Tuy là Sa Dương cảm thấy xác khô có chút kỳ quái, nhưng đối với âm khí, anh ta lại không tin.
Chúng tôi tiếp tục đi vào bên trong, đột nhiên tôi dừng lại bước chân, nhìn tứ hướng, nói: “Đội trưởng Sa Dương, hình như có người đi theo chúng ta.
”
Tôi phóng lực ra ngoài, nhìn thấy vài bóng người cao gầy, trong nháy mắt mặt tôi biến sắc, cao giọng nói: “Đội trưởng Sa Dương, cẩn thận, thứ đi theo chúng ta không phải người.
”
Vừa dứt lời, một âm thanh như tiếng của thú dữ gầm vang lên, bóng người từ bụi cây rậm rạp lao ra, xông về phía một quân sĩ, quân sĩ lập tức nhả đạn, nhưng khi nguồi đó bị trúng đạn lại chẳng hề cảm thấy gì, một mực giơ móng vuốt vả xuống đầu quân sĩ.
Khi móng vuốt của người đó chuẩn bị đâm thủng sọ và não của anh ta, thì đột nhiên bóng người bay lên, đâm sầm vào một cái cây, đứt ra làm đôi.
Quân sĩ chửi thề, sắc mặt trắng bệch: “Cái quái quỷ gì vậy.
”
Đó là một cái xác khô với khuôn mặt đáng sợ, trên người còn quấn một tấm vải rách nát màu xanh.
Trong khu rừng u tối, bốn phía đều là xác chết chuyển động, so với phim kinh dị thì còn khủng bối hơn nhiều.
Đúng lúc đó, cái xác khô kia lại lần nữa đứng dậy, đang định bổ nhào về phía quân sĩ kia, quân sĩ lại tiếp tục nhả đạn, trong miệng còn chửi thêm vài câu.
Đột nhiên, xác khô dừng trên không trung, tôi hét lớn: “Bắn vào não của nó đi.
”
Quân sĩ nhanh chóng phản ứng, nhắm đến não của xác khô mà bắn, não của nó phát nổ, trong nháy máy xác khô không còn cơ hội sống, rơi trên mặt đất, không còn cử động được nữa.
Quân sĩ lau mồ hôi lạnh trên trán, không tin vào mắt mình quay ra hỏi tôi: “Cô, cô có siêu năng lực sao?”
Sa Dương cũng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn tôi, còn chưa đến lượt tôi nói thì đột nhiên, một vài bóng người từ trong bụi cây lao về phía chúng tôi nhanh như báo.
Tôi quan sát xung quanh, có rất xác khô nhảy ra từ những bóng cây vốn dĩ đang bình lặng, Sa Dương hét lớn: “Bắn đi!”
Các quân sĩ đều giơ súng lên, không ngừng khai hỏa, tiếng súng vang ngập trong rừng, tôi quay đầu nói với chú chó lớn: “Đa Đa, bảo vệ Kha nhé.
”
Nói xong, tôi rút ra ra một nắm bùa đưa cho Khương Kha, sau đó ném đống bùa trấn tà lên đám xác chết khô.
Những cái xác khô kia chỉ là thuộc cấp bậc ác quỷ, bùa trấn tà không thể giết được bọn chúng, nhưng có thể khiến bọn chúng bất động.
Lúc xác chết khô đứng yên, các quân sĩ có thể dễ dàng nã súng vào đầu bọn chúng, Chu Nguyên Hạo càng thêm bạo lực hơn, những thứ này không xứng cho anh sử dụng roi Hắc Long điện quang, anh chỉ cần sử dụng đến mười đầu ngón tay, xác khô nào đi đến lập tức bị chém bay đầu.
Đa Đa nhìn Khương Kha, khóe miệng Khương Kha giật giật, một vài xác khô lao về phía cậu ấy, cậu ấy tỏ ra sợ hãi rồi lấy đống bùa chú ném bừa về phía chúng.
Tuy trông cách cậu ấy ném bùa như một tay mơ, nhưng thực chất mỗi một lá bùa đều chuẩn xác dính trên đầu xác khô, cuối cùng Đa Đa lao lên, cắn đứt cổ họng của xác khô.
Sa Dương vừa bắn nát đầu một xác khô, lớn giọng nói: “Kẻ địch quá đông, chúng ta nhanh rút lui thôi!”
Chúng tôi vừa đánh vừa lùi, tôi sờ vào túi bên người, bùa chú đã dùng hết rồi, sắc mặt tôi trầm lại, rút ra một tấm bùa lớn, lớn tiếng nói: “Đứng hết ra phía sau tôi!”
Thực lực của tôi đã sớm đã thuyết phục được các quân sĩ, bọn họ không nghĩ ngợi gì chạy ngay ra phía sau tôi, tôi nhìn đám xác khô trước mặt mà thấy bực mình, nếu như tôi có gương bát quái trấn thi, thì đâu cần phải đau đầu với mấy thứ bẩn thỉu thế này cơ chứ?
Nhưng đáng tiếc rằng gương bát quái trấn thi lần trước lúc ứng phó với quỷ gây hạn hán đã bị mất rồi, tôi nghi ngờ là nó đã bị Tư Không Uy Viễn lấy đi, nhưng Tư Không Uy Viễn không chịu thừa nhận, đã làm tôi tức gần chết.
Tôi niệm chú và ném lá bùa đi, lá bùa lơ lửng trên không, đột nhiên phát ra ánh sáng vàng, hàng nghìn tia sáng được tỏa ra, trực tiếp nghiền nát các xác chết khô trở thành bột mịn trong phạm vi một trăm mét.
Ánh sáng vàng qua đi, chỉ còn lại một đống than dưới đất, những cái xác khô từ xa nhìn thấy sợ hãi lần lượt quay đầu bỏ chạy.
Sa Dương và những người khác càng nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái hơn, trong đó còn có chút ngưỡng mộ xen vào, tôi cau mày nói: “Đám xác khô này, có vẻ như đều là những người trong thôn bị mất tích trước đó, khu rừng này rất kỳ quái, mọi người nên cẩn thận một chút.
”
Thái độ của các quân sĩ đối với chúng tôi đã hoàn toàn thay đổi, trong đó còn có sự chờ đợi kỳ vọng hơn nữa ở chúng tôi.
Chúng tôi tiếp tục đi, càng đi sắc trời càng tối, âm khí cũng nặng hơn, sắc mặt các quân sĩ không được tốt cho lắm, vốn chỉ nghĩ đây là nhiệm vị cứu trợ bình thường mà thôi, không ngờ phải đối mặt với những chuyện kỳ quái thế này.
Đúng lúc này tôi lại cảm nhận được gì đó, chỉ về một phía trong rừng nói: “Có người!”
Sa Dương và những người khác lập tức giơ súng hướng về phía bụi cây, bụi cây bắt đầu rung chuyển, trên trái bọn họ bắt đầu xuất hiện từng lớp mồ hôi lạnh, vô cùng căng thẳng.