Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Tôi dùng ngón giữa dính một chút máu vẽ một lá bùa lên hình người trong gương, mà tình cờ lại ở vị trí của lời nguyền trên trán tôi
“Đỡ lấy!” Tôi nói với Vạn Hương: “Ngàn vạn lần không thể lộn xộn.”
Vạn Hương lại gọi thêm hai người vệ sĩ cao lớn lực lượng giữ chặt Hồng Bách Ân đang hốt hoảng.
Tôi vừa vẽ vừa niệm tụng thần chú.
Chủ ngữ là học được từ trong sách của bà nội, lúc bà nội tuổi còn trẻ đã giải trừ không ít tình chủ.

Trong xã hội cũ, những người phụ nữ trong thanh lâu kia thích nhất là hạ loài thần chú này cơ thể người đàn ông, khiến cho những người đàn ông đó tình nguyện bỏ tiền ra cho bọn họ tiêu sài xả láng, đợi đến lúc ép sạch tiền của người đàn ông xong sẽ đuổi bọn họ ra khỏi cửa.
Mà vào lúc ấy người đàn ông đã trúng chú rất nặng, bọn họ đã bị lời nguyền khống chế nên hoàn toàn không thể tách rời khỏi những người phụ nữ kia.

Bọn họ sẽ canh giữ ở cửa thanh lâu, cho dù là dùng miệng xin cơm hay cả ngày ăn khan uống hiếm cũng chỉ vì để thấy được cô gái hạ chủ một lần.
Câu thần chủ rất dài, tôi niệm càng lúc càng nhanh, Hồng Bách Ân vẫn đang trong trạng thái hoảng hốt nhưng bóng dáng trong gương lại bắt đầu vặn vẹo, gương mặt vô cùng đáng sợ, lúc thì cười to, lúc lại khóc lớn, đôi lúc vừa giận rống, lại có khi rất bị thương.
Trường hợp này cực kỳ đáng sợ, đến cả hai người vệ sĩ đã từng đi lính cũng bị hù dọa.
“Tuyệt đối không được để ông ta cử động.” Tôi quát về phía bọn họ.

Dù sao hai tên bảo vệ cũng có chuyên môn nên vội vã ổn định trạng thái, thẳng lưng và giữ vững dáng người.
Trong gương, bóng dáng đó đã vặn vẹo đến mức không ra hình dáng con người, tôi nhìn chằm chằm nó, cao giọng nói: “Phá bỏ tình chủ, trở lại hình dáng ban đầu.

Thiên Lý rõ ràng, bảo ứng xác đáng! Lập tức tuân lệnh Phá!”
Nói xong, đột nhiên tôi lại chấm máu chạm vào vầng trán của bóng người kia trong gương một chút, sau đó chúng tôi nghe thấy một tiếng kêu lên thể lương thảm thiết.
Đó là âm thanh của một người phụ nữ.
“Bốp!” Trên gương xuất hiện một vết nứt, vết rạn giống như mạng nhện nhanh chóng mở rộng ra, sau đó rầm một tiếng, rơi văng đầy trên mặt đất.
Hồng Bách Ân cũng gầm nhẹ một tiếng, sau đó đột nhiên nôn mửa ra một bãi chất thải lớn, những thứ đó xanh biếc, bên trong còn có một vài con chuột, bọ, côn trùng rắn rết linh tinh, Vạn Hương nhìn thấy suýt chút nữa thì ói ra.
“ổn rồi.” Tôi nói: “Dìu ông ta ngồi xuống đi.” Hồng Bách Ân giống như là mắc một căn bệnh nặng, toàn thân mềm oặt, sắc mặt trắng bệch, ông ta ngôi trên ghế sa lon đến nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, mờ mịt nhìn bốn phía.
“Ông Hồng, ông không sao chứ?” con mắt Vạn Hương đỏ ngầu, thân thiết mà hỏi.
“Vạn Hương?” Hồng Bách Ân cau mày: “Đầu tôi rất đau, tôi…tôi về nhà như thế nào vậy?”
Nước mắt Vạn Hương lại chảy xuống, đã hơn một năm rồi Hồng Bách Ân không gọi bà ta là “Vạn Hương”.
“Ông Hồng, ông suy nghĩ kỹ một chút, ông có còn nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?” Vạn Hương hỏi.
Hồng Bách Ân suy nghĩ hồi lâu rồi xuất hiện một biểu cảm vô cùng kỳ lạ: “Tôi bị thế nào vậy, sao có thể để cho Giang Thu Uyên nói gì nghe nấy chứ nhỉ?”
Vạn Hương vừa nghe xong lại tức tối: “Ông còn nói sao, ở bên ngoài sinh ra con riêng thì thôi lại còn ghét bỏ Hồng Điền nhà chúng ta, ngay cả khi Hồng Điền mất tích ông cũng không thèm để ý một chút.”
“Cái gì? Hồng Điền mất tích?”
Hồng Bách Ân xoa xoa đầu, lại suy nghĩ hồi lâu bỗng nhiên biểu cảm vô cùng sợ hải: “Nguy rồi, tôi nhớ ra rồi.

Giang Thu Uyên đã từng nói cô ta muốn đưa Hồng Điền tới nơi có tác dụng lớn hơn.”
“Cái gì mà tác dụng lớn?”
“Tựa như là… Là muốn tặng cho ai đó, làm gì Lô đỉnh gì đó…
Sắc mặt tôi biến đổi: “Lô đỉnh? Đây là muốn Thái Âm Bổ Dương sao, ai ác độc như vậy, lại muốn dùng con gái làm lộ đỉnh?”
Hai vợ chồng nhà họ Hồng đều bị dọa sợ, Hồng Bách Ân càng tức giận đến mức trực tiếp vỗ bàn: “Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ.

Nếu để cho tôi biết là ai, tôi nhất định sẽ tự tay làm thịt kẻ đó! Vạn Hương, lập tức cho gọi điện thoại cho ông Phương, nói cho ông ấy biết, có người muốn ra tay với cháu gái ông ay.”
Tôi hỏi: “Người tên ông Phương này là ai?”
Vạn Hương nói: “Ông Phương là ông chủ của hội sở giải trí Long Phượng, ở Hoàn Châu này rất có địa vị trong xã hội đen”
Bọn họ không nói quá rõ ràng, nhưng tôi vừa nghe cũng đã hiểu thì ra là xã hội đen.
Tôi gật đầu, nói: “Cũng tốt, trước tiên phải bắt Giang Thu Uyên lại, bây giờ cô ta bị tình chủ phản phệ nên chạy không xa, bắt được cô ta đương nhiên có thể tìm thấy người phía sau lưng cô ta.”
Vạn Hương lập tức đưa điện thoại cho Hồng Bách Ân, Hồng Bách Ân gọi một cú điện thoại, ông Phương bên kia miệng liên tục đồng ý nói sẽ cho mấy người anh em dưới trưởng lập tức qua, nhất định sẽ bắt được con nhỏ khốn nạn kia.
Hồng Bách Ân vừa mới giải trừ bùa chủ nên tinh thần không tốt, Vạn Hương đỡ ông ta trở về phòng nghỉnghỉ ngơi, vừa mới mở cửa phòng ngủ ra, tôi bỗng nhiên cảm giác được một cổ âm khí vô cùng nồng nặc bèn hét lớn: “Cẩn thận.”
Cùng lúc đó, một con quỷ oa cao khoảng nửa người, trong tay cầm một con dao gọt hoa quả sắc bén đột nhiên đâm tới, đâm một dao về phía Hồng Bách Ân.
Trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, Vạn Hương liền đẩy Hồng Bách Ân ra, một dao kia vừa khéo đâm vào ngực bà ta.
“Vạn Hương!” Hồng Bách Ân ôm lấy vợ, đôi mắt cũng lập tức đỏ lên: “Tại sao bà lại ngốc như vậy chứ?”
Em bé lại đột nhiên đánh Hồng Bách Ân, vệ sĩ lập tức phản ứng rút ra mang côn điện cảnh sát mà họ luôn mang theo để đánh về hướng em bé.
Nhưng em bé thân thủ vô cùng mạnh mẽ lại giống như được làm từ nhựa dẻo, gậy cảnh sát đối với em bé vốn dĩ không có tác dụng, ngược lại một tên vệ sĩ bị đả thương.
Vệ sĩ khắp phòng đều hành động vây chặt em bé này, em bé trong phòng nhanh chóng nhảy lên, nhiều vệ sĩ có chuyên môn như vậy ấy vậy mà đều không bắt được nó.
Bỗng nhiên, em bé nhảy tới trước mặt của tôi, hai mắt ửng hồng, ấy vậy mà từ bên trong đôi mắt ấy tôi nhìn ra mấy phần thù hận, nó giơ dao đâm về phía khuôn mặt của tôi.
Tôi cười lạnh một tiếng: “Giang Thu Uyên, chúng ta lại gặp mặt rồi, lần này tôi tới để đòi lại nợ của cô.”
Em bé hơi sửng sốt, động tác chậm một bước, tôi lấy ra một ít mộc phù vỗ lên đầu nó, rồi đá nó bay ra ngoài.

Tình cờ rơi trúng một vệ sĩ, người vệ sĩ ấy nhanh chóng rút dao ra và đè nó xuống đất.
Tôi đi tới trước mặt nó, cười lạnh nói: “Như thế nào, có phải phát hiện cô không thể nào chạy trốn được với thân phận một đứa trẻ nữa hay không?”
Em bé hung tợn trừng mắt nhìn tôi, tay chân không ngừng giãy dụa.
“Có khả năng cô đã quên mất tôi là ai.” Tôi nói với cô ta: “Thế nhưng tôi còn nhớ rõ cô, càng nhớ tới năm đó lúc thi đại học cô thay đổi bài thi của tôi như thế nào, cướp mất thành tích của tôi như thế nào.”
Em bé ấy vậy mà lộ ra một biểu cảm biến hóa vô cùng giống con người, vẻ mặt đó vừa giận vừa sợ, xem ra cô ta đã nhớ ra tôi là ai.
Tôi nói một cách lạnh lùng: “Năm đó cô cảm thấy tôi không có bối cảnh cũng không có có thân phận gì nổi bật cho nên cô mới có thể không kiêng kị gì mà cướp đi đồ của tôi.

Làm sao vậy? Hiện tại tôi tới tìm cô đòi nợ, cô cảm thấy đây là ngoài ý muốn sao?”
Tôi nói với những người vệ sĩ bên kia: “Đi tìm cái vali đến đây, tốt nhất là làm bằng gỗ, nhốt cô ta vào bên trong.”
Bọn cận vệ tìm cái vali đi tới, ngực Vạn Hương bị trúng một dao, một dao này đâm vào rất sâu, nhưng mà vận may của bà ta rất tốt, chỉ kém một centimet thì sẽ đâm trúng trái tim, bác sĩ gia đình lập tức xử lý cho bà ta rồi đưa bà ta đi bệnh viện nên sẽ không có vấn đề gì lớn.
Vốn dĩ Hồng Bách Ân cũng định đi theo nhưng Vạn Hương bảo ông ta ở lại, nhất định phải tìm Hồng Điền về.
Cũng không lâu lắm, lão Phương cũng gọi điện thoại đến nói cho Hồng Bách Ân rằng đã tìm được Giang Thu Uyên, thế nhưng cô ta vẫn luôn hôn mê, cho dù làm cách gì cũng không tỉnh.
Tôi cười lạnh, linh hồn của cô ta ở trong thân thể em bé, đương nhiên là không tỉnh được rồi.
Hồng Bách Ân đích thân dẫn đường đi tới hội sở giải trí Long Phương, hiện tại là ban ngày, không gian, trong hội sở giải trí gần như không có người nào.
Vừa xuống xe cũng có mấy người bảo vệ của hội sở chào đón, cung kính nói với Hồng Bách Ân: “Ông Hồng, xin mời vào.”
Chúng tôi đi theo sau bảo vệ đi vào thì mới phát hiện bên trong có rất nhiều bảo vệ, có thể nói là năm bước một trạm, mười bước một trụ bảo vệ cuối cùng đi đến một văn phòng xa hoa, đứng ở trước cửa là hai người bảo vệ da đen.
Người bảo vệ da đen mở cửa, phía sau bàn làm việc bằng gỗ tử đànđàn là một gã đàn ông mập, nhìn trang phục giống như là một thương nhân thành công nhưng nhìn khuôn mặt ông ấy tràn đầy vẻ dữ tợn trên mu bàn tay còn để lộ ra hình xăm nhìn là biết người này là kẻ lăn lộn trong xã hội đen.
“Ông Phương.” Hồng Bách Ân bước lên vài bước, sau đó ông lấy ông ấy một lúc : “Lần này coi như tôi nợ ân tình của ông.”
Ông Phương rất nghĩa khí mà nói: “Chúng ta là anh em, còn nói cái này làm gì? Cháu gái tôi gặp nạn, việc nghĩa chẳng từ”
Hồng Bách Ân luôn mồm nói cảm on.
“Đúng rồi, đại ca 1ồng, chuyện này không bình thường, tôi có ngườ bạn bè là chuyên gia của phương diện này, anh ta vừa nghe nói cháu gái thi xảy ra chuyện bản không ngừng không nghỉ mà chạy tới đây giúp đỡ, bởi vì là thời gian khẩn cấp nên tới cũng chưa kịp nói cho ông” Ông Phương nói,
Tôi lập tức phát hiện một ánh mất liên tục nhìn về phía tới khiến cho tôi có chút sợ hãi,
Tôi ngắng đầu nhìn lên, đối diện ghế sa lon có một người đàn ông đang ngói, anh ta mặc một bộ màu cà phê, ánh mắt lạnh lùng.
Chết tiệt!
Tôi mắng một lời thô tục trong lòng, tại sao lại là anh ta?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui