngồi quỳ ở cửa, thi lễ với chúng tôi một cái, dùng vốn tiếng Trung ngọng nghịu nói: “Chào mừng quý khách.”
Chúng tôi vừa vào cửa, Khương Kha lập tức không chịu được xích lại gần tôi: “Chị ơi, sao ở đây lại lạnh thế?”
Ánh mắt của tôi đảo quanh một vòng ở trong nhà nghỉ, tôi nghiêng đầu nhìn sang Chu Nguyên Hạo.
Chu Nguyên Hạo tỉnh bơ dùng tiếng Nhật trao đổi mấy câu với đôi vợ chồng lớn tuổi.
Hai người bọn họ nhiệt tình dẫn chúng tôi đi ra một hành lang thật dài, đến một căn phòng ở hậu viện.
Căn phòng vô cùng sạch sẽ, bên trong còn để một bình sứ, cắm một bó hoa Nhật Quốc.
Cảnh vật tao nhã, nếu không phải quỷ khí quá nặng, thì đây chính là một nhà nghỉ có chất lượng cực tốt.
“Chị ơi, em lạnh quá.” Khương Kha rùng mình một cái, nhìn xung quanh nói: “Sao em có cảm giác nơi này như là nhà ma nhỉ, anh Chu đặt nhà nghỉ kiểu gì thế không biết?”
Chu Nguyên Hạo nhìn thấy ở bên cạnh có một dụng cụ pha trà, lập tức cầm lên, đặt ở trên cái bàn thấp, ngồi nghiêm chỉnh lại, bắt đầu nấu trà.
Tôi thấy động tác của anh thành thạo, không nhịn được hỏi: “Anh còn biết trà đạo của Nhật Quốc nữa cơ à?”
Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu cười với tôi một tiếng, nói: “Đây không phải trà đạo của Nhật Quốc, mà là điểm trà của Hoa Quốc thời cổ đại.
Con cháu của các gia tộc lớn như nhà họ Chu đều phải học, mặc dù đây là dụng cụ trà đạo của Nhật Quốc, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể dùng một chút, chỉ có điều phải dùng trà do chính anh mang theo mà thôi.”
Nói xong, anh cầm một túi lá trà ở trong va li hành lý ra, bắt đầu điểm trà.
Động tác nước chảy mây trôi, ngắm nhìn mỗi một động tác cũng khiến cho người ta có cảm giác như một loại hưởng thụ nghệ thuật.
Không lâu sau, anh đẩy hai tách trà đến trước mặt chúng tôi.
Tôi nâng tách trà lên, phát hiện trà ở bên trong hoàn toàn khác biệt với trà pha lúc bình thường, ngược lại hơi giống với cà phê, trên bề mặt còn có hoa văn.
“Đây là Vận Tiễn, còn gọi là Kích Phát, hoa văn ở bên trên được gọi là trà bách hứng.” Chu Nguyên Hạo bưng tách trà của mình lên, nếm một chút, nói: “Đây là phương pháp điểm trà của thời đại nhà Tống, hiện nay phương pháp pha trà xanh của Nhật Quốc cũng khá giống với điểm trà của nhà Tống, tuy nhiên chổi khuấy trà lại không có lực, không sinh ra bọt, cùng lắm chỉ nổi được chút váng xanh mà thôi.”
Tôi nhìn hoa văn trên bề mặt trà một chút, cũng đúng, trà bách hứng, hoa văn của tôi là một chú bé chăn trâu, mà của Khương Kha là núi sông, của Chu Nguyên Hạo chính là một con ngựa, tượng trưng cho “ngựa đến công thành.”
Tôi uống một ngụm, mùi vị vô cùng thanh khiết, đột nhiên tôi nhớ đến, lúc ở kiếp trước, thời đại nhà Tống, tôi xuống phàm trần đuổi bắt Quỷ vương, cũng từng uống trà uống rượu với sĩ tử nổi tiếng đương thời.
Năm đó, từng có một chàng trai khí chất xuất chúng, ngồi ở đối diện tôi, điểm một ly trà, trong miệng ngâm thơ: “Tìm giấy viết nhanh năm bảy chữ, trà thơm mưa tạnh luống bồi hồi.”
Anh ta tên gì nhỉ, đúng rồi, hình như là Lục Hoài Du.
Đây là ký ức xa xôi biết bao, lâu đến nỗi tôi cũng sắp quên mất rồi.
Một tách trà xuống bụng, tôi đứng dậy đi vệ sinh.
Nhà vệ sinh là nhà vệ sinh hiện đại, tôi nhìn vào gương chải tóc, sau đó xoay người.
Nhưng mà, người trong gương cũng không động đậy, ngược lại lộ ra một nụ cười quỷ dị, ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi.
Sau đó, bóng người trong gương cầm dao cao râu ở trên bồn rửa mặt lên, hung hăng rạch cổ mình một cái, máu tươi đỏ thẫm bắn ra từ chỗ vết thương.
Tôi ngáp một cái, ung dung nhàn nhã ngồi trên bồn cầu.
Bóng người trong gương lộ ra mấy phần không hiểu, lại rạch mặt mình thêm mấy dao, khiến gương mặt xinh đẹp giống tôi y như đúc biến thành xấu đau xấu đớn.
Tôi vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, đứng dậy đi tới bồn rửa rửa tay, đối mặt với con quỷ bóng ở trong gương, thờ ơ nói: “Trò của mày cũ rích rồi, mày cho là mày tự rạch mặt mình mấy đường, thì trên người tao cũng sẽ xuất hiện vết thương giống mày sao? Đối phó với người bình thường còn được, đối phó với tao nữa à? Mày cũng quá coi thường tao rồi đó.”
Dứt lời, đột nhiên tôi ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười đắc ý, đưa tay vào trong gương thuỷ tinh, bóp lấy cổ của con quỷ bóng kia, mạnh mẽ lôi nó ra, sau đó rút ra một lá bùa trấn tà, bụp một tiếng dán vào trên trán của nó.