Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn


Những lời này khiến cho sắc mặt các nhân vật lớn trong tổng bộ văn phòng điều tra hồ sơ X đều trở nên rất khó coi, ngu xuẩn, đúng là cực kỳ ngu xuẩn.

Diệt trừ phe đối lập cũng không tính là gì, nhưng trước khi anh ta động thủ lại không điều tra rõ ràng thực lực của đối phương, bị người ta phản lại một kích, ngu xuẩn tới mức như vậy.
Phó uỷ viên đứng lên, ra vẻ như lòng đầy căm phẫn nói: “Văn phòng điều tra hồ sơ X của chúng tôi sao lại có người như anh ta vậy chứ, đúng là sỉ nhục của toàn bộ văn phòng điều tra chúng tôi.

Bây giờ tôi tuyên bố, tước bỏ chức vụ tổ trưởng tổ thứ tư của Ngao Dũng, để cho phó tổ trưởng Phương Đông Lân tạm thời thay thế chức vụ tổ trưởng.

Bắt Ngao Dũng lại tạm giam, sau đó đưa về tổng bộ thành phố xử lý.”
Dường như ông ta sợ tôi nói ông ta ngầm thao tác, trên danh nghĩa áp giải về thẩm vấn, thật ra là tìm cơ hội thả Ngao Dũng ra, mới nói bổ sung thêm: “Cô Khương, chuyện này là sơ suất của văn phòng điều tra hồ sơ X chúng tôi.


Sau này chúng tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích vừa ý.”
Ông ta đã biểu hiện ra thành ý như vậy, tôi đương nhiên phải cho ông ta bậc thang gỡ rối rồi, lập tức cười nói: “Phó uỷ viên, ngài yên tâm, đây là hành vi cá nhân của Ngao Dũng, quan hệ giữa tôi và ban điều tra rất tốt.

Tôi sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà hiểu lầm văn phòng điều tra hồ sơ X.”
Phó uỷ viên hơi mỉm cười, giống như là hài lòng với sự thức thời của tôi.
Ngao Dũng bị dẫn đi xuống, tôi mỉm cười nói: “Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ trước khi bắt đầu hội đấu giá, làm chậm trễ thời gian của mọi người rồi, thật sự là có lỗi.

Nhưng mà các vị yên tâm, hôm nay tôi tuyệt đối sẽ không để cho mọi người phải thất vọng đâu.” Tôi liếc mắt ra hiệu cho người chủ trì đã chờ sẵn bên cạnh từ lâu, người chủ trì lập tức đi lên đài bán đấu giá, nói mấy câu thúc đẩy bầu không khí sôi nổi, sau đó mới nói: “Lá bùa thứ nhất của ngày hôm nay chính là loại bùa đã thất truyền hơn một trăm năm mươi năm.

Lần cuối cùng nó xuất hiện là hơn một trăm năm mươi năm trước, chân nhân Mặc Hạ của phái Lãm Sơn đã dùng lá bùa để giết chết một con hổ yêu.
Tu vi của con hổ yêu kia cực kỳ cao thâm, đã đạt tới ngũ phẩm sơ cấp, ở khu vực tỉnh Vân Mộc hống hách lộng hành không chút nào cố kỵ, hại người vô số.

Chân nhân Mặc Hạ đã chiến đấu với hổ yêu kia ba ngày ba đêm, cuối cùng chính là dựa vào lá bùa này mới có thể tiễn con hổ yêu kia về Tây Thiên.”
Câu chuyện này mọi công dân đều đã nghe qua rồi, trên mặt mọi người ai nấy đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, có chút người tính tình nóng nảy, nhịn không được đứng thẳng lên.
“Đúng vậy, lá bùa này, chính là Bùa sét tím trong truyền thuyết!”
Người chủ trì vung tay lên, một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy theo nghi thức nhanh chóng bê một cái hộp nhung đỏ đi lên.

Lúc này, người đàn ông trung niên ngồi ở hàng thứ nhất nhảy dựng lên, chỉ vào cô gái thực hiện nghi thức kia mắng: “Các người làm ăn ra sao vậy? Lá bùa quý giá thế này sao có thể để cho bàn tay bẩn thỉu của người bình thường chạm vào cơ chứ?”
Sắc mặt tôi trầm xuống, người phụ trách bảo vệ hiện trường chính là Tống Anh, cô ta dẫn theo hai bảo vệ mặc tây trang đi lên, gương mặt lạnh lùng nghiêm túc nói: “Ông chủ Trịnh, thật có lỗi, ông đã gây rối trật tự buổi bán đấu giá của chúng tôi, chúng tôi chỉ có thể mời ông rời đi mà thôi.”
Tôi có chút hứng thú nhìn Tống Anh, cô ta ở trong trí nhớ của tôi vẫn là một cô gái tùy tiện, ngay cả kiếp trước cũng thế, không ngờ khí thế của cô ta lại cao như vậy, thoáng cái đã trấn trụ được gia chủ nhà họ Trịnh rồi.
Gia chủ nhà họ Trịnh biến sắc, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi.

Cô gái này khiến cho người ta cảm giác được áp lực thật lớn, chẳng qua là làm trò trước mặt nhiều người như vậy, nếu như ông ta lùi bước, về sau biết phải lăn lộn trong giới tu đạo Hoa Quốc như thế nào đây?
Ông ta hít sâu một hơi, ngoài mạnh trong yếu nói: “Chẳng lẽ tôi nói sai gì sao? Người bình thường đều là những kẻ thấp kém, các người lại để cho bàn tay những người thấp kém như vậy cầm vào Bùa sét tím.
Đó chính là làm nhục Bùa sét tím, cũng là làm nhục những người tu đạo như chúng tôi.”
Tống Anh từng bước tiến lên, linh khí phát ra bao phủ trên người.

Gia chủ nhà họ Trịnh chỉ cảm thấy một luồng áp lực sắc bén giống như núi lớn đè ép tới chỗ ông ta.

Hai chân ông ta run lên, thiếu chút nữa đã quỳ xuống rồi.

May là Tống Anh cũng không thật sự muốn làm cho ông ta xấu hổ trước mặt mọi người, tốt xấu gì ông ta cũng đã ngoan ngoãn lại, đáy lòng từng cơn rét lạnh.

Ông ta không ngờ ở một nơi nhỏ bé như chỗ này lại có thể ngọa hổ tàng long, hơn nữa thực lực của cô gái trẻ tuổi này còn ở trên ông ta một khoảng rất xa.
“Ông chủ Trịnh.” Tống Anh đề cao âm lượng: “Mời ông rời đi.”
Gia chủ nhà họ Trịnh biết ông ta có ở lại chỗ này cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi, hừ lạnh một tiếng, cao giọng nói: “Loại đấu giá hội chẳng phân biệt được tôn ti này, không tham gia cũng được.”
Ông ta nói xong, bước nhanh rời khỏi hội trường.

Diệp Vũ Lăng ngồi ở hàng ghế phía trước liếc mắt nhìn ông ta một cái, thấp giọng nói: “Đúng là một kẻ ngu xuẩn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận