Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Tôi lạnh lùng cười nói: “So với những gì mà anh đã làm với tôi, anh ta quả thực giống như thánh nhân vậy.


Đáy mắt Chu Nguyên Hạo lập tức tràn ngập đau khổ, trước đây, khi anh đau khổ như vậy, tôi cũng sẽ đau lòng theo, nhưng lúc này lại làm cho tôi rất sung sướng.

Chu Nguyên Hạo bước tới trước mặt tôi, cúi người, thấp giọng nói, ngữ khí có vài phần cầu xin: “Khương Lăng, về cùng anh đi, anh nhất định nghĩ cách chữa khỏi cho em.


Tôi lạnh lùng nhìn anh: “Ai cần anh chữa cơ chứ, bây giờ tôi rất tốt.

Kiếp này sống hơn hai mươi năm, tôi chưa từng cảm thấy sung sướng như bây giờ.


Chu Nguyên Hạo ôm lấy tôi, còn chưa kịp nói chuyện thì Vân Kỳ đã đứng lên, anh ta đánh một chưởng vào ngực anh, đánh bay anh ra ngoài, sau đó bước vài bước lao tới trước mặt anh, trong tay ngưng ra một trường kiếm đỏ tươi, đâm về phía ngực anh.


Chu Nguyên Hạo nhảy lên, hai người vung tay, tôi lại bình tĩnh uống máu, ngồi trên sô pha xem hai người đánh nhau.

Tuy rằng hai người đánh nhau kịch liệt nhưng đều kiềm chế, dù sao đây cũng là quán bar, nếu làm cho náo động quá lớn thì lúc đó ai cũng không dễ xong việc.

Qua hơn một trăm chiêu, Chu Nguyên Hạo dần dần rơi vào thế hạ phong.

Thực lực của anh vốn miễn cưỡng ngang với Quỷ tướng, mà Vân Kỳ lại là võng lượng, thực lực tương đương với Quỷ vương, Chu Nguyên Hạo có thể đánh với anh ta nhiều chiêu như vậy đã là kỳ tích rồi.

Tôi uống hơn nửa số máu trong bình, lúc tôi uống cạn máu trong chén, chuẩn bị rót một chén nữa thì Chu Nguyên Hạo đã bị thanh kiếm đỏ tươi kia đâm xuyên qua ngực, người anh nện mạnh vào vách tường.

Vân Kỳ chấp tay đánh tới vị trí trái tim anh, muốn lấy trái tim của anh ra, tôi bỗng nhiên nói: “Dừng tay.


Vân Kỳ dừng lại, tôi đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh anh ta, đè lại vai anh ta, tôi nói: “Đừng giết anh ta.


Vân Kỳ nghiêng đầu nhẹ ôm vai tôi, nói: “Trong lòng em vẫn còn có anh ta à?”
Tôi lãnh đạm nói: “Bây giờ anh ta chỉ là kẻ yếu ớt kéo dài hơn tàn ở nhân gian, một con chó rơi xuống nước mà thôi, tôi không thích đá chó rơi xuống nước, miễn để chân dính bùn.


Vân Kỳ nở nụ cười, tươi cười dịu dàng nói: “Khương Lăng à, em nói rất đúng.


Cả người Chu Nguyên Hạo đầy máu, anh nhìn tôi chằm chằm, đau đớn từ vết thương trên người cũng không bằng đau đớn ở trong lòng anh.

Những lời tôi vừa nói mới thật ra là mũi đao đâm vào trái tim anh.


“Chúng ta đi thôi.

” Tôi vươn tay với Vân Kỳ, trong mắt Vân Kỳ hiện lên sự vui sướng, anh ta cầm lấy tay tôi, tôi bèn nắm tay anh ta rời đi như vậy, không quay đầu lại dù chỉ một lần.

Tôi đi không bao lâu thì Cao Thanh Hoàng và Tống Anh chạy tới, anh ta rút thành kiếm đỏ máu kia ra, áy náy nói: “Tôi đã đến chậm rồi.


Sắc mặt Chu Nguyên Hạo lạnh như băng: “Cho dù ba người chúng ta hợp sức lại cũng không chắc là đối thủ của con võng lượng kia.


Sự đau đớn thoáng hiện trên mặt Cao Thanh Hoàng, không nói gì mà chỉ cam chịu.

Anh ta nhìn thi thể đầy đất, lấy bình Nước hoá thây ra, hòa tan hết chỗ thi thể này để tránh rước lấy phiền toái.

“Anh có tính toán gì không?” Cao Thanh Hoàng hỏi.

Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói: “Tôi muốn đi tìm binh khí của tôi.



Ánh mắt Cao Thanh Hằng hơi ngưng lại: “Binh khí của anh sao?”
“Đó là quỷ tinh bổn mệnh của tôi.

” Anh nói: “Chỉ cần có lại nó, thực lực của tôi có thể khôi phục được một nửa.


Anh hơi nắm tay: “Sau khi khôi phục, tôi sẽ đoạt lại Khương Lăng.


Tôi đứng trước cửa sổ sát đất trên căn phòng cao nhất của tòa cao ốc, cúi đầu nhìn thành phố phồn hoa bên dưới, vô số ngọn đèn chiếu vào bóng tối tựa như ngân hà.

Chúng tôi rời khỏi thành phố Hà Thành, đi tới Nghi Thành, Vân Kỳ có một tòa cao ốc ở Nghi Thành, phòng riêng của anh ta ở ngay tại tầng cao nhất của cao ốc, chiếm trọn cả một tầng, có cả một bể bơi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận